- Chào mọi người! Có thể ngồi chung không? – Một giọng nọi oanh oanh tạt tạt phát ra từ sau lưng Nam Phong và Bảo Khánh.
- Không! – Diệu Anh khó chịu trả lời khi thấy vẻ mặt giả tạo của Thanh Thúy.
- Tại sao? Tớ thấy còn chỗ mà!
Thanh Thúy trả lời xong thì mặt dày chen giữa Nam Phong và Bảo Khánh mà ngồi. Mùi nước hoa Gucci của nhỏ vô cùng nồng nặc, xộc vào mũi Yến Nguyên khiến cô xém sặc muỗng cháo trong miệng.
Nam Phong nhìn biểu hiện che miệng ho khan của Yến Nguyên, ngay lập tức lông mài chau chặt, rút cái khăn tay bằng lụa màu xanh biển trong túi đưa cho cô ấy thì cùng lúc, một chiếc khăn khác màu xanh ngọc cũng chìa ra khiến cả bọn không khỏi ngạc nhiên. Cái căn-tin nho nhỏ lại được một phen xáo xào cả lên với việc một chàng trai ngoại quốc vô cùng hansome cùng “ Hotboy” số 1 Noble School cùng ga-lang với một cô gái.
- Rick! – Yến Nguyên nhìn anh ta, gương mặt thoáng chốc vui vẻ.
- Cậu cầm đi!
Rick đưa cái khăn của mình đến gần Yến Nguyên, nhưng Nam Phong nhanh hơn, dúi ngay cái khăn của anh vào tay Yến Nguyên y như dúi chai nước lúc nãy, động tác nhanh quá mức khiến Yến Nguyên không kịp phản ứng. Mấy nữ sinh ngồi chung quanh đó chỉ biết cắn muỗng nhìn Yến Nguyên như muốn ngai tươi cô, còn Thanh Thùy thì tức muốn đỏ mặt.
Lúc này Rick mới để ý tới Nam Phong, đồng thời cũng nhận ra anh chính là người lần trước đánh mình. Gương mặt của Rick chuyển sắc, đồng thời vẻ mặt của Nam Phong cũng trở nên u ám hơn.
- Sao cậu vào được đây? – Yến Nguyên nắm chặt cái khăn của Nam Phong trong tay rồi nói.
- 1 cú điện thoại là được! Xem tớ đem cho cậu cái gì này?! Đoán thử xem?– Rick vừa nói vừa lấy cánh tay nãy giờ giấu sau lưng ra một bình giữ nhiệt bằng kim loại 500ml.
- Kopi Luwak! – Yến Nguyên cười cười, đưa tay ra lấy. Nam Phong nhìn biểu hiện khác hoàn toàn biểu hiện của cô đối với anh thì không khỏi khó chịu, tại sao không thể đối xử với anh bằng vẻ mặt đó?
- Bing Go! Pha bằng công thức mới của tớ! Có phần của Diệu Anh xinh đẹp nữa! – Rick nhìn Yến Nguyên cười thì trong lòng cam thấy ấm áp vô cùng, hoàn toàn không nhận ra Nam Phong là ngọn núi lửa sắp phun trào còn Bảo Khánh thì cũng bắt đầu nóng máu.
- Cảm ơn nha! – Diệu Anh.
- Cậu đến đây chỉ để đưa café cho tớ thôi hả? – Yến Nguyên không vội mở nắp, đẩy qua một bên.
- Ừ! Nếu cậu muốn thì tớ có thể đợi cậu về cũng không sao!
- Không cần! Giờ cậu có thể đi rồi!
- Chưa gì mà đã đuổi rồi à!? Nói vậy thôi chứ tớ có việc! Đi trước, bye bye!
- Tạm biệt! – Diệu Anh.
- Bye!
Bóng dáng của anh chàng ngoại quốc khuất sau dãy hành lang gây ra một sự nuối tiết không hề nhỏ cho một số người. Yến Nguyên bắt đầu nhận ra vẻ mặt không được tốt là mấy của Nam Phong thì cảm thấy khó khó hiểu, chắc do xô xát lần trước đâymà.
Đến lượt Diệu Anh, cô cũng cảm nhận được Bảo Khánh cũng đang bất bình thường, ngồi im re.
- Đó là gì vậy Nguyên? – Thanh Thúy lên tiếng, phá nát mớ suy nghĩ của cả 4 người.
- Cô không cần biết! Mà sao cô lại ngồi ở đây? – Yến Nguyên lãnh đạm nói.
- Nhưng hết bàn trống rồi! – Thanh Thúy trả lời, vẻ mặt vô cùng ngây thơ.
- Hết thì đứng mà ăn! – Yến Nguyên.
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì hết! Muốn ăn cơm hay ăn tát? – Yến Nguyên nhướng mài thách thức.
- Phong! Nói giúp tớ một tiếng nha!? – Nhỏ quay qua tảng băng Nam Phong.
- Không liên can đến tôi! – Nam Phong nổi cáu, vốn dĩ cậu đã cáu từ khi Rick xuất hiện.
- Tớ… Tớ…- Thanh Thúy lấp bấp, khóe mắt như sắp rơi nước mắt.
- Dẹp cái trò đó và rời đi được rồi đó! – Bảo Khánh cũng không vui quát nhỏ trước khi nhỏ quay qua nài nỷ mình.
Thanh Thúy sượng người, cầm khay cơm đứng dậy bước đi. Vừa lúc đó Khải Hoàng cũng xuất hiện, thế là nhỏ khóc nấc lên. Khải Hoàng nhanh chóng chạy tới hỏi thăm.
- Em sao vậy Thúy?
- Khô… không có! – Nhỏ nấc từng tiếng
- Nói anh nghe, ai bắt nạt em?
- Tôi! – Yến Nguyên bực mình, bữa ăn hôm nay e là nuốt không trôi.
- Em nói cái gì? Sao lại bắt nạt Thúy? – Khải Hoàng nhăn mặt. Vốn dĩ anh nghe là Yến Nguyên xuống căn-tin nên mới mò mẫn đi xuống, ai dè bắt gặp cảnh này.
Xoảng!
Yến Nguyên quăn phần trái cây trong bữa trưa của mình xuống đất, vẻ mặt cực kỳ tức giận khiến cả cái căn-tin muốn thót tim.
- Tôi từng nói gì ở hồ bơi? Hả?
- Tơ… tớ xin… lỗi! – Thanh Thúy lại khóc, giọng nói nghẹn ngào che đậy sự xấu xa.
- Tôi sẽ đưa em ra Hội đồng Kỷ luật! – Khải Hoàng cũng tức giận, nói xong thì dìu Thanh Thúy bước đi.
Yến Nguyên không trả lời, tự động cân bằng lại trạng thái trong sự ngỡ ngàng của tất cả học sinh trong căn-tin.
- Này! – Yến Nguyên mở nắp bình giữ nhiệt, rót café ra cái ly giấy Rick chuẩn bị sẳn đưa cho Diệu Anh.
- Cảm ơn!
Rick luôn là người chu đáo, anh chuẩn bị sẵn 3 cái ly, luôn luôn là vậy. Không biết là trời xui đất khiến hay là do lí do gì gì đó mà Yến Nguyên tiếp tục rót café ra hai cái ly còn lại, sau đó đẩy về phía Bảo Khánh một ly rồi gật đầu một cái, ly còn lại chần chừ đôi chút.
- Ừm! Cảm ơn cái cái khăn tay! – Yến Nguyên nhỏ tiếng, giọng nói chứa mội tí thùy mị đẩy ly café ra trước mặt Nam Phong.
- Chào mọi người! Có thể ngồi chung không? – Một giọng nọi oanh oanh tạt tạt phát ra từ sau lưng Nam Phong và Bảo Khánh.
- Không! – Diệu Anh khó chịu trả lời khi thấy vẻ mặt giả tạo của Thanh Thúy.
- Tại sao? Tớ thấy còn chỗ mà!
Thanh Thúy trả lời xong thì mặt dày chen giữa Nam Phong và Bảo Khánh mà ngồi. Mùi nước hoa Gucci của nhỏ vô cùng nồng nặc, xộc vào mũi Yến Nguyên khiến cô xém sặc muỗng cháo trong miệng.
Nam Phong nhìn biểu hiện che miệng ho khan của Yến Nguyên, ngay lập tức lông mài chau chặt, rút cái khăn tay bằng lụa màu xanh biển trong túi đưa cho cô ấy thì cùng lúc, một chiếc khăn khác màu xanh ngọc cũng chìa ra khiến cả bọn không khỏi ngạc nhiên. Cái căn-tin nho nhỏ lại được một phen xáo xào cả lên với việc một chàng trai ngoại quốc vô cùng hansome cùng “ Hotboy” số Noble School cùng ga-lang với một cô gái.
- Rick! – Yến Nguyên nhìn anh ta, gương mặt thoáng chốc vui vẻ.
- Cậu cầm đi!
Rick đưa cái khăn của mình đến gần Yến Nguyên, nhưng Nam Phong nhanh hơn, dúi ngay cái khăn của anh vào tay Yến Nguyên y như dúi chai nước lúc nãy, động tác nhanh quá mức khiến Yến Nguyên không kịp phản ứng. Mấy nữ sinh ngồi chung quanh đó chỉ biết cắn muỗng nhìn Yến Nguyên như muốn ngai tươi cô, còn Thanh Thùy thì tức muốn đỏ mặt.
Lúc này Rick mới để ý tới Nam Phong, đồng thời cũng nhận ra anh chính là người lần trước đánh mình. Gương mặt của Rick chuyển sắc, đồng thời vẻ mặt của Nam Phong cũng trở nên u ám hơn.
- Sao cậu vào được đây? – Yến Nguyên nắm chặt cái khăn của Nam Phong trong tay rồi nói.
- cú điện thoại là được! Xem tớ đem cho cậu cái gì này?! Đoán thử xem?– Rick vừa nói vừa lấy cánh tay nãy giờ giấu sau lưng ra một bình giữ nhiệt bằng kim loại ml.
- Kopi Luwak! – Yến Nguyên cười cười, đưa tay ra lấy. Nam Phong nhìn biểu hiện khác hoàn toàn biểu hiện của cô đối với anh thì không khỏi khó chịu, tại sao không thể đối xử với anh bằng vẻ mặt đó?
- Bing Go! Pha bằng công thức mới của tớ! Có phần của Diệu Anh xinh đẹp nữa! – Rick nhìn Yến Nguyên cười thì trong lòng cam thấy ấm áp vô cùng, hoàn toàn không nhận ra Nam Phong là ngọn núi lửa sắp phun trào còn Bảo Khánh thì cũng bắt đầu nóng máu.
- Cảm ơn nha! – Diệu Anh.
- Cậu đến đây chỉ để đưa café cho tớ thôi hả? – Yến Nguyên không vội mở nắp, đẩy qua một bên.
- Ừ! Nếu cậu muốn thì tớ có thể đợi cậu về cũng không sao!
- Không cần! Giờ cậu có thể đi rồi!
- Chưa gì mà đã đuổi rồi à!? Nói vậy thôi chứ tớ có việc! Đi trước, bye bye!
- Tạm biệt! – Diệu Anh.
- Bye!
Bóng dáng của anh chàng ngoại quốc khuất sau dãy hành lang gây ra một sự nuối tiết không hề nhỏ cho một số người. Yến Nguyên bắt đầu nhận ra vẻ mặt không được tốt là mấy của Nam Phong thì cảm thấy khó khó hiểu, chắc do xô xát lần trước đâymà.
Đến lượt Diệu Anh, cô cũng cảm nhận được Bảo Khánh cũng đang bất bình thường, ngồi im re.
- Đó là gì vậy Nguyên? – Thanh Thúy lên tiếng, phá nát mớ suy nghĩ của cả người.
- Cô không cần biết! Mà sao cô lại ngồi ở đây? – Yến Nguyên lãnh đạm nói.
- Nhưng hết bàn trống rồi! – Thanh Thúy trả lời, vẻ mặt vô cùng ngây thơ.
- Hết thì đứng mà ăn! – Yến Nguyên.
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì hết! Muốn ăn cơm hay ăn tát? – Yến Nguyên nhướng mài thách thức.
- Phong! Nói giúp tớ một tiếng nha!? – Nhỏ quay qua tảng băng Nam Phong.
- Không liên can đến tôi! – Nam Phong nổi cáu, vốn dĩ cậu đã cáu từ khi Rick xuất hiện.
- Tớ… Tớ…- Thanh Thúy lấp bấp, khóe mắt như sắp rơi nước mắt.
- Dẹp cái trò đó và rời đi được rồi đó! – Bảo Khánh cũng không vui quát nhỏ trước khi nhỏ quay qua nài nỷ mình.
Thanh Thúy sượng người, cầm khay cơm đứng dậy bước đi. Vừa lúc đó Khải Hoàng cũng xuất hiện, thế là nhỏ khóc nấc lên. Khải Hoàng nhanh chóng chạy tới hỏi thăm.
- Em sao vậy Thúy?
- Khô… không có! – Nhỏ nấc từng tiếng
- Nói anh nghe, ai bắt nạt em?
- Tôi! – Yến Nguyên bực mình, bữa ăn hôm nay e là nuốt không trôi.
- Em nói cái gì? Sao lại bắt nạt Thúy? – Khải Hoàng nhăn mặt. Vốn dĩ anh nghe là Yến Nguyên xuống căn-tin nên mới mò mẫn đi xuống, ai dè bắt gặp cảnh này.
Xoảng!
Yến Nguyên quăn phần trái cây trong bữa trưa của mình xuống đất, vẻ mặt cực kỳ tức giận khiến cả cái căn-tin muốn thót tim.
- Tôi từng nói gì ở hồ bơi? Hả?
- Tơ… tớ xin… lỗi! – Thanh Thúy lại khóc, giọng nói nghẹn ngào che đậy sự xấu xa.
- Tôi sẽ đưa em ra Hội đồng Kỷ luật! – Khải Hoàng cũng tức giận, nói xong thì dìu Thanh Thúy bước đi.
Yến Nguyên không trả lời, tự động cân bằng lại trạng thái trong sự ngỡ ngàng của tất cả học sinh trong căn-tin.
- Này! – Yến Nguyên mở nắp bình giữ nhiệt, rót café ra cái ly giấy Rick chuẩn bị sẳn đưa cho Diệu Anh.
- Cảm ơn!
Rick luôn là người chu đáo, anh chuẩn bị sẵn cái ly, luôn luôn là vậy. Không biết là trời xui đất khiến hay là do lí do gì gì đó mà Yến Nguyên tiếp tục rót café ra hai cái ly còn lại, sau đó đẩy về phía Bảo Khánh một ly rồi gật đầu một cái, ly còn lại chần chừ đôi chút.
- Ừm! Cảm ơn cái cái khăn tay! – Yến Nguyên nhỏ tiếng, giọng nói chứa mội tí thùy mị đẩy ly café ra trước mặt Nam Phong.