Yến Nguyên dời tầm mắt, thoáng nhìn sang Nam Phong rồi nhắm mắt ngã người ra sau. Thì ra anh ta còn nhớ những gì cô đã nói, không quên một từ. Cứ tưởng ngoài Rick và Diệu Anh ra thì không ai để ý đến chuyện này, thật không ngờ.
- Cậu quan tâm câu nói đó làm gì? – Yến Nguyên vẫn chưa chịu mở mắt, diệu dàng mở miệng khiến tim Nam Phong đập liên hồi.
- Vì tôi muốn làm bạn với cậu! Nhưng là bạn thân mới thõa mãn! – Nam Phong trấn tĩnh bản thân lại, nói.
- Tôi không có bạn thân!
- Diệu Anh và Rick không thân à?
- Họ chưa từng nói muốn làm bạn thân của tôi! Tôi cũng chưa từng nói bạn thân của tôi là họ. – Yến Nguyên nhìn Nam Phong, một đôi mắt thắm đẫm nổi buồn.
- Nhưng tôi thì muốn! Đồng ý đi! – Nam Phong nhìn cô. 17 năm sống trên đời của anh, đây là lần đầu Nam Phong thật sự biết cái gì gọi là “ Ánh mắt biết nói”.
- Nghĩ sao tùy cậu! Đồ mặt dày! – Yến Nguyên chợt cười, cười nhẹ thôi nhưng thật sự rất đẹp.
- Ok! Từ nay đồ mặt dày này là bạn của cậu! – Nam Phong chọc cho Yến Nguyên cười, bản thân cũng xóa đi lớp áo lạnh lùng của bản thân.
- Thế đưa tôi về được rồi, nhỉ?
- À! Chưa được!
- Tại sao? – Yến Nguyên lại cảm thấy bực mình với cái tên lắm điều này.
- Tôi chở cậu đến một chỗ! Mà nè, thắt dây an toàn vào cho tôi!
- You so much complex! ( Cậu rất là phiền phức!)
- No ideas! ( Không có ý kiến) – Nam Phong nhún vai nói.
Xe chạy được một lúc, Yến Nguyên dường như nhìn thấy người quen, gấp rút nói:
- Stopping! Quick please! ( Dừng xe! Nhanh lên!) – Yến Nguyên đập đập tay vào cửa kính.
Kít!
Nam Phong đạp thắng không kíp thở vì cứ nghĩ Yến Nguyên sẽ chịu ngồi im sau một hồi “ đấu khẩu”. Bánh xe ma sát mạnh với mặt đường, tạo thành một vệt dài như xe đua đứt thắng. Yến Nguyên gấp gáp mở cửa xe, Nam Phong cũng bước theo.
Yến Nguyên chạy lùi về phía sau khoảng chục mét, hiện lên hình ảnh một đám phụ nữ tuổi đứng tuổi và 3-4 nam thanh niên khoảng 20 tuổi.
- Gì vậy? – Nam Phong nhìn theo tầm mắt Yến Nguyên, hỏi.
- Đằng kia! Thấy không? – Yến Nguyên chỉ về hướng bàn ăn trong nhà hàng sân vườn bình dân phía trước.
- Có gì?
- Nhìn kỹ đi, có từng gặp ai trong số bọn họ không? Nhĩn cho kỹ vào!
Nam Phong cũng chẳng hiểu cơ sự gì, căn con mắt lên nhìn bàn ăn phía xa xa đó.
- Bà cô mặc áo tím dường như từng gặp nha! – Nam Phong chẳng thể nhớ nỗi là ai.
- Good! Bà ta là mẹ của Yến Vy!
Cái gì? Mẹ của Yến Vy? Vậy bà cô đó là người mà Yến Nguyên gọi bằng công cụ ấm giường cho ba mình đấy hả? Nhưng sao lại ngồi đây ăn uống nói cười như thế? Biểu hiện lại thân mật thế kia! Hả, không lẽ ngoại tình? Ây dà, gay à nha!
- Gì chứ?
- Có gì mà phải ngạc nhiên! Bắt tận tay, day tận trán! Giờ quay một videoclip lại là xong!
Yến Nguyên bình thản nói, rút điện thoại từ trong túi của cái váy ra, vô tình làm rơi cái khăn tay màu xanh biển lần trước mà Nam Phong đưa cho cô, cô không thấy nhưng Nam Phong vô tình bắt gặp. Anh cúi xuống nhặt lên, hết nhìn cái khăn tay rồi lại nhìn Yến Nguyên. Cứ tưởng cô ấy sẽ vứt vào sọt rác, không ngờ rằng cô đã giữ lại.
- Được rồi! Đi thôi! – Yến Nguyên quay clip xong thì cười nửa miệng kinh bỉ tắt điện thoại, sau đó đi lại mở cửa xe bước vào.
Nam Phong nhìn bóng dáng của cô, bản thân cũng vội vàng bước vào.
- Trả cậu! – Nam Phong chìa cái khăn ra trong sự ngỡ ngàng của Yến Nguyên.
- À! Lấy khi nào?
- Cậu làm rơi! Giờ thì cầm đi!
- Là tôi trả cậu thì đúng hơn! Tôi không quen nhận đồ của người khác!
- Nhưng cậu có thể nhận cafe của anh bạn Rick mà. Vậy thì cầm cái khăn của tôi!
- Đang so sánh không ngang bằng đó anh bạn! Cái bình giữ nhiệt đó tôi cũng trả lại thôi! Ngoài café ra, cả quà sinh nhật tôi còn chưa nhận!
- Chịu thua cậu rồi!
Xe cứ thế lăn bánh, đến khi trước mặt xuất hiện một khu hội chợ ban đêm vô cùng nhộn nhịp thì mới ngưng lại. Bây giờ chỉ mới 4h chiều, Nam Phong định đưa Yến Nguyên đi dạo hội chợ nhưng xem ra còn hơi sớm.
- Ầy! Đi đâu đây? – Yến Nguyên mở cửa xe, gương mặt tệ hại nhìn phía trước. Có chỗ như thế này nữa sao?
- Hội chợ! Cậu để balo lại xe đi! Tôi dẫn cậu đi ăn trước! – Nam Phong vừa nói vừa dùng tay mở hai nút áo đầu ra một cách vô cùng tự nhiên và thoải mái.
- Này! Tôi không thích những chỗ như thế này đâu nhé! Tôi đón taxi về! – Yến Nguyên bực mình quay đi nhưng lại bị Nam Phong kéo lại.
- Hôm nay thôi! Nha? – Nhìn mặt Nam Phong vô cùng cầu khẩn lại đẹp trai nữa, vũ khí lợi hại nhất của anh là đây.
- Nhưng…
- Hôm nay thôi?!
Yến Nguyên nhìn vẻ mặt vô cùng thành khẩn của anh, bất giác thở dài, nói:
- Ok! Từ nay về sau không có lần thứ hai đâu nhé!
- Ừ! Nhất định! – Nam Phong cười vui đáp lại.
( Hey! Nói thì nói vậy thôi chứ sao này còn đi nhiều chỗ thứ này lắm. Mà thật ra Nam Phong cũng là lần thứ 2 tới mà thôi. Tối hôm qua nghe Bảo Khánh xỏ lá nên mò tới coi thử, cuối cùng quyết định dẫn Yến Nguyên tới tham quan.)
Yến Nguyên dời tầm mắt, thoáng nhìn sang Nam Phong rồi nhắm mắt ngã người ra sau. Thì ra anh ta còn nhớ những gì cô đã nói, không quên một từ. Cứ tưởng ngoài Rick và Diệu Anh ra thì không ai để ý đến chuyện này, thật không ngờ.
- Cậu quan tâm câu nói đó làm gì? – Yến Nguyên vẫn chưa chịu mở mắt, diệu dàng mở miệng khiến tim Nam Phong đập liên hồi.
- Vì tôi muốn làm bạn với cậu! Nhưng là bạn thân mới thõa mãn! – Nam Phong trấn tĩnh bản thân lại, nói.
- Tôi không có bạn thân!
- Diệu Anh và Rick không thân à?
- Họ chưa từng nói muốn làm bạn thân của tôi! Tôi cũng chưa từng nói bạn thân của tôi là họ. – Yến Nguyên nhìn Nam Phong, một đôi mắt thắm đẫm nổi buồn.
- Nhưng tôi thì muốn! Đồng ý đi! – Nam Phong nhìn cô. năm sống trên đời của anh, đây là lần đầu Nam Phong thật sự biết cái gì gọi là “ Ánh mắt biết nói”.
- Nghĩ sao tùy cậu! Đồ mặt dày! – Yến Nguyên chợt cười, cười nhẹ thôi nhưng thật sự rất đẹp.
- Ok! Từ nay đồ mặt dày này là bạn của cậu! – Nam Phong chọc cho Yến Nguyên cười, bản thân cũng xóa đi lớp áo lạnh lùng của bản thân.
- Thế đưa tôi về được rồi, nhỉ?
- À! Chưa được!
- Tại sao? – Yến Nguyên lại cảm thấy bực mình với cái tên lắm điều này.
- Tôi chở cậu đến một chỗ! Mà nè, thắt dây an toàn vào cho tôi!
- You so much complex! ( Cậu rất là phiền phức!)
- No ideas! ( Không có ý kiến) – Nam Phong nhún vai nói.
Xe chạy được một lúc, Yến Nguyên dường như nhìn thấy người quen, gấp rút nói:
- Stopping! Quick please! ( Dừng xe! Nhanh lên!) – Yến Nguyên đập đập tay vào cửa kính.
Kít!
Nam Phong đạp thắng không kíp thở vì cứ nghĩ Yến Nguyên sẽ chịu ngồi im sau một hồi “ đấu khẩu”. Bánh xe ma sát mạnh với mặt đường, tạo thành một vệt dài như xe đua đứt thắng. Yến Nguyên gấp gáp mở cửa xe, Nam Phong cũng bước theo.
Yến Nguyên chạy lùi về phía sau khoảng chục mét, hiện lên hình ảnh một đám phụ nữ tuổi đứng tuổi và - nam thanh niên khoảng tuổi.
- Gì vậy? – Nam Phong nhìn theo tầm mắt Yến Nguyên, hỏi.
- Đằng kia! Thấy không? – Yến Nguyên chỉ về hướng bàn ăn trong nhà hàng sân vườn bình dân phía trước.
- Có gì?
- Nhìn kỹ đi, có từng gặp ai trong số bọn họ không? Nhĩn cho kỹ vào!
Nam Phong cũng chẳng hiểu cơ sự gì, căn con mắt lên nhìn bàn ăn phía xa xa đó.
- Bà cô mặc áo tím dường như từng gặp nha! – Nam Phong chẳng thể nhớ nỗi là ai.
- Good! Bà ta là mẹ của Yến Vy!
Cái gì? Mẹ của Yến Vy? Vậy bà cô đó là người mà Yến Nguyên gọi bằng công cụ ấm giường cho ba mình đấy hả? Nhưng sao lại ngồi đây ăn uống nói cười như thế? Biểu hiện lại thân mật thế kia! Hả, không lẽ ngoại tình? Ây dà, gay à nha!
- Gì chứ?
- Có gì mà phải ngạc nhiên! Bắt tận tay, day tận trán! Giờ quay một videoclip lại là xong!
Yến Nguyên bình thản nói, rút điện thoại từ trong túi của cái váy ra, vô tình làm rơi cái khăn tay màu xanh biển lần trước mà Nam Phong đưa cho cô, cô không thấy nhưng Nam Phong vô tình bắt gặp. Anh cúi xuống nhặt lên, hết nhìn cái khăn tay rồi lại nhìn Yến Nguyên. Cứ tưởng cô ấy sẽ vứt vào sọt rác, không ngờ rằng cô đã giữ lại.
- Được rồi! Đi thôi! – Yến Nguyên quay clip xong thì cười nửa miệng kinh bỉ tắt điện thoại, sau đó đi lại mở cửa xe bước vào.
Nam Phong nhìn bóng dáng của cô, bản thân cũng vội vàng bước vào.
- Trả cậu! – Nam Phong chìa cái khăn ra trong sự ngỡ ngàng của Yến Nguyên.
- À! Lấy khi nào?
- Cậu làm rơi! Giờ thì cầm đi!
- Là tôi trả cậu thì đúng hơn! Tôi không quen nhận đồ của người khác!
- Nhưng cậu có thể nhận cafe của anh bạn Rick mà. Vậy thì cầm cái khăn của tôi!
- Đang so sánh không ngang bằng đó anh bạn! Cái bình giữ nhiệt đó tôi cũng trả lại thôi! Ngoài café ra, cả quà sinh nhật tôi còn chưa nhận!
- Chịu thua cậu rồi!
Xe cứ thế lăn bánh, đến khi trước mặt xuất hiện một khu hội chợ ban đêm vô cùng nhộn nhịp thì mới ngưng lại. Bây giờ chỉ mới h chiều, Nam Phong định đưa Yến Nguyên đi dạo hội chợ nhưng xem ra còn hơi sớm.
- Ầy! Đi đâu đây? – Yến Nguyên mở cửa xe, gương mặt tệ hại nhìn phía trước. Có chỗ như thế này nữa sao?
- Hội chợ! Cậu để balo lại xe đi! Tôi dẫn cậu đi ăn trước! – Nam Phong vừa nói vừa dùng tay mở hai nút áo đầu ra một cách vô cùng tự nhiên và thoải mái.
- Này! Tôi không thích những chỗ như thế này đâu nhé! Tôi đón taxi về! – Yến Nguyên bực mình quay đi nhưng lại bị Nam Phong kéo lại.
- Hôm nay thôi! Nha? – Nhìn mặt Nam Phong vô cùng cầu khẩn lại đẹp trai nữa, vũ khí lợi hại nhất của anh là đây.
- Nhưng…
- Hôm nay thôi?!
Yến Nguyên nhìn vẻ mặt vô cùng thành khẩn của anh, bất giác thở dài, nói:
- Ok! Từ nay về sau không có lần thứ hai đâu nhé!
- Ừ! Nhất định! – Nam Phong cười vui đáp lại.
( Hey! Nói thì nói vậy thôi chứ sao này còn đi nhiều chỗ thứ này lắm. Mà thật ra Nam Phong cũng là lần thứ tới mà thôi. Tối hôm qua nghe Bảo Khánh xỏ lá nên mò tới coi thử, cuối cùng quyết định dẫn Yến Nguyên tới tham quan.)