Mặt Trời dần hé mở, bình minh đến bắt đầu một ngày mới nhộn nhịp, ánh sáng khẽ xuyên qua đám mây chiếu rọi xuống vạn vật. Trong một căn phòng rộng lớn mang nét quý phái sang trọng, một không gian yên tĩnh đầy thơ mộng, cô gái Tuệ Nhi vẫn như mọi ngày, ngủ say như chết...
“Cốc... cốc... cốc”
...
“CỐC... CỐC !!!”
- Nhi!! Cô dậy chưa hả? - Vũ tức giận gõ mạnh cửa nhưng chờ mãi không có hồi âm. Tiếng đập cửa ngày một to hơn.
“Rầm rầm... rầm!!!”
- Con nhỏ kia!!! - Nhật Vũ nhíu mày giận giữ, cô ta là cái thể loại gì đây? Ăn nhiều ngủ nướng... Hắn bắt đầu lên cơn điên tiết, gọi mãi mà bên trong vẫn không có động tĩnh. Vũ khẽ nâng khóe môi tạo thành nụ cười nửa vầng khuyết, hàng mi khẽ cong lên đầy đáng yêu.
“Cạch”
Hắn mở chốt đẩy nhẹ cánh cửa, từ từ bước vào bên trong. Vũ đảo mắt một lượt rồi dừng lại ở chiếc giường được đặt bên cửa sổ. Trên chiếc giường rộng lớn, một cô gái xinh xắn nhỏ nhắn nép mình chùm trong chăn, chỉ để lộ ra vài sợi tóc đen mềm mượt.
Vũ bước đến bên chiếc giường, gằn từng chữ với tâm trạng không mấy hài lòng, osin... ư? Nhìn Nhi giống cô chủ thì đúng hơn, ai đời osin lại để cậu chủ đi gọi dậy thế này?!
- Huỳnh Tuệ Nhi!!
- Huỳnh Tuệ Nhi!!!
- Huỳnh Tuệ Nhi!!!!
- Trời ơi!! Cái gì vậy? - Sau khi những câu nói “Huỳnh Tuệ Nhi” được phát ra liên tiếp ngày một to hơn bởi tên chó Vũ. Âm thành bực tức từ cô gái núp trong chăn cất lên một cách khó chịu. Nhi cau có nhíu mày khi ai đó gọi tên mình hết lần này đến lần khác, tên nó đẹp đến thế cơ à?!
- Con nhỏ lếu láo!! Cô có dậy không?
Vũ đưa mạnh tay giật phăng cái chăn ra, nét mặt vẫn không thay đổi là bao. Cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, Nhi có chút mơ màng nhưng rồi nó mặc kệ, mắt nó vẫn nhắm tịt nhưng cánh tay lại lơ mơ loay hoay với với cái gối ôm rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
- Chết tiệt! - Vũ chậc lưỡi một cái, đôi mắt hằn rõ sát khí chĩa thẳng vào Nhi. Nhưng rồi cơ mặt hắn từ từ dãn dãn ra, nói thật thì Nhi khá là dễ thương, đặc biệt là trong lúc ngủ. Vũ khẽ cúi người xuống, ngắm kĩ càng hơn từng chi tiết trên khuôn mặt nó, cũng không hẳn là đẹp, nhưng đôi môi phớt hồng đôi lúc chúm chím kia lại làm Vũ khó có thể rời mắt được.
Nhìn vào đôi môi , Vũ bỗng nâng khóe môi, hắn ta nhếch mép cười đểu, nụ cười đầy ẩn ý chứa sự gian tà hắc ám. Vì hai gương mặt đã gần nhau, Vũ mấp máy thành tiếng nhỏ nhẹ, làn hơi ấm phả xuống tai Nhi đến rợn người.
- Không dậy... Có tin tôi hôn cô không?
Thật ra Nhi đã nghe thấy rồi nhưng nó chẳng buồn tin lời hắn, cùng lắm chờ thêm vài phút... mất kiên nhẫn thằng cha đó cũng biến đi thôi. Nhi thì nghĩ thế đấy, nhưng Vũ nói là làm, vì đơn giản thằng cha Vũ đã hôn biết bao nhiêu cô gái rồi, chẳng ngại gì mà không dám hôn nó.
Vũ lại càng tiến gần Nhi hơn, gương mặt hắn kề sát mặt nó, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Nhi cảm thấy nóng mặt, như có hơi thở của ai đó phả xuống mặt mình, ấm, rất ấm... Một vài sợi tóc mềm khẽ chạm vào má Nhi kiến nó nhột nhột, khẽ cựa mình nhắn nhó.
.
.
.
Bất chợt nó mở mắt, khuôn mặt to đùng của thằng cha Vũ đang hóa đá đập ngay trước mặt Nhi, nó trố mắt nhìn, mắt trợn ngược lên. Thời khắc đấy như không gian ngưng đọng, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, như xoáy sâu vào đôi mắt đối phương.
“Bốp!!! Phịch!”
Tiếng động lạ hoắc phát ra, không nghi ngờ gì thêm đó chính là âm thanh của cú đá thần sầu mà Nhi ban tặng cho Vũ, ngay sau đó là cú tiếp đất ngoại mục có một không hai khiến hắn như muốn gãy lưng.
Đứng dậy xoa xoa chỗ đau, Vũ cắn môi cau có:
- Cô làm gì thế hả?
- Làm gì? Theo phản xạ tự nhiên là thế. Tôi thấy mặt anh kề sát mặt tôi đấy. - Nhi chỉ tay vào mặt mình với ý niệm đen tối, chẳng lẽ thằng cha Vũ đã bị Nhi hớp hồn bởi độ hồn nhiên siêu dễ thương của nó?!
Vũ thờ ơ đôi chút chột dạ, nhưng rồi hắn cũng làm lơ đi.
- Thì sao?
- Vô phòng con gái tùy tiện, còn lần sau là tôi cắn đấy!!
- Cô nên nhớ đây là biệt thự nhà tôi.
- Nhưng giờ đây là phòng tôi. - Nhi không vừa đốp luôn câu nói của Vũ, nó cố cãi lí.
- Cô là osin đấy nhé! Cãi nữa tôi đá cô ra ngoài bây giờ.
- Ờ... ờ... không cãi nữa đâu thưa cậu chủ!!
“Con trai gì đâu mà như đàn bà” Nhi bĩu môi tặc lưỡi, dĩ nhiên Nhi chỉ dám nghĩ thầm trong bụng thôi... chứ mà nói thẳng ra chắc nó bị đá ra ngoài đường ở thật luôn chứ chẳng chơi.
Vũ quăng bộ đồng phục lên giường, tỏ vẻ oai phong lẫm liệt, tay đút túi quần lên tiếng!
- Đồng phục mới của cô đấy osin, cô sẽ chuyển trường, học cùng trường với tôi.
- Ừm... HẢ???? What the fuck??
- Tiện cho việc làm osin.
- Cái quái gì hả? - Nhi ngạc nhiên tột độ, mắt nó trợn ngược mang vẻ tức giận. - Này cậu chủ hách dịch Trần Nhật Vũ của tôi!!! Cậu chủ đã hỏi ý kiến của tôi chưa đấy? Hả?
- Không cần hỏi... tôi vẫn có quyền. - Vũ thản nhiên trả lời.
- Cái thằng cha Vũ cờ hó!!
- Osin! Cô nói lắm là tôi khâu miệng lại nhé? - Hắn gằn từng chữ đầy uy hiếp. - Làm vệ sinh cá nhân và thay đồ nhanh, xuống nhà ăn sáng. Lẽ ra cô phải là người nấu đồ ăn sáng đấy.
- Biết rồi... biết rồi... mời cậu chủ làm ơn ra ngoài giùm em ạ!
Nhi uể oải trả lời, sau khi Vũ nhàn nhạt quay gót bước đi, nó thiểu não vào WC đánh răng rửa mặt. Thay đồ xong xuôi hết rồi, Nhi đứng trước gương tự ngắm nhìn mình “Công nhận Huỳnh Tuệ Nhi ta max dễ thương, tại sao mình lại cute thế này?!” Nhi tự sướng đứng đó tự khen bản thân, hơi bị ảo tưởng. Phải nói là bộ đồng phục này đẹp thì đúng hơn, hàng hiệu, vải tốt, từng đường nét mũi chỉ đều được đan xen vào nhau một cách điêu luyện đầy chuyện nghiệp. Nhi cá chắc đây hẳn phải là một ngôi trường danh giá có tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu học tập.
Nhi bước xuống cầu thang, cả Vũ và Nam đều đang ngồi bên chiếc bàn ăn to lớn, bên trên là cả đống thức ăn đắt tiền mà nó chưa từng được nhìn thấy, hương thơm thức ăn thoáng trong không khí xông lên mũi nó, thèm!!! Nhìn thấy thiếu gia lạnh lùng Trần Thiên Nam ở đó, Nhi chẳng mấy ngạc nhiên... vì hôm qua đã gặp và nói chuyện với Nam rồi.
Thức ăn thơm phưng phức trước mặt, Nhi chẳng dám ngồi xuống ăn cùng, nó biết rằng osin không được ăn chung với chủ, như thế chẳng khác nào cùng đẳng cấp. Thế là Nhi cứ đứng nhìn hai anh em thiếu gia này ăn, mặc cho em dạ dày đang đánh trống ầm ĩ, tâm can đau xót thèm thuồng.
- Ngồi xuống ăn đi. - Nam lên tiếng, mắt không nhìn Nhi nhưng vẫn cất lời hỏi, chất giọng của Nam chẳng khác tối qua chút nào, vẩn ảm đạm lạnh lùng.
- Tôi không dám... - liếc xéo Vũ... nó đáp, tuy thâm tâm đang cào xé vì đói, nhưng nó vẫn phải cố giữ hình tượng cho mình.
Nhật Vũ có cảm giác nhột nhột, hắn chột dạ:
- Ra là osin, tôi cho đấy, cô cứ ngồi xuống!!
- Tôi không cần!
- Tôi đã nói là cứ ngồi xuống. - Hắn bắt đầu khó chịu.
- Dạ, thưa cậu chủ, như thế thì thất lễ lắm ạ!! - Cái tính ngang bướng trời cho của Nhi vẫn thế, nó vẫn không chịu khuất phục trước cơn đói.
- Có tin tôi cho cô cạp đất mà ăn không osin?
- Ăn thì ăn.
Chả dám cãi cọ gì nữa. Nhi lạnh lùng ngồi xuống lấm lép gắp thức ăn, ôi... ngon tuyệt! Và thế là tốc độ ăn của nó đã quay trở lại! Nhi ăn tới tấp, ăn liên tiếp, ăn đáo để không màng đến những người nhìn xung quanh. Thiên Nam nhíu hai hàng mi “con gì đây?”
Xong xuôi, Vũ và Nhi cùng đến trường.
Chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cổng một ngôi trường rộng lớn - “THE WIN” - biển hiệu đề tên trường to tướng đập vào mắt nó. Nhi không khỏi sự ngỡ ngàng, cảm giác ý hệt lần đầu nó đến biệt thự họ Trần. The Win quả là ngôi trường đẹp và to lớn thiết kế đầy sự mới mẻ mang đậm phong cách Châu Âu.
- Đến nơi rồi, mời thiếu gia xuống xe!! - Quản gia nhà họ Trần cung kính lên tiếng. Vũ nhẹ nhàng gật đầu rồi từ từ bước xuống. Nhi bất chợt khó hiểu, sao Nam không đi học chung nhể? Chẳng lẽ anh ta lớn tuổi hơn Vũ và nó.
Ôi!!! cảnh tưởng quái gì thế này? Một mớ hỗn độn. Những đứa con gái chen chúc, xô đẩy nhau với những lời lẽ đường mật nghe mà nổi hết cả da gà da vịt. Nhi nhăn mày nhăn mặt, chúng nó bị quái gì vậy?
- Ôi hoàng tử của lòng em.
- Nhớ anh chết mất!! - “mới nghỉ một ngày chủ nhật mà nhớ, con này rõ bốc phét” Nhi nghĩ thầm rồi khẽ bĩu môi.
- Anh Vũ đẹp trai quá à!!!
- Hình như anh gầy đi rồi kìa!!
- Prince 11 đẹp trai quá đi...
Trần Nhật Vũ tỏ vẻ oai phong... vẫn khí chất hằng ngày, hắn không quan tâm, cứ tiếp tục đi mặc kệ bao con mắt thèm thuồng khao khát được Vũ để ý tới mình. Nhi lại thẫn thờ nhìn bọn hám dai, khóe mắt giật giật liên hồi, vầng trán đen lại xám xịt. Thằng cha đó có quái gì mà tụi nó tâng bốc lên lắm thế? Đã bị làm ngơ rồi còn cố nịnh nọt, nghe chói tai quá!!! Mất hết cả hình tượng người phụ nữ Việt Nam.
Nhi bị cả đám chen chúc, xô đẩy lọt ra bên ngoài. Nó thầm cảm ơn Trời Phật, khỏe rồi, ở trong đám hỗn độn đó thêm chút xíu nữa có lẽ nó sẽ chết bởi ngộp thở do thiếu ôxi. Nhi vươn vai một cái rõ dài, quay lại nhìn cảnh tưởng kinh hoàng, lắc đầu tặc lưỡi sau đó chạy mất tăm.
- Đây là... đâu ta?? The Win rộng khủng khiếp, cái chân sắp rơi dò rồi!! - Nhi vừa đi vừa suy ngẫm ngó nghiêng lung tung, không khỏi vẻ mặt nhăn nhó bởi cái chân lê lết sắp không đi nổi. Nhi đang tìm phòng hiệu trưởng để đến nghe thông báo nhận lớp. - Kìa rồi!!! - nó chợt reo lên mừng rỡ trong niềm vui sướng khi đã phát hiện ra phòng hiệu trưởng.
Không ngần ngại, tí ta tí tửng, Nhi dồn nội lực vào hai cẳng chân, phóng tốc độ phi nhanh đến, chỉ sợ đến muộn ngay buổi học đầu... Nhi lại gây ác cảm xấu đến hiệu trưởng The Win thì khổ...
“Bụp!!”
- A!!! - Nhi khẽ rít lên một tiếng, hình như nó va vào cái gì đó hơi cứng mà ấm ấm thì phải?! Đầu óc còn choáng váng, lắc lắc đầu vài cái Nhi khẽ ngước mặt lên.
“Ôi mẹ ơi!! Con mẹ gì thế này? Thằng nào đây? Suýt nữa thì rơi tim ra ngoài!!!“.
Nó giật mình khi một gương mặt trẻ đẹp nào đó ở ngay phía trước đang nhìn vào Nhi chằm chằm, còn cả cái bộ dạng ngạc nhiên ngây thơ như con nai tơ của cậu ta nữa chứ. Người mà Nhi đụng trúng chính là cậu con trai cao lớn - Phan Thế Kì cũng là một hotboy nổi tiếng của The Win với hàng tá gái theo đuổi, mái tóc hoàng kim mềm mượt phủ xuống che đi nửa khuôn mặt cùng đôi mày thanh tú, đôi mắt sâu ấm áp, làn môi trái tim cuốn hút... không thể nào không phủ nhận rằng: Trai đẹp thứ ba xuất hiện!
- Này chàng trai trẻ tuổi ngây thơ non dại, đôi mắt đẹp quyễn rũ của cậu chỉ để trưng thôi à?
Nhi lấy lại phong độ, ra oai dạy đời Thế Kì. Nó còn đang cảm thấy nhục mặt khi đứng chỉ tới vai thằng cha đó, chắc là thằng đó xương phát triển mạnh nên mới cao lớn như vậy thôi, chứ Nhi đâu lùn lắm nhể? Có lẽ thế...
Phan Thế Kì... hiện là một tâm trạng hết sức ngạc nhiên, sự bất ngờ nổi rõ trên khuôn mặt điển trai của cậu.
- Bé... không bị sao à?
- Cái gì mà bị sao? Cơ mà gọi “bé” là thế quái nào? Dùng từ xưng hô kiểu gì thế chú em?
Nhi khẽ cau có, nhìn nó vầy mà kêu là “bé”! Thật ngớ ngẩn! Thế Kì lại càng ngạc nhiên “chẳng lẽ cô bé này không bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của mình sao?”, ban đầu cậu còn bất ngờ bởi Tuệ Nhi không màng đến nhan sắc thiên hạ, nhưng những lời nói hết sức trêu ngươi người khác của nó đã khiến cậu trở nên xuống sắc, tuy nhiên thái độ bỡn cợt của Thế Kì vẫn không thuyên giảm chút nào.
- Là cô bé năm nhất thì cũng đừng lên giọng thuyết giáo chứ? Sẽ không tốt đâu.
- Năm nhất cái quái gì? - Tuệ Nhi phát cáu gắt lên. - Này chàng thanh niên đẹp trai ngời ngợi mà vô duyên kia... tên gì tôi chưa cập nhật! Tôi đã lên lớp 11 rồi nhé, năm hai nhé! Bé bé cái con khỉ.
- Năm hai... à?
Thế Kì bỗng nâng khóe môi, nhếch mép đểu giả, nụ cười của cậu ta làm Tuệ Nhi bỗng chốc lạnh sống lưng, tóc gáy dựng đứng cả lên. Cái nụ cười đểu cán này là sao chứ? Thế Kì dần tiến gần người Nhi hơn, từng bước chân cộng thêm nụ cười ẩn ý của cậu ta thì chính xác... Nhi kết luận chắc chắn rằng... thằng này là thằng cha biến thái!!!
Nhi sợ hãi run người, người nó cũng giật lùi từng bước theo nhịp chân Thế Kì, mặt Nhi gặng cười nhưng trong lòng phát hoảng sợ, thằng cha biến thái!!!!
- Gì thế bạn trẻ? Làm cái quái gì thế thằng biến thái này...
“Phịch!”
Đến đường cùng rồi. Lưng Nhi chạm nhẹ vào tường khiến nó bất chợt giật mình, hết đường trốn rồi, ngõ cụt rồi, ôi thôi rồi! Nhi ngẩng mặt từ từ, điệu cười tươi đã trở nên méo mó biến dạng, Nhi khẽ nuốt nước bọt cái “ực“.
Cậu ta cúi xuống, dí sát mặt nó, một tay chống tường, gương mặt cậu chính diện gương mặt nó. Nhi mở to mắt hết sức có thể, người nó mềm nhũn tưởng như không thể đứng nổi, không còn chút sức lực. Thế Kì nhìn nó bằng đôi mắt đăm chiêu chứa đầy ngụ ý, sau đó cậu nhếch môi, phán câu bá đạo làm nó hóa đá:
- Lùn không thể tả được!!
Mặt Trời dần hé mở, bình minh đến bắt đầu một ngày mới nhộn nhịp, ánh sáng khẽ xuyên qua đám mây chiếu rọi xuống vạn vật. Trong một căn phòng rộng lớn mang nét quý phái sang trọng, một không gian yên tĩnh đầy thơ mộng, cô gái Tuệ Nhi vẫn như mọi ngày, ngủ say như chết...
“Cốc... cốc... cốc”
...
“CỐC... CỐC !!!”
- Nhi!! Cô dậy chưa hả? - Vũ tức giận gõ mạnh cửa nhưng chờ mãi không có hồi âm. Tiếng đập cửa ngày một to hơn.
“Rầm rầm... rầm!!!”
- Con nhỏ kia!!! - Nhật Vũ nhíu mày giận giữ, cô ta là cái thể loại gì đây? Ăn nhiều ngủ nướng... Hắn bắt đầu lên cơn điên tiết, gọi mãi mà bên trong vẫn không có động tĩnh. Vũ khẽ nâng khóe môi tạo thành nụ cười nửa vầng khuyết, hàng mi khẽ cong lên đầy đáng yêu.
“Cạch”
Hắn mở chốt đẩy nhẹ cánh cửa, từ từ bước vào bên trong. Vũ đảo mắt một lượt rồi dừng lại ở chiếc giường được đặt bên cửa sổ. Trên chiếc giường rộng lớn, một cô gái xinh xắn nhỏ nhắn nép mình chùm trong chăn, chỉ để lộ ra vài sợi tóc đen mềm mượt.
Vũ bước đến bên chiếc giường, gằn từng chữ với tâm trạng không mấy hài lòng, osin... ư? Nhìn Nhi giống cô chủ thì đúng hơn, ai đời osin lại để cậu chủ đi gọi dậy thế này?!
- Huỳnh Tuệ Nhi!!
- Huỳnh Tuệ Nhi!!!
- Huỳnh Tuệ Nhi!!!!
- Trời ơi!! Cái gì vậy? - Sau khi những câu nói “Huỳnh Tuệ Nhi” được phát ra liên tiếp ngày một to hơn bởi tên chó Vũ. Âm thành bực tức từ cô gái núp trong chăn cất lên một cách khó chịu. Nhi cau có nhíu mày khi ai đó gọi tên mình hết lần này đến lần khác, tên nó đẹp đến thế cơ à?!
- Con nhỏ lếu láo!! Cô có dậy không?
Vũ đưa mạnh tay giật phăng cái chăn ra, nét mặt vẫn không thay đổi là bao. Cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, Nhi có chút mơ màng nhưng rồi nó mặc kệ, mắt nó vẫn nhắm tịt nhưng cánh tay lại lơ mơ loay hoay với với cái gối ôm rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
- Chết tiệt! - Vũ chậc lưỡi một cái, đôi mắt hằn rõ sát khí chĩa thẳng vào Nhi. Nhưng rồi cơ mặt hắn từ từ dãn dãn ra, nói thật thì Nhi khá là dễ thương, đặc biệt là trong lúc ngủ. Vũ khẽ cúi người xuống, ngắm kĩ càng hơn từng chi tiết trên khuôn mặt nó, cũng không hẳn là đẹp, nhưng đôi môi phớt hồng đôi lúc chúm chím kia lại làm Vũ khó có thể rời mắt được.
Nhìn vào đôi môi , Vũ bỗng nâng khóe môi, hắn ta nhếch mép cười đểu, nụ cười đầy ẩn ý chứa sự gian tà hắc ám. Vì hai gương mặt đã gần nhau, Vũ mấp máy thành tiếng nhỏ nhẹ, làn hơi ấm phả xuống tai Nhi đến rợn người.
- Không dậy... Có tin tôi hôn cô không?
Thật ra Nhi đã nghe thấy rồi nhưng nó chẳng buồn tin lời hắn, cùng lắm chờ thêm vài phút... mất kiên nhẫn thằng cha đó cũng biến đi thôi. Nhi thì nghĩ thế đấy, nhưng Vũ nói là làm, vì đơn giản thằng cha Vũ đã hôn biết bao nhiêu cô gái rồi, chẳng ngại gì mà không dám hôn nó.
Vũ lại càng tiến gần Nhi hơn, gương mặt hắn kề sát mặt nó, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Nhi cảm thấy nóng mặt, như có hơi thở của ai đó phả xuống mặt mình, ấm, rất ấm... Một vài sợi tóc mềm khẽ chạm vào má Nhi kiến nó nhột nhột, khẽ cựa mình nhắn nhó.
.
.
.
Bất chợt nó mở mắt, khuôn mặt to đùng của thằng cha Vũ đang hóa đá đập ngay trước mặt Nhi, nó trố mắt nhìn, mắt trợn ngược lên. Thời khắc đấy như không gian ngưng đọng, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, như xoáy sâu vào đôi mắt đối phương.
“Bốp!!! Phịch!”
Tiếng động lạ hoắc phát ra, không nghi ngờ gì thêm đó chính là âm thanh của cú đá thần sầu mà Nhi ban tặng cho Vũ, ngay sau đó là cú tiếp đất ngoại mục có một không hai khiến hắn như muốn gãy lưng.
Đứng dậy xoa xoa chỗ đau, Vũ cắn môi cau có:
- Cô làm gì thế hả?
- Làm gì? Theo phản xạ tự nhiên là thế. Tôi thấy mặt anh kề sát mặt tôi đấy. - Nhi chỉ tay vào mặt mình với ý niệm đen tối, chẳng lẽ thằng cha Vũ đã bị Nhi hớp hồn bởi độ hồn nhiên siêu dễ thương của nó?!
Vũ thờ ơ đôi chút chột dạ, nhưng rồi hắn cũng làm lơ đi.
- Thì sao?
- Vô phòng con gái tùy tiện, còn lần sau là tôi cắn đấy!!
- Cô nên nhớ đây là biệt thự nhà tôi.
- Nhưng giờ đây là phòng tôi. - Nhi không vừa đốp luôn câu nói của Vũ, nó cố cãi lí.
- Cô là osin đấy nhé! Cãi nữa tôi đá cô ra ngoài bây giờ.
- Ờ... ờ... không cãi nữa đâu thưa cậu chủ!!
“Con trai gì đâu mà như đàn bà” Nhi bĩu môi tặc lưỡi, dĩ nhiên Nhi chỉ dám nghĩ thầm trong bụng thôi... chứ mà nói thẳng ra chắc nó bị đá ra ngoài đường ở thật luôn chứ chẳng chơi.
Vũ quăng bộ đồng phục lên giường, tỏ vẻ oai phong lẫm liệt, tay đút túi quần lên tiếng!
- Đồng phục mới của cô đấy osin, cô sẽ chuyển trường, học cùng trường với tôi.
- Ừm... HẢ???? What the fuck??
- Tiện cho việc làm osin.
- Cái quái gì hả? - Nhi ngạc nhiên tột độ, mắt nó trợn ngược mang vẻ tức giận. - Này cậu chủ hách dịch Trần Nhật Vũ của tôi!!! Cậu chủ đã hỏi ý kiến của tôi chưa đấy? Hả?
- Không cần hỏi... tôi vẫn có quyền. - Vũ thản nhiên trả lời.
- Cái thằng cha Vũ cờ hó!!
- Osin! Cô nói lắm là tôi khâu miệng lại nhé? - Hắn gằn từng chữ đầy uy hiếp. - Làm vệ sinh cá nhân và thay đồ nhanh, xuống nhà ăn sáng. Lẽ ra cô phải là người nấu đồ ăn sáng đấy.
- Biết rồi... biết rồi... mời cậu chủ làm ơn ra ngoài giùm em ạ!
Nhi uể oải trả lời, sau khi Vũ nhàn nhạt quay gót bước đi, nó thiểu não vào WC đánh răng rửa mặt. Thay đồ xong xuôi hết rồi, Nhi đứng trước gương tự ngắm nhìn mình “Công nhận Huỳnh Tuệ Nhi ta max dễ thương, tại sao mình lại cute thế này?!” Nhi tự sướng đứng đó tự khen bản thân, hơi bị ảo tưởng. Phải nói là bộ đồng phục này đẹp thì đúng hơn, hàng hiệu, vải tốt, từng đường nét mũi chỉ đều được đan xen vào nhau một cách điêu luyện đầy chuyện nghiệp. Nhi cá chắc đây hẳn phải là một ngôi trường danh giá có tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu học tập.
Nhi bước xuống cầu thang, cả Vũ và Nam đều đang ngồi bên chiếc bàn ăn to lớn, bên trên là cả đống thức ăn đắt tiền mà nó chưa từng được nhìn thấy, hương thơm thức ăn thoáng trong không khí xông lên mũi nó, thèm!!! Nhìn thấy thiếu gia lạnh lùng Trần Thiên Nam ở đó, Nhi chẳng mấy ngạc nhiên... vì hôm qua đã gặp và nói chuyện với Nam rồi.
Thức ăn thơm phưng phức trước mặt, Nhi chẳng dám ngồi xuống ăn cùng, nó biết rằng osin không được ăn chung với chủ, như thế chẳng khác nào cùng đẳng cấp. Thế là Nhi cứ đứng nhìn hai anh em thiếu gia này ăn, mặc cho em dạ dày đang đánh trống ầm ĩ, tâm can đau xót thèm thuồng.
- Ngồi xuống ăn đi. - Nam lên tiếng, mắt không nhìn Nhi nhưng vẫn cất lời hỏi, chất giọng của Nam chẳng khác tối qua chút nào, vẩn ảm đạm lạnh lùng.
- Tôi không dám... - liếc xéo Vũ... nó đáp, tuy thâm tâm đang cào xé vì đói, nhưng nó vẫn phải cố giữ hình tượng cho mình.
Nhật Vũ có cảm giác nhột nhột, hắn chột dạ:
- Ra là osin, tôi cho đấy, cô cứ ngồi xuống!!
- Tôi không cần!
- Tôi đã nói là cứ ngồi xuống. - Hắn bắt đầu khó chịu.
- Dạ, thưa cậu chủ, như thế thì thất lễ lắm ạ!! - Cái tính ngang bướng trời cho của Nhi vẫn thế, nó vẫn không chịu khuất phục trước cơn đói.
- Có tin tôi cho cô cạp đất mà ăn không osin?
- Ăn thì ăn.
Chả dám cãi cọ gì nữa. Nhi lạnh lùng ngồi xuống lấm lép gắp thức ăn, ôi... ngon tuyệt! Và thế là tốc độ ăn của nó đã quay trở lại! Nhi ăn tới tấp, ăn liên tiếp, ăn đáo để không màng đến những người nhìn xung quanh. Thiên Nam nhíu hai hàng mi “con gì đây?”
Xong xuôi, Vũ và Nhi cùng đến trường.
Chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cổng một ngôi trường rộng lớn - “THE WIN” - biển hiệu đề tên trường to tướng đập vào mắt nó. Nhi không khỏi sự ngỡ ngàng, cảm giác ý hệt lần đầu nó đến biệt thự họ Trần. The Win quả là ngôi trường đẹp và to lớn thiết kế đầy sự mới mẻ mang đậm phong cách Châu Âu.
- Đến nơi rồi, mời thiếu gia xuống xe!! - Quản gia nhà họ Trần cung kính lên tiếng. Vũ nhẹ nhàng gật đầu rồi từ từ bước xuống. Nhi bất chợt khó hiểu, sao Nam không đi học chung nhể? Chẳng lẽ anh ta lớn tuổi hơn Vũ và nó.
Ôi!!! cảnh tưởng quái gì thế này? Một mớ hỗn độn. Những đứa con gái chen chúc, xô đẩy nhau với những lời lẽ đường mật nghe mà nổi hết cả da gà da vịt. Nhi nhăn mày nhăn mặt, chúng nó bị quái gì vậy?
- Ôi hoàng tử của lòng em.
- Nhớ anh chết mất!! - “mới nghỉ một ngày chủ nhật mà nhớ, con này rõ bốc phét” Nhi nghĩ thầm rồi khẽ bĩu môi.
- Anh Vũ đẹp trai quá à!!!
- Hình như anh gầy đi rồi kìa!!
- Prince đẹp trai quá đi...
Trần Nhật Vũ tỏ vẻ oai phong... vẫn khí chất hằng ngày, hắn không quan tâm, cứ tiếp tục đi mặc kệ bao con mắt thèm thuồng khao khát được Vũ để ý tới mình. Nhi lại thẫn thờ nhìn bọn hám dai, khóe mắt giật giật liên hồi, vầng trán đen lại xám xịt. Thằng cha đó có quái gì mà tụi nó tâng bốc lên lắm thế? Đã bị làm ngơ rồi còn cố nịnh nọt, nghe chói tai quá!!! Mất hết cả hình tượng người phụ nữ Việt Nam.
Nhi bị cả đám chen chúc, xô đẩy lọt ra bên ngoài. Nó thầm cảm ơn Trời Phật, khỏe rồi, ở trong đám hỗn độn đó thêm chút xíu nữa có lẽ nó sẽ chết bởi ngộp thở do thiếu ôxi. Nhi vươn vai một cái rõ dài, quay lại nhìn cảnh tưởng kinh hoàng, lắc đầu tặc lưỡi sau đó chạy mất tăm.
- Đây là... đâu ta?? The Win rộng khủng khiếp, cái chân sắp rơi dò rồi!! - Nhi vừa đi vừa suy ngẫm ngó nghiêng lung tung, không khỏi vẻ mặt nhăn nhó bởi cái chân lê lết sắp không đi nổi. Nhi đang tìm phòng hiệu trưởng để đến nghe thông báo nhận lớp. - Kìa rồi!!! - nó chợt reo lên mừng rỡ trong niềm vui sướng khi đã phát hiện ra phòng hiệu trưởng.
Không ngần ngại, tí ta tí tửng, Nhi dồn nội lực vào hai cẳng chân, phóng tốc độ phi nhanh đến, chỉ sợ đến muộn ngay buổi học đầu... Nhi lại gây ác cảm xấu đến hiệu trưởng The Win thì khổ...
“Bụp!!”
- A!!! - Nhi khẽ rít lên một tiếng, hình như nó va vào cái gì đó hơi cứng mà ấm ấm thì phải?! Đầu óc còn choáng váng, lắc lắc đầu vài cái Nhi khẽ ngước mặt lên.
“Ôi mẹ ơi!! Con mẹ gì thế này? Thằng nào đây? Suýt nữa thì rơi tim ra ngoài!!!“.
Nó giật mình khi một gương mặt trẻ đẹp nào đó ở ngay phía trước đang nhìn vào Nhi chằm chằm, còn cả cái bộ dạng ngạc nhiên ngây thơ như con nai tơ của cậu ta nữa chứ. Người mà Nhi đụng trúng chính là cậu con trai cao lớn - Phan Thế Kì cũng là một hotboy nổi tiếng của The Win với hàng tá gái theo đuổi, mái tóc hoàng kim mềm mượt phủ xuống che đi nửa khuôn mặt cùng đôi mày thanh tú, đôi mắt sâu ấm áp, làn môi trái tim cuốn hút... không thể nào không phủ nhận rằng: Trai đẹp thứ ba xuất hiện!
- Này chàng trai trẻ tuổi ngây thơ non dại, đôi mắt đẹp quyễn rũ của cậu chỉ để trưng thôi à?
Nhi lấy lại phong độ, ra oai dạy đời Thế Kì. Nó còn đang cảm thấy nhục mặt khi đứng chỉ tới vai thằng cha đó, chắc là thằng đó xương phát triển mạnh nên mới cao lớn như vậy thôi, chứ Nhi đâu lùn lắm nhể? Có lẽ thế...
Phan Thế Kì... hiện là một tâm trạng hết sức ngạc nhiên, sự bất ngờ nổi rõ trên khuôn mặt điển trai của cậu.
- Bé... không bị sao à?
- Cái gì mà bị sao? Cơ mà gọi “bé” là thế quái nào? Dùng từ xưng hô kiểu gì thế chú em?
Nhi khẽ cau có, nhìn nó vầy mà kêu là “bé”! Thật ngớ ngẩn! Thế Kì lại càng ngạc nhiên “chẳng lẽ cô bé này không bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của mình sao?”, ban đầu cậu còn bất ngờ bởi Tuệ Nhi không màng đến nhan sắc thiên hạ, nhưng những lời nói hết sức trêu ngươi người khác của nó đã khiến cậu trở nên xuống sắc, tuy nhiên thái độ bỡn cợt của Thế Kì vẫn không thuyên giảm chút nào.
- Là cô bé năm nhất thì cũng đừng lên giọng thuyết giáo chứ? Sẽ không tốt đâu.
- Năm nhất cái quái gì? - Tuệ Nhi phát cáu gắt lên. - Này chàng thanh niên đẹp trai ngời ngợi mà vô duyên kia... tên gì tôi chưa cập nhật! Tôi đã lên lớp rồi nhé, năm hai nhé! Bé bé cái con khỉ.
- Năm hai... à?
Thế Kì bỗng nâng khóe môi, nhếch mép đểu giả, nụ cười của cậu ta làm Tuệ Nhi bỗng chốc lạnh sống lưng, tóc gáy dựng đứng cả lên. Cái nụ cười đểu cán này là sao chứ? Thế Kì dần tiến gần người Nhi hơn, từng bước chân cộng thêm nụ cười ẩn ý của cậu ta thì chính xác... Nhi kết luận chắc chắn rằng... thằng này là thằng cha biến thái!!!
Nhi sợ hãi run người, người nó cũng giật lùi từng bước theo nhịp chân Thế Kì, mặt Nhi gặng cười nhưng trong lòng phát hoảng sợ, thằng cha biến thái!!!!
- Gì thế bạn trẻ? Làm cái quái gì thế thằng biến thái này...
“Phịch!”
Đến đường cùng rồi. Lưng Nhi chạm nhẹ vào tường khiến nó bất chợt giật mình, hết đường trốn rồi, ngõ cụt rồi, ôi thôi rồi! Nhi ngẩng mặt từ từ, điệu cười tươi đã trở nên méo mó biến dạng, Nhi khẽ nuốt nước bọt cái “ực“.
Cậu ta cúi xuống, dí sát mặt nó, một tay chống tường, gương mặt cậu chính diện gương mặt nó. Nhi mở to mắt hết sức có thể, người nó mềm nhũn tưởng như không thể đứng nổi, không còn chút sức lực. Thế Kì nhìn nó bằng đôi mắt đăm chiêu chứa đầy ngụ ý, sau đó cậu nhếch môi, phán câu bá đạo làm nó hóa đá:
- Lùn không thể tả được!!