“Tiểu thư.” Tiểu Vân bị dọa khẽ run rẩy, theo bản năng trốn phía sau Cung Tuyết Thiến.
Cung Tuyết Thiến nhìn bọn chúng, hiểu rõ rằng mình gặp phải kẻ cướp, liền nói với Tiểu Vân: “Tiểu Vân, ngươi có đem theo bạc không? Cho bọn họ hết đi, lúc này tiền tài đều là vật ngoài thân.”
“Tiểu thư, nô tỳ không đem theo bạc.” Tiểu Vân khóc lóc thảm thiết, Vương gia đưa các nàng tới đây, nàng hoàn toàn không nghĩ cần phải đem theo bạc.
Mà lúc này, bốn người bịt mặt dựa theo ánh đuốc cũng thấy rõ diện mạo của các nàng, trong mắt lập tức bắn ra hưng phấn, sáng rỡ như phát hiện ra con mồi.
“Đại ca, là những mỹ nhân rất xinh đẹp.” Một người áo đen lập tức hô lớn.
“Không có bạc phải không? Không sao, đại gia ta thay đổi chủ ý, không cần bạc nữa mà cần mỹ nhân.” Rồi một hắc y nhân nhìn như kẻ cầm đầu cười âm hiểm đi về phía các nàng.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân sợ hãi lấy tay nắm chặt vạt áo Cung Tuyết Thiến.
Trong lòng Cung Tuyết Thiến cũng rất lo lắng. Làm sao bây giờ? Làm sao để thoát đây?
Mộ Dung Trần vội vã tìm thấy các nàng vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, thế nhưng hắn vẫn chưa ra tay. Hắn muốn nhìn xem nàng có thể tìm được cách thoát khỏi tay bọn chúng hay không. Bình thường không phải nàng luôn rất khéo ăn nói sao? Hắn liền im lặng, không phát ra một hơi thở trốn trên cây bên cạnh.
“Đại ca, đệ muốn nàng ta.” Một hắc y nhân dùng ngón tay chỉ vào Cung Tuyết Thiến, trực tiếp nói.
“Muốn gì chứ, bọn họ chính là cho huynh đệ chúng ta tùy ý chơi đùa.” Một hắc y nhân khác lại nói.
Trong mắt bốn hắc y nhân mang theo vẻ cười đáng khinh tiến đến gần các nàng.
Tiểu Vân sợ hãi, thân mình đều run rẩy, dựa sát vào người Cung Tuyết Thiến.
Trên trán Cung Tuyết Thiến cũng lấm tấm mồ hôi, nàng tự nói với mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Trong đầu đột nhiên hiện lên một chủ ý. Nàng định thần, sau đó vẻ mặt cười quyến rũ rồi thở dài nói: “Các vị đại ca, không phải chúng ta không chịu theo các ngươi, nhưng nếu các ngươi không sợ chết vậy thì đến đây đi.”
Nghe thấy nàng nói như vậy, trên mặt bốn hắc y nhân lại lộ ra nụ cười âm hiểm nói: “Mỹ nhân, nàng muốn dùng cách này để khiến huynh đệ chúng ta dừng tay sao? Vậy nàng lầm to rồi.”
“Các vị đại ca hiểu nhầm rồi, ta không muốn khiến các vị đại ca dừng tay đâu, ta còn ước gì trước lúc chết theo giúp các ngươi, nhưng mà….” Cung Tuyết Thiến muốn nói lại thôi.
Mấy hắc y nhân nhăn mày nghi hoặc, khó hiểu nhìn nàng: “Ngươi có ý tứ gì? Nhưng mà cái gì?”
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới giống như hạ quyết tâm nói: “Dù sao ta cũng không sống được mấy ngày nữa, trước khi chết làm chút chuyện tốt, hi vọng kiếp sau được đầu thai làm người trong sạch.”
Tiểu Vân đứng ở phía sau nàng hoàn toàn không biết rốt cuộc nàng muốn nói gì.
“Ngươi dong dài cái gì? Có chuyện gì thì nói mau, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng ta.” Một hắc y nhân không kiên nhẫn thúc giục.
“Được rồi, vậy ta liền nói thật. Thật ra ta có bệnh. Ta vốn là hoa khôi của Phùng Xuân lầu, cuộc sống trôi qua cũng coi như là ung dung tự tại. Quan lại quyền quý, công tử thiếu gia, không ít người là khách quen của ta. Nhưng mà thiên đố hồng nhan (trời xanh ghen ghét với người con gái đẹp), ai biết ta lại bị loại bệnh này. Lúc đầu, mama trong lầu còn giúp ta khám bệnh nhưng bệnh của ta không thể khỏi được. Khách quen của ta là Lưu công tử và Mã công tử nhiễm bệnh chết, sau đó không biết vì sao người nhà của bọn họ lại tra ra là bởi vì ta…mama hoảng sợ phái người cả đêm ném ta lên trên núi để cho ta tự sinh tự diệt. Nhưng mà đại ca cũng biết đấy, người nào chẳng muốn sống, ta liền dẫn theo nha hoàn từ trên núi đi bộ xuống. Các vị đại ca, nếu đã không sợ, vậy ta sẽ cùng các đại ca về nhà hầu hạ các ngươi. Chỉ là hi vọng các ngươi giúp ta chữa bệnh, cho ta miếng cơm.” Cung Tuyết Thiến bi thương nói, lời cuối cùng rõ ràng là lời thỉnh cầu.
“Cái gì? Ngươi bị bệnh đó sao?” Mấy hắc y nhân bị dọa lập tức lui về phía sau vài bước, giống như sợ nàng sẽ lây bệnh cho mình vậy.
Trong mắt Tiểu Vân kinh ngạc, vậy mà tiểu thư cũng bịa ra được.
Mộ Dung Trần lại càng không thể tin được, nàng lại nói mình là một kỹ nữ, vả lại còn nói y như thật vậy, nếu không phải hắn biết sự thật thì suýt nữa đã thật sự tin rằng nàng là một kỹ nữ.
“Đại ca, không phải sợ, có lẽ các ngươi không nhất định sẽ bị lây bệnh, làm ơn thu nhận và giúp đỡ chúng ta đi, đưa ta trở về hầu hạ các ngươi.” Cung Tuyết Thiến dứt khoác đi về phía bọn họ.
“Ngươi đứng lại, không được cử động.” Hắc y nhân vội vàng quát nàng, rồi lại quay đầu nói với một hắc ý nhân bên cạnh: “Đại ca, người cảm thấy có phải nàng ta đang gạt chúng ta hay không?”
“Các đệ thấy thế nào?” Hắn quay đầu hỏi hai hắc y nhân khác.
“Đại ca, đệ thấy tốt hơn là chúng ta vẫn nên tin tưởng nàng ta, thà tin rằng có còn hơn là không. Chẳng may nếu đó là sự thật thì chúng ta chẳng phải là tự tìm đường chết sao?” Một hắc y nhân cực kỳ thận trọng nói.
“Ừ, tam đệ nói có lý. Chúng ta không thể mạo hiểm.” Hắn đồng ý gật đầu.
Cung Tuyết Thiến nghe thấy vậy, trong lòng liền âm thầm thả lỏng.
“Mẹ kiếp, coi như lão tử xui xẻo đụng phải một kẻ còn mang bệnh tật. Chúng ta đi.” Hắc y nhân cầm đầu không cam lòng nói kháy rồi cùng những người khác rời khỏi.
Mãi đến khi bóng dáng của bọn chúng biến mất ở trong rừng cây.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới thả lỏng tâm tình đang căng thẳng.
Mộ Dung Trần quả thực không thể tin trên đời còn có những kẻ ngu ngốc như vậy. Dùng đầu óc suy nghĩ một chút liền biết ngay là nàng nói dối, bọn chúng làm giặc cướp cũng thật khó.
Tiểu Vân sững sờ nhìn theo bóng dáng rời đi của bọn họ, sao chúng có thể dễ dàng bị tiểu thư lừa đi như vậy chứ.
“Tiểu thư, người thật lợi hại.” Trong lòng nàng vô cùng ngưỡng mộ tiểu thư.
“Ta cũng sợ đến chết, nhưng mà cũng không phải là do ta lợi hại mà do bọn chúng quá ngu ngốc thôi.” Cung Tuyết Thiến cười rồi vội vàng nói: “Tiểu Vân, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi, bằng không chờ bọn chúng phát hiện ra thì sẽ trốn không thoát.”
“Dạ, tiểu thư, chúng ta đi nhanh đi.” Tiểu Vân sợ hãi vội vàng giữ chặt tay nàng, vừa muốn đi thì một bóng dáng đột nhiên đứng ở trước mặt các nàng.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân bị dọa khẽ run rẩy, theo bản năng trốn phía sau Cung Tuyết Thiến.
Cung Tuyết Thiến nhìn bọn chúng, hiểu rõ rằng mình gặp phải kẻ cướp, liền nói với Tiểu Vân: “Tiểu Vân, ngươi có đem theo bạc không? Cho bọn họ hết đi, lúc này tiền tài đều là vật ngoài thân.”
“Tiểu thư, nô tỳ không đem theo bạc.” Tiểu Vân khóc lóc thảm thiết, Vương gia đưa các nàng tới đây, nàng hoàn toàn không nghĩ cần phải đem theo bạc.
Mà lúc này, bốn người bịt mặt dựa theo ánh đuốc cũng thấy rõ diện mạo của các nàng, trong mắt lập tức bắn ra hưng phấn, sáng rỡ như phát hiện ra con mồi.
“Đại ca, là những mỹ nhân rất xinh đẹp.” Một người áo đen lập tức hô lớn.
“Không có bạc phải không? Không sao, đại gia ta thay đổi chủ ý, không cần bạc nữa mà cần mỹ nhân.” Rồi một hắc y nhân nhìn như kẻ cầm đầu cười âm hiểm đi về phía các nàng.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân sợ hãi lấy tay nắm chặt vạt áo Cung Tuyết Thiến.
Trong lòng Cung Tuyết Thiến cũng rất lo lắng. Làm sao bây giờ? Làm sao để thoát đây?
Mộ Dung Trần vội vã tìm thấy các nàng vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, thế nhưng hắn vẫn chưa ra tay. Hắn muốn nhìn xem nàng có thể tìm được cách thoát khỏi tay bọn chúng hay không. Bình thường không phải nàng luôn rất khéo ăn nói sao? Hắn liền im lặng, không phát ra một hơi thở trốn trên cây bên cạnh.
“Đại ca, đệ muốn nàng ta.” Một hắc y nhân dùng ngón tay chỉ vào Cung Tuyết Thiến, trực tiếp nói.
“Muốn gì chứ, bọn họ chính là cho huynh đệ chúng ta tùy ý chơi đùa.” Một hắc y nhân khác lại nói.
Trong mắt bốn hắc y nhân mang theo vẻ cười đáng khinh tiến đến gần các nàng.
Tiểu Vân sợ hãi, thân mình đều run rẩy, dựa sát vào người Cung Tuyết Thiến.
Trên trán Cung Tuyết Thiến cũng lấm tấm mồ hôi, nàng tự nói với mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Trong đầu đột nhiên hiện lên một chủ ý. Nàng định thần, sau đó vẻ mặt cười quyến rũ rồi thở dài nói: “Các vị đại ca, không phải chúng ta không chịu theo các ngươi, nhưng nếu các ngươi không sợ chết vậy thì đến đây đi.”
Nghe thấy nàng nói như vậy, trên mặt bốn hắc y nhân lại lộ ra nụ cười âm hiểm nói: “Mỹ nhân, nàng muốn dùng cách này để khiến huynh đệ chúng ta dừng tay sao? Vậy nàng lầm to rồi.”
“Các vị đại ca hiểu nhầm rồi, ta không muốn khiến các vị đại ca dừng tay đâu, ta còn ước gì trước lúc chết theo giúp các ngươi, nhưng mà….” Cung Tuyết Thiến muốn nói lại thôi.
Mấy hắc y nhân nhăn mày nghi hoặc, khó hiểu nhìn nàng: “Ngươi có ý tứ gì? Nhưng mà cái gì?”
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới giống như hạ quyết tâm nói: “Dù sao ta cũng không sống được mấy ngày nữa, trước khi chết làm chút chuyện tốt, hi vọng kiếp sau được đầu thai làm người trong sạch.”
Tiểu Vân đứng ở phía sau nàng hoàn toàn không biết rốt cuộc nàng muốn nói gì.
“Ngươi dong dài cái gì? Có chuyện gì thì nói mau, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng ta.” Một hắc y nhân không kiên nhẫn thúc giục.
“Được rồi, vậy ta liền nói thật. Thật ra ta có bệnh. Ta vốn là hoa khôi của Phùng Xuân lầu, cuộc sống trôi qua cũng coi như là ung dung tự tại. Quan lại quyền quý, công tử thiếu gia, không ít người là khách quen của ta. Nhưng mà thiên đố hồng nhan (trời xanh ghen ghét với người con gái đẹp), ai biết ta lại bị loại bệnh này. Lúc đầu, mama trong lầu còn giúp ta khám bệnh nhưng bệnh của ta không thể khỏi được. Khách quen của ta là Lưu công tử và Mã công tử nhiễm bệnh chết, sau đó không biết vì sao người nhà của bọn họ lại tra ra là bởi vì ta…mama hoảng sợ phái người cả đêm ném ta lên trên núi để cho ta tự sinh tự diệt. Nhưng mà đại ca cũng biết đấy, người nào chẳng muốn sống, ta liền dẫn theo nha hoàn từ trên núi đi bộ xuống. Các vị đại ca, nếu đã không sợ, vậy ta sẽ cùng các đại ca về nhà hầu hạ các ngươi. Chỉ là hi vọng các ngươi giúp ta chữa bệnh, cho ta miếng cơm.” Cung Tuyết Thiến bi thương nói, lời cuối cùng rõ ràng là lời thỉnh cầu.
“Cái gì? Ngươi bị bệnh đó sao?” Mấy hắc y nhân bị dọa lập tức lui về phía sau vài bước, giống như sợ nàng sẽ lây bệnh cho mình vậy.
Trong mắt Tiểu Vân kinh ngạc, vậy mà tiểu thư cũng bịa ra được.
Mộ Dung Trần lại càng không thể tin được, nàng lại nói mình là một kỹ nữ, vả lại còn nói y như thật vậy, nếu không phải hắn biết sự thật thì suýt nữa đã thật sự tin rằng nàng là một kỹ nữ.
“Đại ca, không phải sợ, có lẽ các ngươi không nhất định sẽ bị lây bệnh, làm ơn thu nhận và giúp đỡ chúng ta đi, đưa ta trở về hầu hạ các ngươi.” Cung Tuyết Thiến dứt khoác đi về phía bọn họ.
“Ngươi đứng lại, không được cử động.” Hắc y nhân vội vàng quát nàng, rồi lại quay đầu nói với một hắc ý nhân bên cạnh: “Đại ca, người cảm thấy có phải nàng ta đang gạt chúng ta hay không?”
“Các đệ thấy thế nào?” Hắn quay đầu hỏi hai hắc y nhân khác.
“Đại ca, đệ thấy tốt hơn là chúng ta vẫn nên tin tưởng nàng ta, thà tin rằng có còn hơn là không. Chẳng may nếu đó là sự thật thì chúng ta chẳng phải là tự tìm đường chết sao?” Một hắc y nhân cực kỳ thận trọng nói.
“Ừ, tam đệ nói có lý. Chúng ta không thể mạo hiểm.” Hắn đồng ý gật đầu.
Cung Tuyết Thiến nghe thấy vậy, trong lòng liền âm thầm thả lỏng.
“Mẹ kiếp, coi như lão tử xui xẻo đụng phải một kẻ còn mang bệnh tật. Chúng ta đi.” Hắc y nhân cầm đầu không cam lòng nói kháy rồi cùng những người khác rời khỏi.
Mãi đến khi bóng dáng của bọn chúng biến mất ở trong rừng cây.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới thả lỏng tâm tình đang căng thẳng.
Mộ Dung Trần quả thực không thể tin trên đời còn có những kẻ ngu ngốc như vậy. Dùng đầu óc suy nghĩ một chút liền biết ngay là nàng nói dối, bọn chúng làm giặc cướp cũng thật khó.
Tiểu Vân sững sờ nhìn theo bóng dáng rời đi của bọn họ, sao chúng có thể dễ dàng bị tiểu thư lừa đi như vậy chứ.
“Tiểu thư, người thật lợi hại.” Trong lòng nàng vô cùng ngưỡng mộ tiểu thư.
“Ta cũng sợ đến chết, nhưng mà cũng không phải là do ta lợi hại mà do bọn chúng quá ngu ngốc thôi.” Cung Tuyết Thiến cười rồi vội vàng nói: “Tiểu Vân, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi, bằng không chờ bọn chúng phát hiện ra thì sẽ trốn không thoát.”
“Dạ, tiểu thư, chúng ta đi nhanh đi.” Tiểu Vân sợ hãi vội vàng giữ chặt tay nàng, vừa muốn đi thì một bóng dáng đột nhiên đứng ở trước mặt các nàng.