- ĐI LÊN! – Yến Nguyên đến cả một cái nhìn cũng không nhìn Khải Hoàng, tay chỉ thẳng và đám bạn của Thanh Thúy và nhỏ như ra lệnh.
Khải Hoàng như bị cái gì đó kích thích, chạy lại cầm điện thoại lên nhấn gọi cho Trưởng Ban Kỷ luật.
Cuộc gọi kết thúc, anh lại chen qua đám đông một lần nữa để tiếp cận “ Chiến trường”. Một bên là hai cô gái có vẻ rất lạnh lùng. Một bên thì cứ như một con thỏ đang đứng giữa những tấm lá chắn.
- Tôi đã gọi cho Ban Kỷ luật rồi đấy! Nếu như các em không nghe lời thì đừng tránh chúng tôi thẳng tay đưa ra Hội Đồng Kỷ Luật. Mau tự giải quyết vấn đề! – Khải Hoàng như muốn đe dọa thẳng mặt Yến Nguyên và Diệu Anh nên ánh nhìn vẫn chăm chăm về phía họ.
Có lẽ như kế hoạch của Khải Hoàng đã thành công khi Yến Nguyên hướng ánh nhìn sắc lạnh của cô về phía anh khiến anh bất giác rùng mình một cái.
- Xác định? – Yến Nguyên hỏi bằng thứ giọng tà mị nguy hiểm.
- Ý em là gì? – Khải Hoàng vô tình đánh mất hình tượng, giọng nói chứa không ít lo lắng trước sự ngạo mạn của một người con gái lớp dưới.
Thanh Thúy như cảm nhận được không khí đang ngày càng căng thẳng nên vọt từ hồ bơi lên, khép nép đứng sau Khải Hoàng khiến anh hơi đỏ mặt một cái.
Yến Nguyên hừ lạnh, nhẹ nhàng đi đến thanh vịnh rồi bước lên đi đến bên Khải Hoàng làm tim anh lại đập liên hồi. Xung quanh cũng đang rộ lên đàm tiếu, phân bua.
Tiếp theo sau đó, một tiếng “ Chát” gần như chói tai vang lên. Mọi người chỉ thấy được mặt Khải Hoàng vẹo sang một bên, trên gương mặt trắng trẻo in hằng 5 dấu tay màu hồng tía đang sưng lên thấy rõ.
Tất cả đám con gái chỉ lặng thing, lấy tay lên che miệng vì sốc. Nam sinh thì há hốc cả mồm, mắt muốn rớt ra ngoài. Thanh Thúy đứng phía sau bất chợt rung lên lẩy bẩy vì sợ. Bảo Khánh hết nhìn Yến Nguyên rồi lại quay sang biểu cảm của Khải Hoàng ra sau. Nam Phong cười cười, cảm thấy càng ngày càng muốn tiếp cận cho bằng được cô gái đầy gai nhọn là Yến Nguyên. Yến Vy thì cũng không ngạc nhiên là mấy, bản thân nhỏ cũng đã 2-3 lần thỉnh giáo. Bên dưới, mấy đứa lúc nãy chỉ trỏ Yến Nguyên bây giờ cũng nhìn cảnh tượng trước mắt một cách trân trói.
Diệu Anh lắc đầu một cái rồi bước lên. Thấy Diệu Anh, Yến Nguyên nhìn cô một cái rồi nhìn thẳng mặt Khải Hoàng, nói:
- Nguyễn Hoàng Yến Nguyên này ghét nhất 2 loại người. 1 là dựa vào một chức danh hèn hạ mà ra lệnh cho tôi. 2 là mặt dày. Anh là loại thứ nhất, còn cô là loại thứ 2. Tôi cảnh cáo các người, tránh xa tôi ra một chút và tốt nhất đừng chọc giận tôi! Đối với tôi, các người rất bẩn, hiểu không hả? – Yến Nguyên nói xong thì đi lại ghế nằm lúc nãy, cầm điện thoại và khăn tắm hướng cửa đi tới, bỏ lại mọi người đang ngơ ngác như con nai tơ.
Bữa học bơi hôm đó của lớp 11a3 và 12a3 được tiếp tục sau khi Thanh Thúy đưa Khải Hoàng lên phòng y tế bôi thuốc. Diệu Anh biết Yến Nguyên không vui, tốt nhất nên để cô ấy một mình.
- Học tiếp đi! Tạm biệt! – Sau khi Yến Nguyên rời đi thì đến lượt Nam Phong.
- Không học à? – Bảo Khánh.
- Không cần! – Anh trả lời chắc nịch.
- Tạm biệt! – Diệu Anh.
[...]
Yến Nguyên rời khỏi đó rồi thẳng đến phòng thay quần áo. Sau khi thay ra bộ đồng phục học sinh, Yến Nguyên định tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe nhưng vừa tới cửa đã thấy Na Phong đứng đó với dáng vẻ lười biến, áo bỏ ngoài, tay đút túi quần, nhìn cực kỳ thu hút... người khác.
- Định đi vê sao? – Nam Phong cất tiến hỏi như muốn cản đường Yến Nguyên, tay đưa lên chắn ngang lối đi của cô.
- Có chuyện? – Yến Nguyên dừng bước hỏi.
- Thật sự không thể làm bạn với cậu được sao?
- Tại sao cứ cố chấp?
- Vì thích!
- Thích?
- Ừ! Có thể gọi là đam mê!
- Tôi không phải một môn nghệ thuật hay gì đó để được người khác đam mê!
- Cậu, lúc nào cũng nói chuyện với người khác như vậy! Cứ y như, không ai cho cậu cảm giác an toàn!
- Đúng! Tạm biệt! – Yến Nguyên gạt cánh tay đang cảng đường của Nam Phong ra, lạnh nhạt bước đi.
- Vậy thì tôi sẽ cho cậu cảm giác an toàn! – Nam Phong nói vọng lại từ phía sau của Yến Nguyên nhưng cô vẫn không quay đầu lại hồi đáp.
“ Bỏ cuộc đi! Tôi, không cần ai bận tâm cả!”.
Suy nghĩ không thành lời của Yến Nguyên tựa như cơn gió lạnh khiến tâm hồn cô ngày càng đóng băng.
“ An Toàn’, một thứ Yến Nguyên chỉ cảm nhận được từ Diệu Anh và Rick. Tất cả chỉ là khái niệm của dối trá, tất cả. Day dưa chỉ tội khiến cô ngày càng mất lòng tin và mất đi cảm giác an toàn.
- ĐI LÊN! – Yến Nguyên đến cả một cái nhìn cũng không nhìn Khải Hoàng, tay chỉ thẳng và đám bạn của Thanh Thúy và nhỏ như ra lệnh.
Khải Hoàng như bị cái gì đó kích thích, chạy lại cầm điện thoại lên nhấn gọi cho Trưởng Ban Kỷ luật.
Cuộc gọi kết thúc, anh lại chen qua đám đông một lần nữa để tiếp cận “ Chiến trường”. Một bên là hai cô gái có vẻ rất lạnh lùng. Một bên thì cứ như một con thỏ đang đứng giữa những tấm lá chắn.
- Tôi đã gọi cho Ban Kỷ luật rồi đấy! Nếu như các em không nghe lời thì đừng tránh chúng tôi thẳng tay đưa ra Hội Đồng Kỷ Luật. Mau tự giải quyết vấn đề! – Khải Hoàng như muốn đe dọa thẳng mặt Yến Nguyên và Diệu Anh nên ánh nhìn vẫn chăm chăm về phía họ.
Có lẽ như kế hoạch của Khải Hoàng đã thành công khi Yến Nguyên hướng ánh nhìn sắc lạnh của cô về phía anh khiến anh bất giác rùng mình một cái.
- Xác định? – Yến Nguyên hỏi bằng thứ giọng tà mị nguy hiểm.
- Ý em là gì? – Khải Hoàng vô tình đánh mất hình tượng, giọng nói chứa không ít lo lắng trước sự ngạo mạn của một người con gái lớp dưới.
Thanh Thúy như cảm nhận được không khí đang ngày càng căng thẳng nên vọt từ hồ bơi lên, khép nép đứng sau Khải Hoàng khiến anh hơi đỏ mặt một cái.
Yến Nguyên hừ lạnh, nhẹ nhàng đi đến thanh vịnh rồi bước lên đi đến bên Khải Hoàng làm tim anh lại đập liên hồi. Xung quanh cũng đang rộ lên đàm tiếu, phân bua.
Tiếp theo sau đó, một tiếng “ Chát” gần như chói tai vang lên. Mọi người chỉ thấy được mặt Khải Hoàng vẹo sang một bên, trên gương mặt trắng trẻo in hằng dấu tay màu hồng tía đang sưng lên thấy rõ.
Tất cả đám con gái chỉ lặng thing, lấy tay lên che miệng vì sốc. Nam sinh thì há hốc cả mồm, mắt muốn rớt ra ngoài. Thanh Thúy đứng phía sau bất chợt rung lên lẩy bẩy vì sợ. Bảo Khánh hết nhìn Yến Nguyên rồi lại quay sang biểu cảm của Khải Hoàng ra sau. Nam Phong cười cười, cảm thấy càng ngày càng muốn tiếp cận cho bằng được cô gái đầy gai nhọn là Yến Nguyên. Yến Vy thì cũng không ngạc nhiên là mấy, bản thân nhỏ cũng đã - lần thỉnh giáo. Bên dưới, mấy đứa lúc nãy chỉ trỏ Yến Nguyên bây giờ cũng nhìn cảnh tượng trước mắt một cách trân trói.
Diệu Anh lắc đầu một cái rồi bước lên. Thấy Diệu Anh, Yến Nguyên nhìn cô một cái rồi nhìn thẳng mặt Khải Hoàng, nói:
- Nguyễn Hoàng Yến Nguyên này ghét nhất loại người. là dựa vào một chức danh hèn hạ mà ra lệnh cho tôi. là mặt dày. Anh là loại thứ nhất, còn cô là loại thứ . Tôi cảnh cáo các người, tránh xa tôi ra một chút và tốt nhất đừng chọc giận tôi! Đối với tôi, các người rất bẩn, hiểu không hả? – Yến Nguyên nói xong thì đi lại ghế nằm lúc nãy, cầm điện thoại và khăn tắm hướng cửa đi tới, bỏ lại mọi người đang ngơ ngác như con nai tơ.
Bữa học bơi hôm đó của lớp a và a được tiếp tục sau khi Thanh Thúy đưa Khải Hoàng lên phòng y tế bôi thuốc. Diệu Anh biết Yến Nguyên không vui, tốt nhất nên để cô ấy một mình.
- Học tiếp đi! Tạm biệt! – Sau khi Yến Nguyên rời đi thì đến lượt Nam Phong.
- Không học à? – Bảo Khánh.
- Không cần! – Anh trả lời chắc nịch.
- Tạm biệt! – Diệu Anh.
[...]
Yến Nguyên rời khỏi đó rồi thẳng đến phòng thay quần áo. Sau khi thay ra bộ đồng phục học sinh, Yến Nguyên định tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe nhưng vừa tới cửa đã thấy Na Phong đứng đó với dáng vẻ lười biến, áo bỏ ngoài, tay đút túi quần, nhìn cực kỳ thu hút... người khác.
- Định đi vê sao? – Nam Phong cất tiến hỏi như muốn cản đường Yến Nguyên, tay đưa lên chắn ngang lối đi của cô.
- Có chuyện? – Yến Nguyên dừng bước hỏi.
- Thật sự không thể làm bạn với cậu được sao?
- Tại sao cứ cố chấp?
- Vì thích!
- Thích?
- Ừ! Có thể gọi là đam mê!
- Tôi không phải một môn nghệ thuật hay gì đó để được người khác đam mê!
- Cậu, lúc nào cũng nói chuyện với người khác như vậy! Cứ y như, không ai cho cậu cảm giác an toàn!
- Đúng! Tạm biệt! – Yến Nguyên gạt cánh tay đang cảng đường của Nam Phong ra, lạnh nhạt bước đi.
- Vậy thì tôi sẽ cho cậu cảm giác an toàn! – Nam Phong nói vọng lại từ phía sau của Yến Nguyên nhưng cô vẫn không quay đầu lại hồi đáp.
“ Bỏ cuộc đi! Tôi, không cần ai bận tâm cả!”.
Suy nghĩ không thành lời của Yến Nguyên tựa như cơn gió lạnh khiến tâm hồn cô ngày càng đóng băng.
“ An Toàn’, một thứ Yến Nguyên chỉ cảm nhận được từ Diệu Anh và Rick. Tất cả chỉ là khái niệm của dối trá, tất cả. Day dưa chỉ tội khiến cô ngày càng mất lòng tin và mất đi cảm giác an toàn.