“Lan Cơ, sao lại thế này? Không phải ngươi đã nói là không có sơ hở sao? Tìm người thế nào vậy?” Mai Cơ lớn tiếng hỏi.
“Ta làm sao biết được, rõ ràng nhận được tin đã sắp xếp xong xuôi, ai biết đột nhiên lại biến thành như vậy chứ!” Sắc mặt Lan Cơ cũng không tốt.
“Được rồi, chúng ta cũng đừng tranh cãi nữa, rõ ràng là Mạnh Tâm Nghi đã biết là do chúng ta bày trò, ta nghĩ Vương gia ít nhiều cũng sẽ hoài nghi, nếu Vương gia có hỏi, chúng ta cần phải nhất trí cách trả lời.” Lúc này Tình Cơ mới bình tĩnh nói.
Mai Cơ và Lan Cơ liền im lặng, không thể không thừa nhận rằng Tình Cơ nói có lý, lúc này mới hỏi: “Lan Cơ, đối phương có biết thân phận của ngươi hay không?”
“Không biết, ta đã sớm dự tính đến tình huống xấu nhất rồi.” Lan Cơ đáp chắc chắn.
“Ừ, vậy là được rồi. Nếu Vương gia có hỏi, chúng ta liền một mực phủ nhận, không có chứng cớ, Vương gia cũng không thể làm gì chúng ta.” Mai Cơ gật đầu căn dặn.
“Được.” Các nàng kia cũng gật đầu.
“Được rồi, bây giờ trở về Vương phủ đi, kế hoạch lần này thất bại, nàng ta nhất định sẽ cảnh giác. Tốt hơn hết là chúng ta nên thương lượng một chút xem sau này phải làm thế nào, nhưng mà ta rất tò mò, làm sao mà nàng ta lại thoát thân được?” Vẻ mặt Mai Cơ đầy nghi hoặc mà hỏi.
Lan Cơ cùng Tình Cơ cũng nghi hoặc khó hiểu, chẳng lẽ có người giúp nàng ta? Là ai?
Trong phòng, chờ bọn họ vừa rời đi, Cung Tuyết Thiến lập tức buông hắn ra, liếc mắt nhìn hắn mà hỏi: “Vương gia, không bắt quả tang ta ở trên giường, có phải thất vọng lắm không?”
“Nói cho bổn Vương biết rốt cuộc sao lại thế này?” Mộ Dung Trần không để ý đến lời châm chọc của nàng, lại ôm nàng vào lòng hỏi. Sao hắn lại thất vọng chứ, nàng không biết hắn vui mừng thế nào đâu.
“Vương gia thông minh như vậy, còn muốn ta nói sao?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại hắn, chẳng lẽ hắn không thể nghĩ ra sao?
“Thông minh không có nghĩa là nhà tiên tri, nàng có ủy khuất thì cứ nói ra, bổn Vương sẽ làm chủ cho nàng.” Trong mắt Mộ Dung Trần mang theo ý cười, biết trong lòng nàng căm giận.
“Làm chủ cho ta? Nếu hôm nay ta thật sự bị người khác gài bẫy, bị người khác làm nhục, cho dù là ủy khuất, người còn có thể làm chủ cho ta sao?” Cung Tuyết Thiến hừ lạnh nhìn hắn, hắn không biết hôm nay chỉ thiếu chút nữa là nàng đã khó giữ được trong sạch.
“Được rồi, trên đời này không có “nếu”, nói cho bổn Vương nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Trần ôm chặt nàng, nàng lại còn được voi đòi tiên.
“Buổi sáng có người báo ta biết Lý bá sinh bệnh, ta cùng Tiểu Vân liền nhanh chóng trở về, ai ngờ xe ngựa đi được nữa đường liền ngừng lại, ta hòan tòan chẳng biết gì, lập tức bị người chụp thuốc hôn mê…” Cung Tuyết Thiến lúc này mới nói.
Mộ Dung Trần nghe được nàng bị hôn mê thì rất căng thẳng, vội vàng hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Thì ta bị hôn mê, còn sau đó cái gì chứ!” Cung Tuyết Thiến tức giận trừng hắn.
“Không phải bây giờ nàng đã bình an vô sự sao? Vậy nhất định là có người cứu nàng. Là ai?” Mộ Dung Trần hỏi, không biết ai đã cứu nàng.
“Là Cơ Tinh Hồn.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng không muốn giấu giếm, mà cũng chẳng có gì phải giấu giếm cả, trước mắt liền hồi tưởng lại lúc mình tỉnh dậy.
“Bảo bối, tỉnh dậy đi, nếu còn tiếp tục bất tỉnh thì cũng đừng trách ta ăn nàng đấy.” Một giọng nói yêu mị vang lên bên tai nàng.
Cung Tuyết Thiến cố gắng mở to mắt, liền nhìn thấy ngay khuôn mặt yêu nghiệt đầy quen thuộc trước mắt, phẫn nộ quát: “Cơ Tinh Hồn, ngươi chuốc thuốc mê ta làm gì…”
Lời còn chưa dứt thì đỉnh đầu đã bị hắn cốc mạnh một cái, đôi mắt Cơ Tinh Hồn tà mị nhìn nàng: “Ta mà phải cần chuốc thuốc mê nàng sao?”
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới bị hắn đánh tỉnh, nhìn hắn nói: “Không phải ngươi? Vậy sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Nếu ta không ở trong này, chỉ sợ nàng sẽ bị người khác chuốc luôn xuân dược.” Cơ Tinh Hồn nói không chút khách khí, ánh mắt lướt qua trước ngực nàng.
Xuân dược? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, lúc này mới phát hiện y phục của mình không chỉnh tề, vai đều lộ hết ra ngoài, vội vàng lấy tay sửa sang lại quần áo, hỏi: “Mau nói cho ta biết, sao lại thế này?”
“Sao lại thế này thì ta không biết, chẳng qua ta thấy có kẻ dìu nàng đang bị hôn mê đi vào khách điếm, lại động tay động chân với bảo bối của ta.” Đôi mắt Cơ Tinh Hồn thật lạnh lùng, nói.
“Chẳng lẽ là có người cố ý gài bẫy ta?” Cung Tuyết Thiến lập tức nghĩ tới điều này, thủ đoạn như vậy nàng đã thấy rất nhiều trong trong TV.
“Có phải hay không chỉ cần hỏi một chút thì sẽ biết liền.” Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt bắt chéo chân, dựa vào người nàng.
“Hỏi ai?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt.
“Bảo bối, đương nhiên là hỏi hắn rồi.” Cơ Tinh Hồn dùng chỉ tay vào người quỳ trên mặt đất mà nói.
Cung Tuyết Thiến giờ mới phát hiện có một thanh niên hai mươi mấy tuổi đang quỳ trên mặt đất.
“Nói đi, ai sai khiến ngươi làm vậy?” Giọng điệu Cơ Tinh Hồn có vẻ lười biếng nhưng lại lộ ra vẻ vô cùng âm trầm.
“Đại gia tha mạng, tiểu nhân cũng chỉ là nhận tiền của người ta nên mới thay người ta diệt trừ tai họa thôi.” Người kia vội vàng quỳ gối lạy lục.
“Ai đưa tiền cho ngươi? Kẻ đưa tiền muốn ngươi làm gì?” Cơ Tinh Hồn lại hỏi.
“Việc này tiểu nhân không biết, là một nữ nhân che mặt tìm tiểu nhân, cho tiểu nhân một ngàn lượng bạc, kêu tiểu nhân đi giáo huấn hồ ly tinh quyến rũ chồng nàng ta, sau đó còn nói sau khi tiểu nhân làm nhục nàng ấy xong thì sẽ đưa cho tiểu nhân một vạn lượng bạc nữa, tiểu nhân thấy hơi tiền thì nổi máu tham, đáp ứng ngay, không biết người này là ai, bảo tiểu nhân đi, tiểu nhân cũng không dám ở.” Nam nhân không ngừng lạy lục cầu xin tha thứ.
Sắc mặt Cung Tuyết Thiến càng nghe càng âm trầm, từ lúc nàng tới đây chưa bao giờ gây thù kết oán với ai cả, mọi chuyện đã rõ ràng rồi. Nữ nhân kia không phải Mai Cơ thì cũng là Lan Cơ. Hoặc là bọn họ cùng hợp mưu lại.
“Bảo bối, bây giờ đã biết rồi, nàng nói nên xử trí hắn như thế nào, không bằng giết hắn đi. Dù thế nào thì hắn cũng muốn xâm phạm nàng.” Tiếng nói Cơ Tinh Hồn vừa dứt, ám khí trong tay liền bắn ra ngoài khiến Cung Tuyết Thiến không kịp ngăn cản. Ánh mắt nén giận nhìn hắn nói: “Ngươi giết chết nhân chứng rồi.”
“Bảo bối, nàng cũng thật ngốc, nàng còn trông cậy moi được manh mối gì từ trong miệng hắn sao? Kẻ ra tay hãm hại nàng cũng sẽ không ngốc như vậy, có lẽ hắn đã sớm liệu đường thoát thân cho mình lúc chuyện bị bại lộ. Nhưng mà chẳng phải trong lòng bảo bối đã biết được là ai làm rồi sao?” Cơ Tinh Hồn yêu mị chớp mắt.
Sắc mặt Cung Tuyết Thiến âm trầm một chút, vậy mà nàng lại không nghĩ tới điều này.
“Lan Cơ, sao lại thế này? Không phải ngươi đã nói là không có sơ hở sao? Tìm người thế nào vậy?” Mai Cơ lớn tiếng hỏi.
“Ta làm sao biết được, rõ ràng nhận được tin đã sắp xếp xong xuôi, ai biết đột nhiên lại biến thành như vậy chứ!” Sắc mặt Lan Cơ cũng không tốt.
“Được rồi, chúng ta cũng đừng tranh cãi nữa, rõ ràng là Mạnh Tâm Nghi đã biết là do chúng ta bày trò, ta nghĩ Vương gia ít nhiều cũng sẽ hoài nghi, nếu Vương gia có hỏi, chúng ta cần phải nhất trí cách trả lời.” Lúc này Tình Cơ mới bình tĩnh nói.
Mai Cơ và Lan Cơ liền im lặng, không thể không thừa nhận rằng Tình Cơ nói có lý, lúc này mới hỏi: “Lan Cơ, đối phương có biết thân phận của ngươi hay không?”
“Không biết, ta đã sớm dự tính đến tình huống xấu nhất rồi.” Lan Cơ đáp chắc chắn.
“Ừ, vậy là được rồi. Nếu Vương gia có hỏi, chúng ta liền một mực phủ nhận, không có chứng cớ, Vương gia cũng không thể làm gì chúng ta.” Mai Cơ gật đầu căn dặn.
“Được.” Các nàng kia cũng gật đầu.
“Được rồi, bây giờ trở về Vương phủ đi, kế hoạch lần này thất bại, nàng ta nhất định sẽ cảnh giác. Tốt hơn hết là chúng ta nên thương lượng một chút xem sau này phải làm thế nào, nhưng mà ta rất tò mò, làm sao mà nàng ta lại thoát thân được?” Vẻ mặt Mai Cơ đầy nghi hoặc mà hỏi.
Lan Cơ cùng Tình Cơ cũng nghi hoặc khó hiểu, chẳng lẽ có người giúp nàng ta? Là ai?
Trong phòng, chờ bọn họ vừa rời đi, Cung Tuyết Thiến lập tức buông hắn ra, liếc mắt nhìn hắn mà hỏi: “Vương gia, không bắt quả tang ta ở trên giường, có phải thất vọng lắm không?”
“Nói cho bổn Vương biết rốt cuộc sao lại thế này?” Mộ Dung Trần không để ý đến lời châm chọc của nàng, lại ôm nàng vào lòng hỏi. Sao hắn lại thất vọng chứ, nàng không biết hắn vui mừng thế nào đâu.
“Vương gia thông minh như vậy, còn muốn ta nói sao?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại hắn, chẳng lẽ hắn không thể nghĩ ra sao?
“Thông minh không có nghĩa là nhà tiên tri, nàng có ủy khuất thì cứ nói ra, bổn Vương sẽ làm chủ cho nàng.” Trong mắt Mộ Dung Trần mang theo ý cười, biết trong lòng nàng căm giận.
“Làm chủ cho ta? Nếu hôm nay ta thật sự bị người khác gài bẫy, bị người khác làm nhục, cho dù là ủy khuất, người còn có thể làm chủ cho ta sao?” Cung Tuyết Thiến hừ lạnh nhìn hắn, hắn không biết hôm nay chỉ thiếu chút nữa là nàng đã khó giữ được trong sạch.
“Được rồi, trên đời này không có “nếu”, nói cho bổn Vương nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Trần ôm chặt nàng, nàng lại còn được voi đòi tiên.
“Buổi sáng có người báo ta biết Lý bá sinh bệnh, ta cùng Tiểu Vân liền nhanh chóng trở về, ai ngờ xe ngựa đi được nữa đường liền ngừng lại, ta hòan tòan chẳng biết gì, lập tức bị người chụp thuốc hôn mê…” Cung Tuyết Thiến lúc này mới nói.
Mộ Dung Trần nghe được nàng bị hôn mê thì rất căng thẳng, vội vàng hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Thì ta bị hôn mê, còn sau đó cái gì chứ!” Cung Tuyết Thiến tức giận trừng hắn.
“Không phải bây giờ nàng đã bình an vô sự sao? Vậy nhất định là có người cứu nàng. Là ai?” Mộ Dung Trần hỏi, không biết ai đã cứu nàng.
“Là Cơ Tinh Hồn.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng không muốn giấu giếm, mà cũng chẳng có gì phải giấu giếm cả, trước mắt liền hồi tưởng lại lúc mình tỉnh dậy.
“Bảo bối, tỉnh dậy đi, nếu còn tiếp tục bất tỉnh thì cũng đừng trách ta ăn nàng đấy.” Một giọng nói yêu mị vang lên bên tai nàng.
Cung Tuyết Thiến cố gắng mở to mắt, liền nhìn thấy ngay khuôn mặt yêu nghiệt đầy quen thuộc trước mắt, phẫn nộ quát: “Cơ Tinh Hồn, ngươi chuốc thuốc mê ta làm gì…”
Lời còn chưa dứt thì đỉnh đầu đã bị hắn cốc mạnh một cái, đôi mắt Cơ Tinh Hồn tà mị nhìn nàng: “Ta mà phải cần chuốc thuốc mê nàng sao?”
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới bị hắn đánh tỉnh, nhìn hắn nói: “Không phải ngươi? Vậy sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Nếu ta không ở trong này, chỉ sợ nàng sẽ bị người khác chuốc luôn xuân dược.” Cơ Tinh Hồn nói không chút khách khí, ánh mắt lướt qua trước ngực nàng.
Xuân dược? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, lúc này mới phát hiện y phục của mình không chỉnh tề, vai đều lộ hết ra ngoài, vội vàng lấy tay sửa sang lại quần áo, hỏi: “Mau nói cho ta biết, sao lại thế này?”
“Sao lại thế này thì ta không biết, chẳng qua ta thấy có kẻ dìu nàng đang bị hôn mê đi vào khách điếm, lại động tay động chân với bảo bối của ta.” Đôi mắt Cơ Tinh Hồn thật lạnh lùng, nói.
“Chẳng lẽ là có người cố ý gài bẫy ta?” Cung Tuyết Thiến lập tức nghĩ tới điều này, thủ đoạn như vậy nàng đã thấy rất nhiều trong trong TV.
“Có phải hay không chỉ cần hỏi một chút thì sẽ biết liền.” Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt bắt chéo chân, dựa vào người nàng.
“Hỏi ai?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt.
“Bảo bối, đương nhiên là hỏi hắn rồi.” Cơ Tinh Hồn dùng chỉ tay vào người quỳ trên mặt đất mà nói.
Cung Tuyết Thiến giờ mới phát hiện có một thanh niên hai mươi mấy tuổi đang quỳ trên mặt đất.
“Nói đi, ai sai khiến ngươi làm vậy?” Giọng điệu Cơ Tinh Hồn có vẻ lười biếng nhưng lại lộ ra vẻ vô cùng âm trầm.
“Đại gia tha mạng, tiểu nhân cũng chỉ là nhận tiền của người ta nên mới thay người ta diệt trừ tai họa thôi.” Người kia vội vàng quỳ gối lạy lục.
“Ai đưa tiền cho ngươi? Kẻ đưa tiền muốn ngươi làm gì?” Cơ Tinh Hồn lại hỏi.
“Việc này tiểu nhân không biết, là một nữ nhân che mặt tìm tiểu nhân, cho tiểu nhân một ngàn lượng bạc, kêu tiểu nhân đi giáo huấn hồ ly tinh quyến rũ chồng nàng ta, sau đó còn nói sau khi tiểu nhân làm nhục nàng ấy xong thì sẽ đưa cho tiểu nhân một vạn lượng bạc nữa, tiểu nhân thấy hơi tiền thì nổi máu tham, đáp ứng ngay, không biết người này là ai, bảo tiểu nhân đi, tiểu nhân cũng không dám ở.” Nam nhân không ngừng lạy lục cầu xin tha thứ.
Sắc mặt Cung Tuyết Thiến càng nghe càng âm trầm, từ lúc nàng tới đây chưa bao giờ gây thù kết oán với ai cả, mọi chuyện đã rõ ràng rồi. Nữ nhân kia không phải Mai Cơ thì cũng là Lan Cơ. Hoặc là bọn họ cùng hợp mưu lại.
“Bảo bối, bây giờ đã biết rồi, nàng nói nên xử trí hắn như thế nào, không bằng giết hắn đi. Dù thế nào thì hắn cũng muốn xâm phạm nàng.” Tiếng nói Cơ Tinh Hồn vừa dứt, ám khí trong tay liền bắn ra ngoài khiến Cung Tuyết Thiến không kịp ngăn cản. Ánh mắt nén giận nhìn hắn nói: “Ngươi giết chết nhân chứng rồi.”
“Bảo bối, nàng cũng thật ngốc, nàng còn trông cậy moi được manh mối gì từ trong miệng hắn sao? Kẻ ra tay hãm hại nàng cũng sẽ không ngốc như vậy, có lẽ hắn đã sớm liệu đường thoát thân cho mình lúc chuyện bị bại lộ. Nhưng mà chẳng phải trong lòng bảo bối đã biết được là ai làm rồi sao?” Cơ Tinh Hồn yêu mị chớp mắt.
Sắc mặt Cung Tuyết Thiến âm trầm một chút, vậy mà nàng lại không nghĩ tới điều này.