- Nghe cho kĩ đây. Thứ nhất, Nguyễn Hoàng Yến Nguyên này sẽ không bao giờ chấp nhận việc có một đứa em gái nhỏ hơn 2 tháng tuổi. Thứ hai, bà ta không phải mẹ con, đơn giản chỉ là người phụ nữ bên ngoài của ba và đối với con, bà ấy không phải phu nhân của nhà họ Nguyễn Hoàng. Nếu không thỏa hiệp được hai điều đó, con sẽ về Úc, cho mẹ con bà ta tự tung tự tác. Ok? – Yến Nguyên nói với ba mình.
- Nếu con đã nói vậy thì được thôi. Còn yêu cầu gì nữa không? – Ba Yến Nguyên hạ giọng.
- Tạm thời là vậy!
- Được! Con nghỉ ngơi đi!
- Phòng tôi ở đâu? – Yến Nguyên quay sang hỏi quản gia Quân.
- Bà chủ đi theo tôi.
Quản gia Quân nói rồi đi lên lầu với Yến Nguyên, hai người hầu lúc nãy cũng đi chung.
Sau khi Yến Nguyên lên lầu, ba cô cũng thở phào nhẹ nhõm rồi trở về phòng, bỏ hai mẹ con Hạnh Phương và Yến Vy tức anh ách vì bị hạ bệ và bị Yến Nguyên làm cho câm như hến, thề sẽ trả thù cô cho bằng được.
Yến Nguyên trở về phòng, không cho phép quản gia Quân và hai người giúp việc đi theo, chỉ giật lấy áo khoác rồi đóng sầm cửa lại. Cô không ngờ ba cô lại giấu cô chuyện lớn như thế suốt 17 năm qua. Càng nghĩ càng giận nhưng Yến Nguyên cũng chẳng thích quan tâm nhiều. Cô thở dài rồi đi xem xét căn phòng.
Nếu là người khác, vừa bước vào thì sẽ nhận xét chỉ 2 từ “ Quá Sạch”. Nhưng đối với Yến Nguyên, căn phòng này chỉ thuộc dạng tương đối. Cô dừng lại ở bàn trang điểm, lấy ngón tay lướt nhẹ trên mặt bàn để đánh giá rồi bước vào phòng tắm.
Mở vòi nước rồi bước ra lấy một bộ quần áo, Yến Nguyên quay trở lại ngâm mình trong bồn tắm gần 1 giờ đồng hồ sau đó thiếp đi một lúc trên cái giường nguy nga tráng lệ của Anh rồi bước xuống dùng bữa tối.
Tại phòng ăn…
- Chào con!
Ba Yến Nguyên nói một câu mà đáng lẽ ra cô phải nói trước khi thấy cô từ trên lầu đi xuống. Tóc búi cao, quần short màu trắng và áo thun đen lệch vai phải, Yến Nguyên bây giờ mới thật sự đúng với tuổi 17. Bên vai áo lệch, Yến Nguyên khéo léo khoe ra hình xăm một chú bướm đen đậu trên đóa hoa hồng đang cháy rực lửa không lớn cũng không nhỏ.
- Chào ba!
- Ba ơi, chị Nguyên xăm hình! – Yến Vy giả vờ kêu lênh.
- Sao con lại xăm hình thế con? Con còn là trẻ vị thành niên đó con à! – Bà Hạnh Phương cũng hùa theo.
- Thứ nhất, tôi không phải con của bà. Thứ hai, tôi không phải chị của cô. Thứ ba, tôi từ Úc trở về. Nơi đó, học sinh được quyền làm tất cả những gì mình thích. Xăm hình, nhuộm tóc, xỏ khuyên hay gì cũng được. Tuy bây giờ tôi ở Việt Nam nhưng hai người không có quyền nói tôi như thế.
Cô nói rồi kéo ghế ngồi xuống. Ba cô ngồi ghế chủ trì, đối diện cô là bà Hạnh Phương và Yến Vy. Trong khi tất cà họ điều ăn cơm thì phần ăn của Yến Nguyên được chuẩn bị riêng biệt, vẫn còn đang đậy kính.
- Ba đã hỏi quản gia Thành Quân xem con thích ăn gì rồi cho ông ấy đích thân chuẩn bị cho con đó! Con xem thử được không? – Ba cô chu đáo nói.
Yến Nguyên nhẹ nhàng mở mâm đồ ăn của riêng mình ra. Thịt gà xông khói kiểu Nga, salas cam và nước sốt chanh dây, là những món Yến Nguyên hay ăn nhất khi ở Úc.
- Ba chỉ chuẩn bị bao nhiêu thôi ạ? – Yến Nguyên ngước lên hỏi.
- Con ăn không đủ à? – Vẫn là cái giọng chu đáo từ ba cô.
- Con ăn rất ít. Chỉ là con muốn ba ăn giống như con, được không ạ?
- Tất nhiên, tất nhiên! – Ba cô cười hiền hậu rồi quản gia Quân cũng mang lên cho ông một phần ăn như thế.
- Ba ơi, sao chị lại không ăn cơm? – Yến Vy giả giọng ngây thơ hỏi.
- Đúng đó anh! Sao anh không để con bé ăn cơm chung cho vui? – Bà Hạnh Phương thì giọng đanh đá, mắt liết xéo Yến Nguyên.
- Nó không thể ăn đồ ăn bình thường được đâu! Cứ từ từ thì chị con mới làm quen được chứ. Con đừng ganh tị như vậy nha Vy!
- Thế con cũng muốn ăn như ba và chị! – Yến Vy làm nũng.
- Quản gia, chuẩn bị một phần cho Yến Vy đi! – Ba cô quay sang quản gia Quân.
- Nhưng thưa quản gia, chỉ có 2 phần ăn được chuẩn bị theo sở thích của bà chủ thôi ạ!
- Vậy sao? Vậy thì con ăn phần của ba đi Vy! – Ba Yến Nguyên vừa nói vừa đẩy đĩa đồ ăn lại cho Yến Vy.
Choang.
Yến Nguyên buông cả dao lẫn nĩa xuống làm chúng va vào thành đĩa khá mạnh khi thấy ba mình đẩy phần ăn cho Yến Vy. Thấy thái độ đó, Yến Vy nhanh chóng rụt tay lại.
- Con lên phòng! – Yến Nguyên không hài lòng ra mặt, bỏ dỡ bữa ăn rồi bước khỏi bàn ăn, quản gia Quân ngay lập tức đi theo.
- Yến Nguyên, con còn chưa ăn tối!...- Ba lo lắng gọi với theo cô.
Còn lại ba người, ông Hoàng Dũng thì tâm trạng nặng nề ăn cơm. Hai mẹ con Hạnh Phương và Yến Vy thì hí hửng vì đã chọc tức được Yến Nguyên.
Yến Vy hí hửng ăn phần ăn mà ba mình đẩy cho, phần ăn của Yến Nguyên thì cũng bị bà Hạnh Phương kéo lại ăn ngấu nghiến.
- Nghe cho kĩ đây. Thứ nhất, Nguyễn Hoàng Yến Nguyên này sẽ không bao giờ chấp nhận việc có một đứa em gái nhỏ hơn tháng tuổi. Thứ hai, bà ta không phải mẹ con, đơn giản chỉ là người phụ nữ bên ngoài của ba và đối với con, bà ấy không phải phu nhân của nhà họ Nguyễn Hoàng. Nếu không thỏa hiệp được hai điều đó, con sẽ về Úc, cho mẹ con bà ta tự tung tự tác. Ok? – Yến Nguyên nói với ba mình.
- Nếu con đã nói vậy thì được thôi. Còn yêu cầu gì nữa không? – Ba Yến Nguyên hạ giọng.
- Tạm thời là vậy!
- Được! Con nghỉ ngơi đi!
- Phòng tôi ở đâu? – Yến Nguyên quay sang hỏi quản gia Quân.
- Bà chủ đi theo tôi.
Quản gia Quân nói rồi đi lên lầu với Yến Nguyên, hai người hầu lúc nãy cũng đi chung.
Sau khi Yến Nguyên lên lầu, ba cô cũng thở phào nhẹ nhõm rồi trở về phòng, bỏ hai mẹ con Hạnh Phương và Yến Vy tức anh ách vì bị hạ bệ và bị Yến Nguyên làm cho câm như hến, thề sẽ trả thù cô cho bằng được.
Yến Nguyên trở về phòng, không cho phép quản gia Quân và hai người giúp việc đi theo, chỉ giật lấy áo khoác rồi đóng sầm cửa lại. Cô không ngờ ba cô lại giấu cô chuyện lớn như thế suốt năm qua. Càng nghĩ càng giận nhưng Yến Nguyên cũng chẳng thích quan tâm nhiều. Cô thở dài rồi đi xem xét căn phòng.
Nếu là người khác, vừa bước vào thì sẽ nhận xét chỉ từ “ Quá Sạch”. Nhưng đối với Yến Nguyên, căn phòng này chỉ thuộc dạng tương đối. Cô dừng lại ở bàn trang điểm, lấy ngón tay lướt nhẹ trên mặt bàn để đánh giá rồi bước vào phòng tắm.
Mở vòi nước rồi bước ra lấy một bộ quần áo, Yến Nguyên quay trở lại ngâm mình trong bồn tắm gần giờ đồng hồ sau đó thiếp đi một lúc trên cái giường nguy nga tráng lệ của Anh rồi bước xuống dùng bữa tối.
Tại phòng ăn…
- Chào con!
Ba Yến Nguyên nói một câu mà đáng lẽ ra cô phải nói trước khi thấy cô từ trên lầu đi xuống. Tóc búi cao, quần short màu trắng và áo thun đen lệch vai phải, Yến Nguyên bây giờ mới thật sự đúng với tuổi . Bên vai áo lệch, Yến Nguyên khéo léo khoe ra hình xăm một chú bướm đen đậu trên đóa hoa hồng đang cháy rực lửa không lớn cũng không nhỏ.
- Chào ba!
- Ba ơi, chị Nguyên xăm hình! – Yến Vy giả vờ kêu lênh.
- Sao con lại xăm hình thế con? Con còn là trẻ vị thành niên đó con à! – Bà Hạnh Phương cũng hùa theo.
- Thứ nhất, tôi không phải con của bà. Thứ hai, tôi không phải chị của cô. Thứ ba, tôi từ Úc trở về. Nơi đó, học sinh được quyền làm tất cả những gì mình thích. Xăm hình, nhuộm tóc, xỏ khuyên hay gì cũng được. Tuy bây giờ tôi ở Việt Nam nhưng hai người không có quyền nói tôi như thế.
Cô nói rồi kéo ghế ngồi xuống. Ba cô ngồi ghế chủ trì, đối diện cô là bà Hạnh Phương và Yến Vy. Trong khi tất cà họ điều ăn cơm thì phần ăn của Yến Nguyên được chuẩn bị riêng biệt, vẫn còn đang đậy kính.
- Ba đã hỏi quản gia Thành Quân xem con thích ăn gì rồi cho ông ấy đích thân chuẩn bị cho con đó! Con xem thử được không? – Ba cô chu đáo nói.
Yến Nguyên nhẹ nhàng mở mâm đồ ăn của riêng mình ra. Thịt gà xông khói kiểu Nga, salas cam và nước sốt chanh dây, là những món Yến Nguyên hay ăn nhất khi ở Úc.
- Ba chỉ chuẩn bị bao nhiêu thôi ạ? – Yến Nguyên ngước lên hỏi.
- Con ăn không đủ à? – Vẫn là cái giọng chu đáo từ ba cô.
- Con ăn rất ít. Chỉ là con muốn ba ăn giống như con, được không ạ?
- Tất nhiên, tất nhiên! – Ba cô cười hiền hậu rồi quản gia Quân cũng mang lên cho ông một phần ăn như thế.
- Ba ơi, sao chị lại không ăn cơm? – Yến Vy giả giọng ngây thơ hỏi.
- Đúng đó anh! Sao anh không để con bé ăn cơm chung cho vui? – Bà Hạnh Phương thì giọng đanh đá, mắt liết xéo Yến Nguyên.
- Nó không thể ăn đồ ăn bình thường được đâu! Cứ từ từ thì chị con mới làm quen được chứ. Con đừng ganh tị như vậy nha Vy!
- Thế con cũng muốn ăn như ba và chị! – Yến Vy làm nũng.
- Quản gia, chuẩn bị một phần cho Yến Vy đi! – Ba cô quay sang quản gia Quân.
- Nhưng thưa quản gia, chỉ có phần ăn được chuẩn bị theo sở thích của bà chủ thôi ạ!
- Vậy sao? Vậy thì con ăn phần của ba đi Vy! – Ba Yến Nguyên vừa nói vừa đẩy đĩa đồ ăn lại cho Yến Vy.
Choang.
Yến Nguyên buông cả dao lẫn nĩa xuống làm chúng va vào thành đĩa khá mạnh khi thấy ba mình đẩy phần ăn cho Yến Vy. Thấy thái độ đó, Yến Vy nhanh chóng rụt tay lại.
- Con lên phòng! – Yến Nguyên không hài lòng ra mặt, bỏ dỡ bữa ăn rồi bước khỏi bàn ăn, quản gia Quân ngay lập tức đi theo.
- Yến Nguyên, con còn chưa ăn tối!...- Ba lo lắng gọi với theo cô.
Còn lại ba người, ông Hoàng Dũng thì tâm trạng nặng nề ăn cơm. Hai mẹ con Hạnh Phương và Yến Vy thì hí hửng vì đã chọc tức được Yến Nguyên.
Yến Vy hí hửng ăn phần ăn mà ba mình đẩy cho, phần ăn của Yến Nguyên thì cũng bị bà Hạnh Phương kéo lại ăn ngấu nghiến.