“Tiểu thư, vậy chúng ta đi nhanh đi.” Tiểu Vân vội vàng kéo nàng, vừa muốn đi thì một hình bóng lại đột nhiên bay xuống trước mắt chặn đường đi của các nàng.
Cung Tuyết Thiến hoảng hốt. Không thể nào, sao bọn chúng có thể trở lại nhanh như vậy? Nhưng đợi đến lúc thấy rõ ràng người trước mắt, nàng mới sửng sốt. Sao có thể lại là hắn.
“Vương gia.” Trên mặt Tiểu Vân lộ ra vẻ vui mừng. Rốt cuộc thì Vương gia cũng quay lại tìm tiểu thư. Tiểu Vân vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.”
“Ngươi quay lại làm gì?” Cung Tuyết Thiến lạnh lùng nhìn hắn. Không phải hắn đã bỏ nàng lại sao? Sao lương tâm lại đột nhiên trỗi dậy? Nhưng mà cũng chưa hẳn là quá muộn. Nếu như xảy ra chuyện gì thì lúc nãy cũng đã xảy ra rồi.
“Nếu bổn Vương không quay lại thì làm sao biết được ngươi lại xảo ngôn thiện biến (miệng lưỡi trơn tru) như vậy? Hoa khôi có bệnh? Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.” Mộ Dung Trần châm chọc nói.
“Đó là ky trí thiện biến (lanh trí). Chẳng lẽ Vương gia hi vọng ta cắm sừng lên đầu ngươi sao? Hay là Vương gia hoàn toàn không quan tâm đến việc có bị cắm sừng hay không?” Cung Tuyết Thiến cũng không cút khách khí hỏi ngược lại.
“Mạnh Tâm Nghi, theo bổn Vương thấy thì ngươi vẫn chưa nhận được một bài học.” Trên mặt Mộ Dung Trần lại hiện lên vẻ tức giận. Nàng cứ phải chọc giận hắn như vậy sao?
“Vậy Vương gia cứ tiếp tục giáo huấn đi.” Cung Tuyết Thiến không thèm quan tâm nói. Vừa hay nàng có thể không phải quay về Vương phủ.
“Mạnh Tâm Nghi, trong lòng ngươi tính toán điều gì, ngươi cho rằng bổn Vương không biết sao. Yên tâm, chờ trở lại Vương phủ rồi bổn Vương sẽ dùng cách khác để giáo huấn ngươi. Bây giờ, ngươi phải cùng bổn Vương quay về Vương phủ.” Mộ Dung Trần ra lệnh.
“Ta đi không nổi nữa, phải nghỉ ngơi.” Cung Tuyết Thiến nói rồi xoay người ngồi xuống bên cạnh. Hắn nói đi là đi sao?
“Tiểu thư, có muốn nô tỳ dìu người hay không?” Tiểu Vân ở bên cạnh nói, tuy rằng nàng biết tiểu thư cố ý nhưng mà nàng không muốn ở lại chỗ này nữa.
Cung Tuyết Thiến liếc mắt nhìn nàng một cái rồi nói: “Ngươi dìu ta chẳng phải ta vẫn phải đi sao. Ta là đi không nổi nữa.” Nha đầu này, đúng thời điểm mấu chốt lại đứng về phía người ngoài.
“Vậy làm sao bây giờ?” Trong lòng Tiểu Vân thầm nghĩ vì sao Vương gia lại không đi xe ngựa đến chứ?
“Không biết làm sao, vậy thì cứ ngồi nghỉ ngơi cho khỏe.” Cung Tuyết Thiến thoải mái nói, hắn có thời gian thì cứ đợi đi.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi cố ý phải không?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm. Vừa rồi không phải vẻ mặt nàng vẫn rất hồng hào sao?
“Vương gia có ý kiến gì sao?” Cung Tuyết Thiến ngẩng đầu lên nhìn hắn, có ý nói: ‘Ta chính là cố ý đấy, thì sao nào?’
“Bổn Vương cho ngươi một cơ hội cuối cùng, có đi hay không?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm hỏi.
“Không phải ta không muốn đi, mà ta thật sự đi không nổi.” Cung Tuyết Thiến vô tội nói.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi thật là không biết điều. Vậy người cứ ngồi đó đợi đi.” Mộ Dung Trần nói xong liền xoay người rời đi.
“Tiểu thư….” Tiểu Vân nhìn thấy Vương gia lại bỏ đi, giọng điệu có chút oán trách. Sao tiểu thư lại chọc giận Vương gia khiến người bỏ đi nữa rồi? Bây giờ các nàng phải làm gì đây? Lỡ như mấy tên cướp kia lại quay lại thì phải làm sao?
“Tiểu Vân, nếu ngươi muốn đi cùng Vương gia thì đi đi.” Cung Tuyết Thiến nói, thật ra lúc hắn thật sự xoay người rời đi, trong lòng nàng lại cảm thấy mất mát.
“Tiểu thư, sao nô tỳ có thể bỏ người lại được.” Tuy rằng Tiểu Vân có chút giận dỗi nhưng vẫn trung thành và tận tâm.
“Tiểu Vân, đi thôi, chúng ta đi từ từ, không chừng có thể gặp được người tốt dẫn chúng ta đi một đoạn.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Dạ.” Tiểu Vân gật đầu, hi vọng là vậy.
Vừa muốn đứng dậy liền nghe thấy một tiếng rống giận dữ từ phía sau: “Mẹ kiếp, thối tha, đứng lại.”
Theo sau là bốn thanh đao sáng ngời chỉ thẳng vào trước mặt các nàng.
Tiểu Vân bị dọa thiếu chút nữa ngất đi. Bọn chúng thật sự đã trở lại.
Cung Tuyết Thiến cũng thầm kêu một tiếng: không tốt, nhưng trên mặt lại không biểu lộ chút sợ hãi nào, hỏi: “Sao? Đại ca thay đổi chủ ý muốn dẫn ta về nhà sao? Vậy ta thật sự là muốn cầu cũng không được.”
“Thối tha, ngươi cả gan dám gạt chúng ta. Trong kinh thành hoàn toàn không có Phùng Xuân lầu.” Hắc y nhân hung tợn nói, sau khi trở về bọn hắn mới nhớ ra.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới hiểu được, thì ra là chuyện này, lập tức nói: “Ta cũng đâu có nói ta ở kinh thành, ta là đến từ Giang Nam.”
“Ha ha ha ha…ngươi lừa ai chứ. Giang Nam cách nơi này hơn một ngàn dặm, ngươi chết còn có thể chết xa như vậy sao?” Hắc y nhân cười ha hả trừng mắt nhìn nàng nói. Còn muốn lừa bọn hắn sao?
“Đại ca, các ngươi…chuyện này….” Cung Tuyết Thiến vừa muốn suy nghĩ để lừa tiếp thì bọn chúng lại không kiên nhẫn ngắt lời: “Ngươi không cần ngụy biện nữa, hiện tại huynh đệ chúng ta bắt các ngươi về, đợi ngày mai tìm đại phu khám cho các ngươi thì liền sáng tỏ. Nếu quả thật như lời ngươi nói thì chúng ta sẽ tha cho, còn nếu không, vậy thì phải theo chúng ta, huynh đệ chúng ta thật có phúc hưởng.”
Nói xong bốn người liến tiến đến gần các nàng.
Cung Tuyết Thiến sửng sốt, xong rồi, bọn chúng đột nhiên lại trở nên thông minh. Nàng liền vội vàng kéo Tiểu Vân nhanh chóng quay người, hô lên: “Tiểu Vân, chạy.”
Nhưng vẫn chưa kịp bước được bước nào thì đã bị bọn chúng túm được quần áo ở phía sau.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân bị một hắc y nhân dùng đao kề lên cổ, khóc không ra nước mắt.
“Mỹ nhân, muốn chạy trốn sao? Ngươi trốn không thoát đâu.” Một hắc y nhân kéo Tiểu Vân vào trong lòng.
“Đại ca, huynh xem, nàng ta muốn chạy trốn, vậy đã nói lên vừa rồi nhất định là gạt chúng ta. Đệ đợi không kịp nữa rồi, trước tiên giao nàng ta cho đệ đi.” Một hắc y nhân ánh mắt bỉ ổi không ngừng nhìn chằm chằm vào Tiểu Vân.
Bây giờ Cung Tuyết Thiến mới hối hận. Đến nước này thì chỉ có thể đánh cược một lần, nàng nhìn bọn chúng nói: “Tốt nhất các ngươi nên thả ta ra, ta nói thật cho các ngươi biết, ta là nữ nhân của Vương gia. Nếu các ngươi dám đụng vào ta thì cứ chờ chết không có chỗ chôn đi.”
Một cái tát liền in lên mặt nàng, theo sau đó là một tiếng chửi rủa: “Thối tha, ngươi còn muốn lừa lão tử sao? Nữ nhân của Vương gia sao? Nữ nhân của Vương gia có thể ở đây vào đêm hôm khuya khoắt mà không có thị vệ bảo hộ sao? Ngươi…mẹ kiếp. Mà cho dù là nữ nhân của Vương gia đi nữa chúng ta cũng không sợ. Đời này được thưởng thức nữ nhân của Vương gia cũng không phải lỗ vốn.”
Tiếng nói vừa dứt, bàn tay ma quỷ liền sờ soạng nàng.
“Tiểu thư, vậy chúng ta đi nhanh đi.” Tiểu Vân vội vàng kéo nàng, vừa muốn đi thì một hình bóng lại đột nhiên bay xuống trước mắt chặn đường đi của các nàng.
Cung Tuyết Thiến hoảng hốt. Không thể nào, sao bọn chúng có thể trở lại nhanh như vậy? Nhưng đợi đến lúc thấy rõ ràng người trước mắt, nàng mới sửng sốt. Sao có thể lại là hắn.
“Vương gia.” Trên mặt Tiểu Vân lộ ra vẻ vui mừng. Rốt cuộc thì Vương gia cũng quay lại tìm tiểu thư. Tiểu Vân vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.”
“Ngươi quay lại làm gì?” Cung Tuyết Thiến lạnh lùng nhìn hắn. Không phải hắn đã bỏ nàng lại sao? Sao lương tâm lại đột nhiên trỗi dậy? Nhưng mà cũng chưa hẳn là quá muộn. Nếu như xảy ra chuyện gì thì lúc nãy cũng đã xảy ra rồi.
“Nếu bổn Vương không quay lại thì làm sao biết được ngươi lại xảo ngôn thiện biến (miệng lưỡi trơn tru) như vậy? Hoa khôi có bệnh? Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.” Mộ Dung Trần châm chọc nói.
“Đó là ky trí thiện biến (lanh trí). Chẳng lẽ Vương gia hi vọng ta cắm sừng lên đầu ngươi sao? Hay là Vương gia hoàn toàn không quan tâm đến việc có bị cắm sừng hay không?” Cung Tuyết Thiến cũng không cút khách khí hỏi ngược lại.
“Mạnh Tâm Nghi, theo bổn Vương thấy thì ngươi vẫn chưa nhận được một bài học.” Trên mặt Mộ Dung Trần lại hiện lên vẻ tức giận. Nàng cứ phải chọc giận hắn như vậy sao?
“Vậy Vương gia cứ tiếp tục giáo huấn đi.” Cung Tuyết Thiến không thèm quan tâm nói. Vừa hay nàng có thể không phải quay về Vương phủ.
“Mạnh Tâm Nghi, trong lòng ngươi tính toán điều gì, ngươi cho rằng bổn Vương không biết sao. Yên tâm, chờ trở lại Vương phủ rồi bổn Vương sẽ dùng cách khác để giáo huấn ngươi. Bây giờ, ngươi phải cùng bổn Vương quay về Vương phủ.” Mộ Dung Trần ra lệnh.
“Ta đi không nổi nữa, phải nghỉ ngơi.” Cung Tuyết Thiến nói rồi xoay người ngồi xuống bên cạnh. Hắn nói đi là đi sao?
“Tiểu thư, có muốn nô tỳ dìu người hay không?” Tiểu Vân ở bên cạnh nói, tuy rằng nàng biết tiểu thư cố ý nhưng mà nàng không muốn ở lại chỗ này nữa.
Cung Tuyết Thiến liếc mắt nhìn nàng một cái rồi nói: “Ngươi dìu ta chẳng phải ta vẫn phải đi sao. Ta là đi không nổi nữa.” Nha đầu này, đúng thời điểm mấu chốt lại đứng về phía người ngoài.
“Vậy làm sao bây giờ?” Trong lòng Tiểu Vân thầm nghĩ vì sao Vương gia lại không đi xe ngựa đến chứ?
“Không biết làm sao, vậy thì cứ ngồi nghỉ ngơi cho khỏe.” Cung Tuyết Thiến thoải mái nói, hắn có thời gian thì cứ đợi đi.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi cố ý phải không?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm. Vừa rồi không phải vẻ mặt nàng vẫn rất hồng hào sao?
“Vương gia có ý kiến gì sao?” Cung Tuyết Thiến ngẩng đầu lên nhìn hắn, có ý nói: ‘Ta chính là cố ý đấy, thì sao nào?’
“Bổn Vương cho ngươi một cơ hội cuối cùng, có đi hay không?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm hỏi.
“Không phải ta không muốn đi, mà ta thật sự đi không nổi.” Cung Tuyết Thiến vô tội nói.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi thật là không biết điều. Vậy người cứ ngồi đó đợi đi.” Mộ Dung Trần nói xong liền xoay người rời đi.
“Tiểu thư….” Tiểu Vân nhìn thấy Vương gia lại bỏ đi, giọng điệu có chút oán trách. Sao tiểu thư lại chọc giận Vương gia khiến người bỏ đi nữa rồi? Bây giờ các nàng phải làm gì đây? Lỡ như mấy tên cướp kia lại quay lại thì phải làm sao?
“Tiểu Vân, nếu ngươi muốn đi cùng Vương gia thì đi đi.” Cung Tuyết Thiến nói, thật ra lúc hắn thật sự xoay người rời đi, trong lòng nàng lại cảm thấy mất mát.
“Tiểu thư, sao nô tỳ có thể bỏ người lại được.” Tuy rằng Tiểu Vân có chút giận dỗi nhưng vẫn trung thành và tận tâm.
“Tiểu Vân, đi thôi, chúng ta đi từ từ, không chừng có thể gặp được người tốt dẫn chúng ta đi một đoạn.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Dạ.” Tiểu Vân gật đầu, hi vọng là vậy.
Vừa muốn đứng dậy liền nghe thấy một tiếng rống giận dữ từ phía sau: “Mẹ kiếp, thối tha, đứng lại.”
Theo sau là bốn thanh đao sáng ngời chỉ thẳng vào trước mặt các nàng.
Tiểu Vân bị dọa thiếu chút nữa ngất đi. Bọn chúng thật sự đã trở lại.
Cung Tuyết Thiến cũng thầm kêu một tiếng: không tốt, nhưng trên mặt lại không biểu lộ chút sợ hãi nào, hỏi: “Sao? Đại ca thay đổi chủ ý muốn dẫn ta về nhà sao? Vậy ta thật sự là muốn cầu cũng không được.”
“Thối tha, ngươi cả gan dám gạt chúng ta. Trong kinh thành hoàn toàn không có Phùng Xuân lầu.” Hắc y nhân hung tợn nói, sau khi trở về bọn hắn mới nhớ ra.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới hiểu được, thì ra là chuyện này, lập tức nói: “Ta cũng đâu có nói ta ở kinh thành, ta là đến từ Giang Nam.”
“Ha ha ha ha…ngươi lừa ai chứ. Giang Nam cách nơi này hơn một ngàn dặm, ngươi chết còn có thể chết xa như vậy sao?” Hắc y nhân cười ha hả trừng mắt nhìn nàng nói. Còn muốn lừa bọn hắn sao?
“Đại ca, các ngươi…chuyện này….” Cung Tuyết Thiến vừa muốn suy nghĩ để lừa tiếp thì bọn chúng lại không kiên nhẫn ngắt lời: “Ngươi không cần ngụy biện nữa, hiện tại huynh đệ chúng ta bắt các ngươi về, đợi ngày mai tìm đại phu khám cho các ngươi thì liền sáng tỏ. Nếu quả thật như lời ngươi nói thì chúng ta sẽ tha cho, còn nếu không, vậy thì phải theo chúng ta, huynh đệ chúng ta thật có phúc hưởng.”
Nói xong bốn người liến tiến đến gần các nàng.
Cung Tuyết Thiến sửng sốt, xong rồi, bọn chúng đột nhiên lại trở nên thông minh. Nàng liền vội vàng kéo Tiểu Vân nhanh chóng quay người, hô lên: “Tiểu Vân, chạy.”
Nhưng vẫn chưa kịp bước được bước nào thì đã bị bọn chúng túm được quần áo ở phía sau.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân bị một hắc y nhân dùng đao kề lên cổ, khóc không ra nước mắt.
“Mỹ nhân, muốn chạy trốn sao? Ngươi trốn không thoát đâu.” Một hắc y nhân kéo Tiểu Vân vào trong lòng.
“Đại ca, huynh xem, nàng ta muốn chạy trốn, vậy đã nói lên vừa rồi nhất định là gạt chúng ta. Đệ đợi không kịp nữa rồi, trước tiên giao nàng ta cho đệ đi.” Một hắc y nhân ánh mắt bỉ ổi không ngừng nhìn chằm chằm vào Tiểu Vân.
Bây giờ Cung Tuyết Thiến mới hối hận. Đến nước này thì chỉ có thể đánh cược một lần, nàng nhìn bọn chúng nói: “Tốt nhất các ngươi nên thả ta ra, ta nói thật cho các ngươi biết, ta là nữ nhân của Vương gia. Nếu các ngươi dám đụng vào ta thì cứ chờ chết không có chỗ chôn đi.”
Một cái tát liền in lên mặt nàng, theo sau đó là một tiếng chửi rủa: “Thối tha, ngươi còn muốn lừa lão tử sao? Nữ nhân của Vương gia sao? Nữ nhân của Vương gia có thể ở đây vào đêm hôm khuya khoắt mà không có thị vệ bảo hộ sao? Ngươi…mẹ kiếp. Mà cho dù là nữ nhân của Vương gia đi nữa chúng ta cũng không sợ. Đời này được thưởng thức nữ nhân của Vương gia cũng không phải lỗ vốn.”
Tiếng nói vừa dứt, bàn tay ma quỷ liền sờ soạng nàng.