Một tuần sau bữa tiệc, Yến Nguyên không ra khỏi nhà. Cô ghét khí hậu ỏ đây, ghét cái không khí của gia đình này. Từ lúc về, cô không hề bước chân vào căn phòng của ba cô và của Yến Vy.
Yến Nguyên thay đổi gần như tất cả cây kiểng, đồ đạt và cách bố trí trong biệt thự, ngoại trừ phòng ba cô và Yến Vy. Từ lúc tát hai mẹ con Hạnh Phương đến giờ thì họ vẫn vậy, một mực nể sợ cô.
Yến Nguyên không ăn cơm. Cô chỉ ăn những thức ăn ngoại nhập, đa số là thịt gà và bò. Đầu bếp cũng chính là quản gia của Yến Nguyên – quản gia Quân. Mọi thứ có vẻ như chuyển biến êm xuôi, không bắt cô phải nhọc công nghĩ ngợi…
Hôm nay là một ngày chủ nhật u ám. Trời mưa như trút nước từ sớm tinh mơ. Trong bàn ăn của gia đình Nguyễn Hoàng, ngoại trừ tiếng dao nĩa va vào đĩa thì chỉ còn âm thanh của mưa. Thỉnh thoảng, ba Yến Nguyên lại hỏi thăm chu đáo cô vài câu rồi lại ăn tiếp.
- Con nghĩ sao nếu như ba giao cho con quyền quản lí hai chi nhánh lớn ở Sài Gòn? – Một câu hỏi phá tan bầu không khí nặng trịch.
- Hiện giờ con vẫn chưa muốn! – Yến Nguyên không nghĩ ngợi mà trả lời ngay tức khắc, tay nhẹ nhàng cắt miếng thịt bò.
- Hay là con cứ đi du lịch một chuyến. Đang là mùa hè mà! Con cùng Yến Vy…
- Không bao giờ con đi với nó! – Chưa đợi ba nói hết câu thì Yến Nguyên đã nói trước.
- Ba nghĩ con còn nhiều định kiến với dì và em lắm thì phải? – Sức chịu đựng cũng có hạng nên ba cô hỏi ngay vấn đề chính.
- Quá nhiều là khác! – Một câu nói xuyên thẳng qua màn nhĩ ba của Yến Nguyên.
- Tại sao?
- Không có lí do! Con ăn no rồi! Ba cứ tiếp tục! – Yến Nguyên toan đứng dậy đi thì ba cô lên tiếng.
- Con ngồi đó đi! Ba còn một vấn đề nữa cần nói với con! – Giọng nói của ba cô hết sức là nhẹ nhàng.
- Con nghe đây! – Yến Nguyên không nhìn ba cô mà là nhìn hai người trước mặt.
- Con nên đến trường vào tháng 8 tới! Yến Vy bằng tuổi con nên hai đứa sẽ học chung! – Ba Yến Nguyên đề nghị.
- Ba đang đề nghị? – Yến Nguyên chau mài.
- Cứ cho là thế! Con thấy sao?
- Chung với cô ta?
- Ừ! Dù gì hai đứa cũng bằng tuổi nhau mà!
Nghe đến đây, Yến Nguyên lườm hai mẹ con ngồi đối diện không dám ngước mặt lên kia. Thật là kinh tởm. Nhưng một ý nghĩ gì đó chợt lóe lên trong đầu Yến Nguyên.
- Nếu là đề nghị thì con sẽ suy nghĩ lại? Được chứ ạ?
- Ừ! Là đề nghị! – Ba cô cưng chiều nói.
- Vậy thì được rồi! Con sẽ đi học vào tháng 8 tới! Và con cần thông tin của cái trường “ quái quỷ” đó! – Yến Nguyên nửa đùa nửa thật.
- Được rồi! Một lát nữa ba sẽ cho người đem lên phòng con. Là một ngôi trường quý tộc!
- Quý tộc! Lạ thật ta!? – Yến Nguyên giọng mỉa mai nhìn thẳng vào Yến Vy.
- Ý con là gì?
- Không có! Ba ăn tiếp đi! Con lên phòng! – Yến Nguyên nói rồi xoay người bước đi.
- Em cảm ơn anh! – Bà Hạnh Phương mừng rỡ khi Yến Nguyên đã đi khỏi. Thì ra là chủ ý của bà ta.
- Không có gì! Dù gì con bé cũng cần có bạn mà!
- Ba ơi, con và chị sẽ học chung ạ? – Trong đầu Yến Vy bắt đầu có kế hoạch “ phục thù”.
- Ừ! Ba sẽ sắp xếp cho chị con học chung với con! Nhưng hai đứa không nên đi chung xe! Yến Nguyên sẽ không vui đâu! Con đừng buồn nha Vy!?
- Dạ không có buồn đâu ba!
Yến Vy nói xong quay sang nhìn bà Hạnh Phương cười tinh quái. Không biết hai mẹ con độc ác này đã dùng cách gì mà có thể thuyết phục ông Dũng nữa.
Cái lớp đó, đứa con gái nào mà chẳng nghe lời nhỏ. Yến Nguyên vào đó thì sẽ bị “ củ hành” ( Đánh hội đồng đó bà con.) cho mà xem. Nghĩ đến đây là Yến Vy sắp điên lên vì sướng. Yến Nguyên ơi, ngày tàn của cô đã đến.
Ai cho cô dám làm mất mặt mẹ con tôi, đó là hậu quả. Ngày tháng sau này của cô sẽ đầy sỏi cho mà xem…
Trên phòng Yến Nguyên…
Yến Nguyên đứng nhìn màn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ. Từ ngày cô về đến giờ chưa mưa một ngày. Hôm nay xem ra ông trời đã chịu hết nổi.
Đi học à? Cũng thú vị đó chứ! Thông minh như cô thì thừa biết hai mẹ con đó muốn giở trò. Chờ đó, thách đấu thì cô chấp nhận hết. Chỉ sợ đấu không lại Nguyễn Hoàng Yến Nguyên cô mà thôi.
- Bà chủ, café đây ạ! – Quản gia Quân cầm trên tay ly café sữa nghi ngút khói bước vào.
- Để trên bàn vi tính giúp cháu! – Yến Nguyên trả lời, mắt vẫn đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Không còn gì thì tôi xin phép! – Quản gia nói rồi lui ra.
Quản gia rời khỏi phòng thì Yến Nguyên mới bước đến bàn vi tính. Cô nhìn chăm chú làn khói trắng tỏa ra từ ly café, đó là một trong những sở thích nho nhã của cô. Ở Úc, cô có một anh bạn kì lạ. Anh ta thích pha café nhưng không thích café, cũng không thích uống café. Anh ta nói với Yến Nguyên rằng, café rất tốt cho những người thích cô đơn như cô.
Yến Nguyên là người không hề thích tiếp xúc nhiều nhưng anh bạn này làm cô có hứng thú, hứng thú nhất là đôi mắt. Trái ngược với đôi mắt màu tro lạnh lẽo và quyết đoán của cô, anh bạn này có đôi mắt màu xanh lá cây ấm áp và ngọt ngào. 2% dân số có đôi mắt xanh lá và cô thật may mắn khi có người bạn như anh.
Cô thử tưởng tượng xem giờ này “ anh bạn café” của mình đang làm gì. Chắc là đang mày mò tìm ra công thức pha café mới. Người anh ta có hương café, y hệt như cái máy pha café. Lúc về nước, Yến Nguyên im lặng không cho ai biết, chắc anh ta cũng hơi khó hiểu đây.
Yến Nguyên ngồi đó nghĩ ngợi hồi lâu, ngắm nhìn ly café tỏa khói ít dần rồi biến mất hẳn. Cô xoay người đứng dậy đi đến cửa sổ, tiếp tục ngắm nhìn màn mưa trắng xóa và hòa mình vào không gian lặng thinh đến ngộp thở của căn phòng chỉ đơn độc mình cô…
Một tuần sau bữa tiệc, Yến Nguyên không ra khỏi nhà. Cô ghét khí hậu ỏ đây, ghét cái không khí của gia đình này. Từ lúc về, cô không hề bước chân vào căn phòng của ba cô và của Yến Vy.
Yến Nguyên thay đổi gần như tất cả cây kiểng, đồ đạt và cách bố trí trong biệt thự, ngoại trừ phòng ba cô và Yến Vy. Từ lúc tát hai mẹ con Hạnh Phương đến giờ thì họ vẫn vậy, một mực nể sợ cô.
Yến Nguyên không ăn cơm. Cô chỉ ăn những thức ăn ngoại nhập, đa số là thịt gà và bò. Đầu bếp cũng chính là quản gia của Yến Nguyên – quản gia Quân. Mọi thứ có vẻ như chuyển biến êm xuôi, không bắt cô phải nhọc công nghĩ ngợi…
Hôm nay là một ngày chủ nhật u ám. Trời mưa như trút nước từ sớm tinh mơ. Trong bàn ăn của gia đình Nguyễn Hoàng, ngoại trừ tiếng dao nĩa va vào đĩa thì chỉ còn âm thanh của mưa. Thỉnh thoảng, ba Yến Nguyên lại hỏi thăm chu đáo cô vài câu rồi lại ăn tiếp.
- Con nghĩ sao nếu như ba giao cho con quyền quản lí hai chi nhánh lớn ở Sài Gòn? – Một câu hỏi phá tan bầu không khí nặng trịch.
- Hiện giờ con vẫn chưa muốn! – Yến Nguyên không nghĩ ngợi mà trả lời ngay tức khắc, tay nhẹ nhàng cắt miếng thịt bò.
- Hay là con cứ đi du lịch một chuyến. Đang là mùa hè mà! Con cùng Yến Vy…
- Không bao giờ con đi với nó! – Chưa đợi ba nói hết câu thì Yến Nguyên đã nói trước.
- Ba nghĩ con còn nhiều định kiến với dì và em lắm thì phải? – Sức chịu đựng cũng có hạng nên ba cô hỏi ngay vấn đề chính.
- Quá nhiều là khác! – Một câu nói xuyên thẳng qua màn nhĩ ba của Yến Nguyên.
- Tại sao?
- Không có lí do! Con ăn no rồi! Ba cứ tiếp tục! – Yến Nguyên toan đứng dậy đi thì ba cô lên tiếng.
- Con ngồi đó đi! Ba còn một vấn đề nữa cần nói với con! – Giọng nói của ba cô hết sức là nhẹ nhàng.
- Con nghe đây! – Yến Nguyên không nhìn ba cô mà là nhìn hai người trước mặt.
- Con nên đến trường vào tháng tới! Yến Vy bằng tuổi con nên hai đứa sẽ học chung! – Ba Yến Nguyên đề nghị.
- Ba đang đề nghị? – Yến Nguyên chau mài.
- Cứ cho là thế! Con thấy sao?
- Chung với cô ta?
- Ừ! Dù gì hai đứa cũng bằng tuổi nhau mà!
Nghe đến đây, Yến Nguyên lườm hai mẹ con ngồi đối diện không dám ngước mặt lên kia. Thật là kinh tởm. Nhưng một ý nghĩ gì đó chợt lóe lên trong đầu Yến Nguyên.
- Nếu là đề nghị thì con sẽ suy nghĩ lại? Được chứ ạ?
- Ừ! Là đề nghị! – Ba cô cưng chiều nói.
- Vậy thì được rồi! Con sẽ đi học vào tháng tới! Và con cần thông tin của cái trường “ quái quỷ” đó! – Yến Nguyên nửa đùa nửa thật.
- Được rồi! Một lát nữa ba sẽ cho người đem lên phòng con. Là một ngôi trường quý tộc!
- Quý tộc! Lạ thật ta!? – Yến Nguyên giọng mỉa mai nhìn thẳng vào Yến Vy.
- Ý con là gì?
- Không có! Ba ăn tiếp đi! Con lên phòng! – Yến Nguyên nói rồi xoay người bước đi.
- Em cảm ơn anh! – Bà Hạnh Phương mừng rỡ khi Yến Nguyên đã đi khỏi. Thì ra là chủ ý của bà ta.
- Không có gì! Dù gì con bé cũng cần có bạn mà!
- Ba ơi, con và chị sẽ học chung ạ? – Trong đầu Yến Vy bắt đầu có kế hoạch “ phục thù”.
- Ừ! Ba sẽ sắp xếp cho chị con học chung với con! Nhưng hai đứa không nên đi chung xe! Yến Nguyên sẽ không vui đâu! Con đừng buồn nha Vy!?
- Dạ không có buồn đâu ba!
Yến Vy nói xong quay sang nhìn bà Hạnh Phương cười tinh quái. Không biết hai mẹ con độc ác này đã dùng cách gì mà có thể thuyết phục ông Dũng nữa.
Cái lớp đó, đứa con gái nào mà chẳng nghe lời nhỏ. Yến Nguyên vào đó thì sẽ bị “ củ hành” ( Đánh hội đồng đó bà con.) cho mà xem. Nghĩ đến đây là Yến Vy sắp điên lên vì sướng. Yến Nguyên ơi, ngày tàn của cô đã đến.
Ai cho cô dám làm mất mặt mẹ con tôi, đó là hậu quả. Ngày tháng sau này của cô sẽ đầy sỏi cho mà xem…
Trên phòng Yến Nguyên…
Yến Nguyên đứng nhìn màn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ. Từ ngày cô về đến giờ chưa mưa một ngày. Hôm nay xem ra ông trời đã chịu hết nổi.
Đi học à? Cũng thú vị đó chứ! Thông minh như cô thì thừa biết hai mẹ con đó muốn giở trò. Chờ đó, thách đấu thì cô chấp nhận hết. Chỉ sợ đấu không lại Nguyễn Hoàng Yến Nguyên cô mà thôi.
- Bà chủ, café đây ạ! – Quản gia Quân cầm trên tay ly café sữa nghi ngút khói bước vào.
- Để trên bàn vi tính giúp cháu! – Yến Nguyên trả lời, mắt vẫn đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Không còn gì thì tôi xin phép! – Quản gia nói rồi lui ra.
Quản gia rời khỏi phòng thì Yến Nguyên mới bước đến bàn vi tính. Cô nhìn chăm chú làn khói trắng tỏa ra từ ly café, đó là một trong những sở thích nho nhã của cô. Ở Úc, cô có một anh bạn kì lạ. Anh ta thích pha café nhưng không thích café, cũng không thích uống café. Anh ta nói với Yến Nguyên rằng, café rất tốt cho những người thích cô đơn như cô.
Yến Nguyên là người không hề thích tiếp xúc nhiều nhưng anh bạn này làm cô có hứng thú, hứng thú nhất là đôi mắt. Trái ngược với đôi mắt màu tro lạnh lẽo và quyết đoán của cô, anh bạn này có đôi mắt màu xanh lá cây ấm áp và ngọt ngào. % dân số có đôi mắt xanh lá và cô thật may mắn khi có người bạn như anh.
Cô thử tưởng tượng xem giờ này “ anh bạn café” của mình đang làm gì. Chắc là đang mày mò tìm ra công thức pha café mới. Người anh ta có hương café, y hệt như cái máy pha café. Lúc về nước, Yến Nguyên im lặng không cho ai biết, chắc anh ta cũng hơi khó hiểu đây.
Yến Nguyên ngồi đó nghĩ ngợi hồi lâu, ngắm nhìn ly café tỏa khói ít dần rồi biến mất hẳn. Cô xoay người đứng dậy đi đến cửa sổ, tiếp tục ngắm nhìn màn mưa trắng xóa và hòa mình vào không gian lặng thinh đến ngộp thở của căn phòng chỉ đơn độc mình cô…