Nhấc chân đá lên cánh cửa, Tích Vô Nhai không để Vân Phi Vũ có cơ hội phản kháng, nhanh chóng ép lên đôi môi doanh nhuận trơn bóng kia, liên tục liếm lộng, cắn nhẹ, lửa giận trong lòng cùng dục vọng xen lẫn, hận không thể một ngụm nuốt sạch người trong lòng.
Hiểu được người tới là ai, nhưng y còn chưa kịp phản kháng đã bị nụ hôn bá đạo kia khiêu khích khiến thần trí mơ màng, cho tới khi hơi ấm trên môi rời đi, y mới đột nhiên bừng tỉnh lại phát giác mình đã nằm trên giường, mà người nọ đang chống đỡ cánh tay cúi đầu nhìn mình, ánh mắt mông lung thoáng hiện dục vọng mạnh mẽ.
Kinh ngạc, hoảng hốt, sợ hãi dâng lên, còn có mang theo một chút chờ mong, giọng nói Vân Phi Vũ trở nên khàn khàn: “Huynh….”
Không để y có cơ hội mở miệng, đôi môi lại ép chặt xuống dưới, mang theo dục vọng mạnh mẽ, khẽ mở hai hàm răng của y, tùy ý liếm lộng khuôn miệng, mút vào chiếc lưỡi thơm mềm, sợi chỉ bạc trong suốt theo khóe môi hai người trượt xuống, cố gắng kiềm chế thanh âm rên rỉ, trong phòng hiện lên một mảnh tình sắc vô hạn.
Vân Phi Vũ bị hôn tới đầu óc choáng váng, thật vất vả chờ hắn đình chỉ nụ hôn bá đạo cuồng nhiệt lại bị động tác tiếp theo dọa đến.
“Huynh… huynh làm cái gì?”
Tích Vô Nhai cởi bỏ đai lưng của y, gò má ửng hồng không đẹp như trước kia, ánh mắt sâu thẳm hơi đổi, sau đó cúi đầu cười tủm tỉm, hơi thở nóng rực lướt qua tai y: “Nương tử… tha thứ cho ta được không. Phu quân thề với nàng… Kiếp này chỉ yêu một mình nàng, cho nên… đem nàng giao… phu quân…. ta… không thể chờ được nữa.”
………
Nghe được câu nói phía trước, Vân Phi Vũ có điểm cảm động, nhưng vừa nghe tới vế sau… tóc gáy y dựng đứng. Suy nghĩ cả nửa ngày…. thì ra hắn tới cũng vì muốn cùng mình làm chuyện đó….
Ngoại y bị mở ra, bối rối đẩy người trên người thân, còn không chờ y bước xuống đã lập tức bị bắt lấy ấn ngã trên giường. Hai cánh tay cố gắng giãy dụa cũng bị gắt gao cố định trên đầu. Hiện tại, y chân chính trở thành con cá nằm trên thớt, để người ta tùy ý xâm lược.
Tay không thể cử động, chân cũng bị người nọ ép ở dưới thân, y chỉ có thể vận toàn bộ sức lực cố gắng vặn vẹo thân thể, thanh âm khàn khàn mắng mỏ: “Hỗn đản, hỗn đản, buông ra, mau thả ta ra, ngươi là tên hỗn đản, buông…. Ngô……”
Miệng lại bị áp trụ, Vân Phi Vũ tức giận nhưng cũng chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn hắn, trong lòng mỗi lúc một sợ hãi, lại cũng mang theo điểm mong chờ, rốt cuộc là chờ mong điều gì thì y có thể mơ hồ hiểu được, rồi lại không sao hiểu được.
Người nọ hôn lên hàng mi xinh đẹp của y, đôi mắt, cánh mũi, môi mềm, chiếc cằm nhỏ, ngước lên cắn nhẹ vành tai, đầu lưỡi nhẹ nhàng đùa giỡn, đôi tay lạnh lẽo cũng vói vào nội y bên người, xoa nắn bộ ngực bằng phẳng trơn bóng của y.
“Bằng phẳng”…. đầu óc hai người đồng thời đình chỉ. Tích Vô Nhai không tin nổi, trái phải sờ lại một lần, mà Vân Phi Vũ bị kích thích phía trước khiến cho *** thần hỗn loạn. Khi người nọ chạm tới phân thân hơi hơi giơ lên của y… những hỗn loạn trong đầu lại đột nhiên bình ổn, sâu trong tâm trí không ngừng bồi hồi, vang mãi một câu: “Đã xong, mọi thứ đều hết rồi.”
Tuy rằng tự nhủ đây là kết quả tất nhiên, nhưng nhìn biểu tình giật mình của hắn vẫn khiến y đau đớn, nhắm lại hai mắt, y lạnh lùng mở miệng: “Đúng vậy, ta là nam nhân, hiểu rồi thì mau cút xuống.”
“Như vậy là tốt rồi, như vậy là giải thoát rồi.” Đang không ngừng khuyên nhủ chính mình, đột nhiên lại bị sức nặng trên cơ thể khiến cho kinh ngạc, hai mắt mở lớn, y phát hiện Tích Vô Nhai đang nằm trên người mình, mà người đứng bên giường cầm theo băng ghế, thân mình run rẩy, gương mặt trắng bệch đứng yên tại chỗ không biết phải làm sao.
“…..” Cùng Tích Vô Nhai dây dưa, cũng không biết tiểu nha đầu bước vào phòng từ lúc nào, Vân Phi Vũ há to miệng, hơi giật mình nhìn nàng.
“Tiểu… tiểu thư, người không có việc gì chứ?”
Bích Nha thấy y mãi không chịu nói chuyện, cuống quýt buông băng ghế trong tay, bắt đầu kiểm tra thân thể tiểu thư nhà mình.
“…..À… uhm… ta không sao.” Thấy Bích Nha đổ mồ hôi đầy mặt, Vân Phi Vũ vội vàng rút cánh tay lại, vận lực đẩy kẻ trên người ra. Từ trên giường đứng lên, y kích động sửa sang lại y phục, lấy ánh mắt lo lắng nhìn người nọ: “Hắn… không có việc gì chứ?”
Bích Nha dường như đã khôi phục bình tĩnh, xoay người y một vòng, giúp y chỉnh lại y phục cùng đai lưng, gương mặt tức giận rồi lại lộ vẻ ngượng ngùng, đỏ bừng hai má: “Không chết được. Tiểu thư thực là…người còn lo lắng cho hắn như vậy mà hắn… hắn lại dùng sức mạnh với người.”
“….” Vân Phi Vũ cười khổ, hơn nửa ngày mới nói: “Dù sao hắn cũng là võ lâm minh chủ, gây chuyện như vậy, sau này chúng ta tới đâu cũng sẽ gặp phiền toái.”
Bích Nha hiểu rõ nhưng cũng không muốn vạch trần lời nói dối của y, hờn dỗi nói: “Hiện tại phải làm sao đây? Hắn đã phát hiện người là nam nhân, xem ra thực sự không thể ở lại nơi này nữa.”
“Nhưng mà bên ngoài….” Vân Phi Vũ nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn ngoài phòng liếc mắt một cái.
“Không cần lo lắng, vừa rồi nô tỳ nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, phát giác bên ngoài dường như không có người canh gác, nên mới có thể….” Nàng đưa mắt nhìn nam nhân trên giường, khinh thường lên tiếng: “Khẳng định là người này muốn làm chuyện xấu, lại không muốn bị thuộc hạ biết được, cho nên sớm cho bọn họ lui xuống.”
Vân Phi Vũ đỏ mặt, xoay người đi tới trước tủ y phục: “Chúng ta nhanh chóng thu thập hành lý rồi đi thôi.”
“Được.” Bích Nha trả lời dứt khoát, trên mặt không có chút do dự.
Hai người cẩn thận ra khỏi Nam Uyển, dọc đường đi không thấy hộ vệ. Vân Phi Vũ quả thực có chút tin tưởng những lời Bích Nha vừa nói, trong lòng bớt lo lắng.
Kỳ thực hộ vệ là do Tích Vô Nhai hạ lệnh lui xuống, nhưng cũng không như những gì Vân Phi Vũ nghĩ, mà là sau khi uống say, tình cảm chiến thắng lí trí, cho nên hắn cho tất cả rút lui. Vốn muốn tới tìm y giải thích, nhưng vừa thấy tiểu mỹ nhân trước mặt, một màn ban ngày bất giác lại hiện lên trước mắt, lý trí đổ rạp, dục niệm trong lòng dâng lên, một ý nghĩ đột nhiên ập tới ‘giữ lấy nàng, giữ lấy nàng là có thể hoàn toàn chiếm được nàng’.
Đứng trước đại môn, Bích Nha dặn Vân Phi Vũ trước tiên tìm chỗ nấp, còn mình đi kiểm tra một lượt. Tuy trong lòng có chút khó hiểu, nhưng y cũng không còn cách nào khác, hiện tại chỉ có thể nghe lời.
Không lâu sau, Bích Nha trở lại, nhanh chóng kéo y qua cửa. Đại môn không biết đã bị mở ra từ khi nào, chẳng qua Vân Phi Vũ cũng không có thời gian thắc mắc, chỉ có thể cùng Bích Nha cuống cuồng chạy khỏi nơi này. Khoảng cách giữa Diệp Hương viên ngày càng xa, cảm giác cô đơn cùng thương cảm vương vấn trong lòng cũng dần bị vùi lấp.
Nửa đêm, cửa thành đóng chặt, hai người không thể lập tức rời đi, chỉ có thể chạy tới đông thành, thuê một gian phòng ở tạm.
“Tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai xuất phát, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Thanh Châu thành.”
Vân Phi Vũ gật đầu, sau đó mặt ủ mày chau nói: “Nếu hiện tại hắn tỉnh lại, liệu có phái người đuổi theo hay không?”
Bích Nha cho y một ánh mắt trấn an: “An tâm, ta tạp rất nặng, hơn nữa hắn uống nhiều rượu như vậy, chắc hẳn sẽ không tỉnh nhanh vậy đâu.”
“Nga… vậy thì tốt, đúng rồi Tiểu Nha, về sau không cần kêu ta là tiểu thư. Hiện tại ta sẽ khôi phục thân phận nam nhi, không bao giờ… mặc nữ trang, mặt khác, ta vẫn luôn coi muội là muội muội. Trước kia phải che mắt người khác, hiện tại không cần nữa, cho nên về sau phải kêu ta là đại ca, nhớ chưa? Phải kêu đại ca!”
Cảm giác ấm áp bao phủ nội tâm, trái tim lạnh lùng bao năm bị sự ôn nhu đó ôm ấp, Bích Nha ngọt ngào cười: “Đã biết, đại ca đại thiếu gia của ta, mau ngủ đi, nếu không sáng mai người tuyệt đối không chạy được đâu.”
“Hừ, tiểu nha đầu nhà ngươi, ngứa thịt đúng không, lại đây để đại ca dạy dỗ muội một chút.”
“Muội đầu hàng, muội đầu hàng!” Bích Nha giơ lên hai tay, trên mặt lại hì hì cười: “Đại ca, huynh vẫn nên nói ít một chút. Tuy rằng cổ họng huynh đã khá hơn nhiều, nhưng muội thấy giọng nói vẫn khàn khàn, nghe như vậy chỉ sợ tối nay sẽ gặp ác mộng, cho nên… huynh vì giấc mộng đẹp của muội mà im lặng đi.”
Biết nàng quan tâm mình, nhưng lại lấy lý do giọng nói mình giống ác quỷ, Vân Phi Vũ lẩm bẩm, trừng mắt nhìn nàng một cái, lập tức nằm lại trên giường, nhắm mắt ngủ.
Bích Nha lẳng lặng nhìn y một lúc, đi đến bên bàn, đang muốn thổi tắt nến lại đột nhiên ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào. Mùi hương này, nàng quen thuộc.
Hiểu được người tới là ai, nhưng y còn chưa kịp phản kháng đã bị nụ hôn bá đạo kia khiêu khích khiến thần trí mơ màng, cho tới khi hơi ấm trên môi rời đi, y mới đột nhiên bừng tỉnh lại phát giác mình đã nằm trên giường, mà người nọ đang chống đỡ cánh tay cúi đầu nhìn mình, ánh mắt mông lung thoáng hiện dục vọng mạnh mẽ.
Kinh ngạc, hoảng hốt, sợ hãi dâng lên, còn có mang theo một chút chờ mong, giọng nói Vân Phi Vũ trở nên khàn khàn: “Huynh….”
Không để y có cơ hội mở miệng, đôi môi lại ép chặt xuống dưới, mang theo dục vọng mạnh mẽ, khẽ mở hai hàm răng của y, tùy ý liếm lộng khuôn miệng, mút vào chiếc lưỡi thơm mềm, sợi chỉ bạc trong suốt theo khóe môi hai người trượt xuống, cố gắng kiềm chế thanh âm rên rỉ, trong phòng hiện lên một mảnh tình sắc vô hạn.
Vân Phi Vũ bị hôn tới đầu óc choáng váng, thật vất vả chờ hắn đình chỉ nụ hôn bá đạo cuồng nhiệt lại bị động tác tiếp theo dọa đến.
“Huynh… huynh làm cái gì?”
Tích Vô Nhai cởi bỏ đai lưng của y, gò má ửng hồng không đẹp như trước kia, ánh mắt sâu thẳm hơi đổi, sau đó cúi đầu cười tủm tỉm, hơi thở nóng rực lướt qua tai y: “Nương tử… tha thứ cho ta được không. Phu quân thề với nàng… Kiếp này chỉ yêu một mình nàng, cho nên… đem nàng giao… phu quân…. ta… không thể chờ được nữa.”
………
Nghe được câu nói phía trước, Vân Phi Vũ có điểm cảm động, nhưng vừa nghe tới vế sau… tóc gáy y dựng đứng. Suy nghĩ cả nửa ngày…. thì ra hắn tới cũng vì muốn cùng mình làm chuyện đó….
Ngoại y bị mở ra, bối rối đẩy người trên người thân, còn không chờ y bước xuống đã lập tức bị bắt lấy ấn ngã trên giường. Hai cánh tay cố gắng giãy dụa cũng bị gắt gao cố định trên đầu. Hiện tại, y chân chính trở thành con cá nằm trên thớt, để người ta tùy ý xâm lược.
Tay không thể cử động, chân cũng bị người nọ ép ở dưới thân, y chỉ có thể vận toàn bộ sức lực cố gắng vặn vẹo thân thể, thanh âm khàn khàn mắng mỏ: “Hỗn đản, hỗn đản, buông ra, mau thả ta ra, ngươi là tên hỗn đản, buông…. Ngô……”
Miệng lại bị áp trụ, Vân Phi Vũ tức giận nhưng cũng chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn hắn, trong lòng mỗi lúc một sợ hãi, lại cũng mang theo điểm mong chờ, rốt cuộc là chờ mong điều gì thì y có thể mơ hồ hiểu được, rồi lại không sao hiểu được.
Người nọ hôn lên hàng mi xinh đẹp của y, đôi mắt, cánh mũi, môi mềm, chiếc cằm nhỏ, ngước lên cắn nhẹ vành tai, đầu lưỡi nhẹ nhàng đùa giỡn, đôi tay lạnh lẽo cũng vói vào nội y bên người, xoa nắn bộ ngực bằng phẳng trơn bóng của y.
“Bằng phẳng”…. đầu óc hai người đồng thời đình chỉ. Tích Vô Nhai không tin nổi, trái phải sờ lại một lần, mà Vân Phi Vũ bị kích thích phía trước khiến cho *** thần hỗn loạn. Khi người nọ chạm tới phân thân hơi hơi giơ lên của y… những hỗn loạn trong đầu lại đột nhiên bình ổn, sâu trong tâm trí không ngừng bồi hồi, vang mãi một câu: “Đã xong, mọi thứ đều hết rồi.”
Tuy rằng tự nhủ đây là kết quả tất nhiên, nhưng nhìn biểu tình giật mình của hắn vẫn khiến y đau đớn, nhắm lại hai mắt, y lạnh lùng mở miệng: “Đúng vậy, ta là nam nhân, hiểu rồi thì mau cút xuống.”
“Như vậy là tốt rồi, như vậy là giải thoát rồi.” Đang không ngừng khuyên nhủ chính mình, đột nhiên lại bị sức nặng trên cơ thể khiến cho kinh ngạc, hai mắt mở lớn, y phát hiện Tích Vô Nhai đang nằm trên người mình, mà người đứng bên giường cầm theo băng ghế, thân mình run rẩy, gương mặt trắng bệch đứng yên tại chỗ không biết phải làm sao.
“…..” Cùng Tích Vô Nhai dây dưa, cũng không biết tiểu nha đầu bước vào phòng từ lúc nào, Vân Phi Vũ há to miệng, hơi giật mình nhìn nàng.
“Tiểu… tiểu thư, người không có việc gì chứ?”
Bích Nha thấy y mãi không chịu nói chuyện, cuống quýt buông băng ghế trong tay, bắt đầu kiểm tra thân thể tiểu thư nhà mình.
“…..À… uhm… ta không sao.” Thấy Bích Nha đổ mồ hôi đầy mặt, Vân Phi Vũ vội vàng rút cánh tay lại, vận lực đẩy kẻ trên người ra. Từ trên giường đứng lên, y kích động sửa sang lại y phục, lấy ánh mắt lo lắng nhìn người nọ: “Hắn… không có việc gì chứ?”
Bích Nha dường như đã khôi phục bình tĩnh, xoay người y một vòng, giúp y chỉnh lại y phục cùng đai lưng, gương mặt tức giận rồi lại lộ vẻ ngượng ngùng, đỏ bừng hai má: “Không chết được. Tiểu thư thực là…người còn lo lắng cho hắn như vậy mà hắn… hắn lại dùng sức mạnh với người.”
“….” Vân Phi Vũ cười khổ, hơn nửa ngày mới nói: “Dù sao hắn cũng là võ lâm minh chủ, gây chuyện như vậy, sau này chúng ta tới đâu cũng sẽ gặp phiền toái.”
Bích Nha hiểu rõ nhưng cũng không muốn vạch trần lời nói dối của y, hờn dỗi nói: “Hiện tại phải làm sao đây? Hắn đã phát hiện người là nam nhân, xem ra thực sự không thể ở lại nơi này nữa.”
“Nhưng mà bên ngoài….” Vân Phi Vũ nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn ngoài phòng liếc mắt một cái.
“Không cần lo lắng, vừa rồi nô tỳ nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, phát giác bên ngoài dường như không có người canh gác, nên mới có thể….” Nàng đưa mắt nhìn nam nhân trên giường, khinh thường lên tiếng: “Khẳng định là người này muốn làm chuyện xấu, lại không muốn bị thuộc hạ biết được, cho nên sớm cho bọn họ lui xuống.”
Vân Phi Vũ đỏ mặt, xoay người đi tới trước tủ y phục: “Chúng ta nhanh chóng thu thập hành lý rồi đi thôi.”
“Được.” Bích Nha trả lời dứt khoát, trên mặt không có chút do dự.
Hai người cẩn thận ra khỏi Nam Uyển, dọc đường đi không thấy hộ vệ. Vân Phi Vũ quả thực có chút tin tưởng những lời Bích Nha vừa nói, trong lòng bớt lo lắng.
Kỳ thực hộ vệ là do Tích Vô Nhai hạ lệnh lui xuống, nhưng cũng không như những gì Vân Phi Vũ nghĩ, mà là sau khi uống say, tình cảm chiến thắng lí trí, cho nên hắn cho tất cả rút lui. Vốn muốn tới tìm y giải thích, nhưng vừa thấy tiểu mỹ nhân trước mặt, một màn ban ngày bất giác lại hiện lên trước mắt, lý trí đổ rạp, dục niệm trong lòng dâng lên, một ý nghĩ đột nhiên ập tới ‘giữ lấy nàng, giữ lấy nàng là có thể hoàn toàn chiếm được nàng’.
Đứng trước đại môn, Bích Nha dặn Vân Phi Vũ trước tiên tìm chỗ nấp, còn mình đi kiểm tra một lượt. Tuy trong lòng có chút khó hiểu, nhưng y cũng không còn cách nào khác, hiện tại chỉ có thể nghe lời.
Không lâu sau, Bích Nha trở lại, nhanh chóng kéo y qua cửa. Đại môn không biết đã bị mở ra từ khi nào, chẳng qua Vân Phi Vũ cũng không có thời gian thắc mắc, chỉ có thể cùng Bích Nha cuống cuồng chạy khỏi nơi này. Khoảng cách giữa Diệp Hương viên ngày càng xa, cảm giác cô đơn cùng thương cảm vương vấn trong lòng cũng dần bị vùi lấp.
Nửa đêm, cửa thành đóng chặt, hai người không thể lập tức rời đi, chỉ có thể chạy tới đông thành, thuê một gian phòng ở tạm.
“Tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai xuất phát, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Thanh Châu thành.”
Vân Phi Vũ gật đầu, sau đó mặt ủ mày chau nói: “Nếu hiện tại hắn tỉnh lại, liệu có phái người đuổi theo hay không?”
Bích Nha cho y một ánh mắt trấn an: “An tâm, ta tạp rất nặng, hơn nữa hắn uống nhiều rượu như vậy, chắc hẳn sẽ không tỉnh nhanh vậy đâu.”
“Nga… vậy thì tốt, đúng rồi Tiểu Nha, về sau không cần kêu ta là tiểu thư. Hiện tại ta sẽ khôi phục thân phận nam nhi, không bao giờ… mặc nữ trang, mặt khác, ta vẫn luôn coi muội là muội muội. Trước kia phải che mắt người khác, hiện tại không cần nữa, cho nên về sau phải kêu ta là đại ca, nhớ chưa? Phải kêu đại ca!”
Cảm giác ấm áp bao phủ nội tâm, trái tim lạnh lùng bao năm bị sự ôn nhu đó ôm ấp, Bích Nha ngọt ngào cười: “Đã biết, đại ca đại thiếu gia của ta, mau ngủ đi, nếu không sáng mai người tuyệt đối không chạy được đâu.”
“Hừ, tiểu nha đầu nhà ngươi, ngứa thịt đúng không, lại đây để đại ca dạy dỗ muội một chút.”
“Muội đầu hàng, muội đầu hàng!” Bích Nha giơ lên hai tay, trên mặt lại hì hì cười: “Đại ca, huynh vẫn nên nói ít một chút. Tuy rằng cổ họng huynh đã khá hơn nhiều, nhưng muội thấy giọng nói vẫn khàn khàn, nghe như vậy chỉ sợ tối nay sẽ gặp ác mộng, cho nên… huynh vì giấc mộng đẹp của muội mà im lặng đi.”
Biết nàng quan tâm mình, nhưng lại lấy lý do giọng nói mình giống ác quỷ, Vân Phi Vũ lẩm bẩm, trừng mắt nhìn nàng một cái, lập tức nằm lại trên giường, nhắm mắt ngủ.
Bích Nha lẳng lặng nhìn y một lúc, đi đến bên bàn, đang muốn thổi tắt nến lại đột nhiên ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào. Mùi hương này, nàng quen thuộc.