Yến Nguyên vùng vằng một lúc, trở lại xe và không thương tiếc ném cái balo vào trong. Nam Phong nhìn cô nhoẻn miệng cười. Chắc là Yến Nguyên đang giận lắm đây! Nhưng sao lại nhịn thế không biết?
- Giờ đi đâu? – Yến Nguyên cau có hỏi. Thật ra thì Nam Phong đã khiến Yến Nguyên bị tò mò với chỗ này rồi, nếu không cái balo đó là ném vào mặt của anh rồi chứ không phải là ghế xe đâu.
- Là hội chợ đêm nên giờ còn sớm lắm! Đi ăn trước đi! – Nam Phong nhìn dáo dát tìm quán ăn, nói.
- Không! Không thể ăn! Cậu có biết là những chỗ như thế này rất là mất vệ sinh không hả? Không lẽ cậu toàn ăn ở những chỗ như thế này á?
- Không có! Nhưng chắc cũng không có bẩn như cậu nói đâu! Tôi nghĩ vậy?
- Chắc? Nghĩ? Nói vậy là cậu dẫn tôi đến đây mà chưa xem xét trước?
- Không hẳn! Tôi từng đến mà! Nhưng đậu xe ở phía kia kìa! – Nam Phong vừa nói vừa chỉ về một chỗ khác.
Yến Nguyên nhìn theo cánh tay của anh, thở dài một cái. Đi về! Phải đi về! Chỗ này thật là bẩn! Sao nó không sạch như phòng cô nhỉ?
- A! Có rồi! – Nam Phong chợt reo lên, bất tri giác nắm tay Yến Nguyên kéo đi khiến cô một lẫn nữa bực dọc phản kháng.
- Trần Hùng Nam Phong chết tiệt! Buông ra! Lại dẫn tôi đi đâu thế hả?
- Đi ăn! – Nam Phong vẫn ra sức dẫn cô đi còn Yến Nguyên thì vẫn ra sức phản kháng.
- Không ăn! Tôi đã nói là không ăn rồi mà! Buông ra!
Yến Nguyên vừa la xong cũng là lúc Nam Phong đưa cô đứng trước một quán ăn có thể tạm nói là khang trang sạch sẽ. Mọi người trong quán nhìn hai người họ đầy nghi vấn khiến Yến Nguyên khó chịu vô cùng.
Và rồi, con mắt tinh tường của cả hai chợt phái hiện ở một chiếc bàn nho nhỏ trong quán có một cặp nam nữ đang cười cười nói nói vui vui vẻ vẻ ăn mì.
- Này, nhìn kìa! – Yến Nguyên ngạc nhiên, ngón tay chỉ chỉ vào trong.
- Asiaa! Thấy rồi! – Nam Phong cười gian.
- Này! Anh chị đến ăn hay cản trở người ta mua bán thế hả? – Bà chủ quán đang đứng chuẩn bị mấy phần ăn nói vọng ra.
- À! Ăn! Làm cho 2 tô mì hoành thánh! – Nam Phong liết nhìn bảng hiệu, nói xong thì kéo Yến Nguyên đi thẳng đến cái bàn có cặp đôi mờ ám đang ngồi trong khi cô chả kịp phản ứng.
- E hèm! Thì ra hai người hẹn hò! – Nam Phong bất thình lình lên tiếng khiến cho Bảo Khánh suýt nữa là phụt cả mì ra ngoài, còn Diệu Anh chỉ hơi ngạc nhiên một tí.
- Hẹn hò gì chứ! Đi chơi bình thường thôi! – Bảo Khánh phân bua.
- Diệu Anh à, cậu cũng đến những chỗ này nữa hả?
Yến Nguyên liếc nhìn chung quanh quán rồi bất giác rùng mình một cái. Khăn giấy, vỏ chanh, rau cải vứt đầy rẫy dưới đất. Cô đang kinh tởm đây.
- À, hả? Nguyên! Cậu cũng đến nữa à? – Đến giờ này Diệu Anh mới thấy sự hiện diện của Yến Nguyên nên hỏi ngược lại cô.
- Mình? KHÔNG BAO GIỜ! Mình bị tên mặt dày này kéo tới! – Vừa nói, Yến Nguyên vừa liết xéo Nam Phong.
- Ngồi đi ngồi đi! – Bảo Khánh chỉ chỉ vào hai cái ghê trống bên cạnh. Yến Nguyên nhìn cái ghế, có ý là không muốn ngồi. Nam Phong thấy vậy liền lấy một nùi khăn giấy lau ghế giúp cô.
- Rồi đó! Ngồi đi! Không chết đâu mà sợ! – Nam Phong lau ghế cho Yến Nguyên xong thì quay qua lau ghế cho mình. Khiếp! Anh cũng thuộc dạng sợ dơ cao độ.
Yến Nguyên nhắm mắt khua tay, bất đắt dĩ ngồi xuống. Tất cả nhìn cô, lắc đầu một cái.
- Nguyên à, cậu gọi gì chưa? – Diệu Anh hỏi.
- À! Gọi rồi! Cái gì thánh đó!
- Là mì hoành thánh hay hoàng thánh? – Bảo Khánh định trêu cô.
- Mì hoành thánh! – Nam Phong lườm cậu một cái, vừa lúc bà chủ bưng hai tô mì hoành thánh lên, đặt trước mặt Nam Phong và Yến Nguyên.
- Tớ biết cậu không thích, nhưng cậu ăn thử đi! Ngon lắm đó! – Giọng Diệu Anh coi bộ rất vui à nha.
- Này! Cậu sao lại sợ thức ăn bên ngoài như thế hả? – Bảo Khánh hỏi Yến Nguyên khi thấy cô nhìn tô mì hoành thánh một cái trân trối.
- Nó… * Chỉ tô mì*… có sạch không đó? – Yến Nguyên nuốt nước bọt hỏi, tay nhận lấy muỗng và đũa Diệu Anh vừa lau xong.
- Này cô gái, cô đúng là kiêu căng à nha! Không ăn thì vào đây làm gì? – Ông chú bàn bên cạnh bất bình lên tiếng.
- Không có gì! Bạn cháu dễ bị dị ứng thôi! – Nam Phong.
- Thật không hiểu giới trẻ bây giờ nghĩ gì nữa! Có ăn là may mắn lắm rồi, lại còn chê bai này nọ! Thật là! – Ông chú lúc nãy lại bất bình nói rồi cuối xuống ăn tiếp.
- Này! Cậu ăn thử một đũa đi, không chết được đâu! – Nam Phong vừa nói vừa đưa một miếng hoành thánh lên miệng cắn thử thì mắt sáng rỡ, ăn lấy ăn để.
- Đúng đó Nguyên! Cậu ăn thử đi! Ngon lắm đó! Khánh nói với tớ chỗ này nấu ăn rất ngon! – Diệu Anh cười cười nhìn Bảo Khánh khiến tim cậu đập như trống đánh.
- Ừm… - Yến Nguyên gấp một đũa mì, đưa lên ngắm nghía hồi lâu, rốt cuộc cũng cho vào miệng nhai thử.
- Rất ngon đúng không hả? – Nam Phong ngưng ăn, hỏi.
- Ừ! Lần đầu tiên ăn món như thế này! – Cuối cùng Yến Nguyên cũng cười sau khi nuốt miếng mì.
- Ăn nhanh …y để còn …ơi hội chợ! – Bảo Khánh ngậm đầy mì nói.
Cả ba người kia đều ăn sạch phần ăn của mình, còn duy nhất Yến Nguyên nuốt mà thấy lạnh lạnh ở cổ, kết quả ăn được nửa tô.
Sau khi ăn xong, tính tiền đàng hoàng thì trời cũng chập tối, hội chợ đó cũng bắt đầu lên đèn. Bốn người cùng tiến vào bên trong.
- Đây là hội chợ á? – Yến Nguyên nhìn nhìn xung quanh.
- Ừ! Một tí nữa chắc sẽ có phần quay số nữa! Tớ nghe Khánh nói vậy! – Diệu Anh hể mở miệng ra là một Khánh hai Khánh khiến cậu vui như mở hội. ( Hội ở trước mắt, cứ từ từ mà vui!)
- Này! Chơi thử trò này đi! Diệu Anh, tớ sẽ lấy tặng cậu món quà to nhất cho xem!– Bảo Khánh kéo ba người lại quầy ném lon.
- Ném mấy cái lon ngã là được mà! – Diệu Anh nhìn Bảo Khánh bĩu môi.
- Cháu à, chỉ có thể ném ngã hình nhân trên cái lon cao nhất thôi. Ngã lon nào là thua ngay! – Ông chủ nghe Diệu Anh nói thì liền giải thích.
- Phần thưởng cao nhất là gì? – Nam Phong nhìn lén Yến Nguyên hỏi.
- Là con thỏ bông, hay mấy đứa muốn lấy con gì cũng được. Gấu nhồi bông của phần thưởng này rất to nha, 1m2! – Ông chủ nhìn bốn người cười tươi vì ngỡ họ là tình nhân, lại chưa từng gặp những người đẹp đẽ như thế này.
- 1m2! To lắm đó! – Diệu Anh xoa xoa cằm suy tư.
- Cho cháu 4 trái banh đi! – Bảo Khánh.
- Cháu cũng lấy! – Nam Phong
Yến Nguyên vùng vằng một lúc, trở lại xe và không thương tiếc ném cái balo vào trong. Nam Phong nhìn cô nhoẻn miệng cười. Chắc là Yến Nguyên đang giận lắm đây! Nhưng sao lại nhịn thế không biết?
- Giờ đi đâu? – Yến Nguyên cau có hỏi. Thật ra thì Nam Phong đã khiến Yến Nguyên bị tò mò với chỗ này rồi, nếu không cái balo đó là ném vào mặt của anh rồi chứ không phải là ghế xe đâu.
- Là hội chợ đêm nên giờ còn sớm lắm! Đi ăn trước đi! – Nam Phong nhìn dáo dát tìm quán ăn, nói.
- Không! Không thể ăn! Cậu có biết là những chỗ như thế này rất là mất vệ sinh không hả? Không lẽ cậu toàn ăn ở những chỗ như thế này á?
- Không có! Nhưng chắc cũng không có bẩn như cậu nói đâu! Tôi nghĩ vậy?
- Chắc? Nghĩ? Nói vậy là cậu dẫn tôi đến đây mà chưa xem xét trước?
- Không hẳn! Tôi từng đến mà! Nhưng đậu xe ở phía kia kìa! – Nam Phong vừa nói vừa chỉ về một chỗ khác.
Yến Nguyên nhìn theo cánh tay của anh, thở dài một cái. Đi về! Phải đi về! Chỗ này thật là bẩn! Sao nó không sạch như phòng cô nhỉ?
- A! Có rồi! – Nam Phong chợt reo lên, bất tri giác nắm tay Yến Nguyên kéo đi khiến cô một lẫn nữa bực dọc phản kháng.
- Trần Hùng Nam Phong chết tiệt! Buông ra! Lại dẫn tôi đi đâu thế hả?
- Đi ăn! – Nam Phong vẫn ra sức dẫn cô đi còn Yến Nguyên thì vẫn ra sức phản kháng.
- Không ăn! Tôi đã nói là không ăn rồi mà! Buông ra!
Yến Nguyên vừa la xong cũng là lúc Nam Phong đưa cô đứng trước một quán ăn có thể tạm nói là khang trang sạch sẽ. Mọi người trong quán nhìn hai người họ đầy nghi vấn khiến Yến Nguyên khó chịu vô cùng.
Và rồi, con mắt tinh tường của cả hai chợt phái hiện ở một chiếc bàn nho nhỏ trong quán có một cặp nam nữ đang cười cười nói nói vui vui vẻ vẻ ăn mì.
- Này, nhìn kìa! – Yến Nguyên ngạc nhiên, ngón tay chỉ chỉ vào trong.
- Asiaa! Thấy rồi! – Nam Phong cười gian.
- Này! Anh chị đến ăn hay cản trở người ta mua bán thế hả? – Bà chủ quán đang đứng chuẩn bị mấy phần ăn nói vọng ra.
- À! Ăn! Làm cho tô mì hoành thánh! – Nam Phong liết nhìn bảng hiệu, nói xong thì kéo Yến Nguyên đi thẳng đến cái bàn có cặp đôi mờ ám đang ngồi trong khi cô chả kịp phản ứng.
- E hèm! Thì ra hai người hẹn hò! – Nam Phong bất thình lình lên tiếng khiến cho Bảo Khánh suýt nữa là phụt cả mì ra ngoài, còn Diệu Anh chỉ hơi ngạc nhiên một tí.
- Hẹn hò gì chứ! Đi chơi bình thường thôi! – Bảo Khánh phân bua.
- Diệu Anh à, cậu cũng đến những chỗ này nữa hả?
Yến Nguyên liếc nhìn chung quanh quán rồi bất giác rùng mình một cái. Khăn giấy, vỏ chanh, rau cải vứt đầy rẫy dưới đất. Cô đang kinh tởm đây.
- À, hả? Nguyên! Cậu cũng đến nữa à? – Đến giờ này Diệu Anh mới thấy sự hiện diện của Yến Nguyên nên hỏi ngược lại cô.
- Mình? KHÔNG BAO GIỜ! Mình bị tên mặt dày này kéo tới! – Vừa nói, Yến Nguyên vừa liết xéo Nam Phong.
- Ngồi đi ngồi đi! – Bảo Khánh chỉ chỉ vào hai cái ghê trống bên cạnh. Yến Nguyên nhìn cái ghế, có ý là không muốn ngồi. Nam Phong thấy vậy liền lấy một nùi khăn giấy lau ghế giúp cô.
- Rồi đó! Ngồi đi! Không chết đâu mà sợ! – Nam Phong lau ghế cho Yến Nguyên xong thì quay qua lau ghế cho mình. Khiếp! Anh cũng thuộc dạng sợ dơ cao độ.
Yến Nguyên nhắm mắt khua tay, bất đắt dĩ ngồi xuống. Tất cả nhìn cô, lắc đầu một cái.
- Nguyên à, cậu gọi gì chưa? – Diệu Anh hỏi.
- À! Gọi rồi! Cái gì thánh đó!
- Là mì hoành thánh hay hoàng thánh? – Bảo Khánh định trêu cô.
- Mì hoành thánh! – Nam Phong lườm cậu một cái, vừa lúc bà chủ bưng hai tô mì hoành thánh lên, đặt trước mặt Nam Phong và Yến Nguyên.
- Tớ biết cậu không thích, nhưng cậu ăn thử đi! Ngon lắm đó! – Giọng Diệu Anh coi bộ rất vui à nha.
- Này! Cậu sao lại sợ thức ăn bên ngoài như thế hả? – Bảo Khánh hỏi Yến Nguyên khi thấy cô nhìn tô mì hoành thánh một cái trân trối.
- Nó… Chỉ tô mì… có sạch không đó? – Yến Nguyên nuốt nước bọt hỏi, tay nhận lấy muỗng và đũa Diệu Anh vừa lau xong.
- Này cô gái, cô đúng là kiêu căng à nha! Không ăn thì vào đây làm gì? – Ông chú bàn bên cạnh bất bình lên tiếng.
- Không có gì! Bạn cháu dễ bị dị ứng thôi! – Nam Phong.
- Thật không hiểu giới trẻ bây giờ nghĩ gì nữa! Có ăn là may mắn lắm rồi, lại còn chê bai này nọ! Thật là! – Ông chú lúc nãy lại bất bình nói rồi cuối xuống ăn tiếp.
- Này! Cậu ăn thử một đũa đi, không chết được đâu! – Nam Phong vừa nói vừa đưa một miếng hoành thánh lên miệng cắn thử thì mắt sáng rỡ, ăn lấy ăn để.
- Đúng đó Nguyên! Cậu ăn thử đi! Ngon lắm đó! Khánh nói với tớ chỗ này nấu ăn rất ngon! – Diệu Anh cười cười nhìn Bảo Khánh khiến tim cậu đập như trống đánh.
- Ừm… - Yến Nguyên gấp một đũa mì, đưa lên ngắm nghía hồi lâu, rốt cuộc cũng cho vào miệng nhai thử.
- Rất ngon đúng không hả? – Nam Phong ngưng ăn, hỏi.
- Ừ! Lần đầu tiên ăn món như thế này! – Cuối cùng Yến Nguyên cũng cười sau khi nuốt miếng mì.
- Ăn nhanh …y để còn …ơi hội chợ! – Bảo Khánh ngậm đầy mì nói.
Cả ba người kia đều ăn sạch phần ăn của mình, còn duy nhất Yến Nguyên nuốt mà thấy lạnh lạnh ở cổ, kết quả ăn được nửa tô.
Sau khi ăn xong, tính tiền đàng hoàng thì trời cũng chập tối, hội chợ đó cũng bắt đầu lên đèn. Bốn người cùng tiến vào bên trong.
- Đây là hội chợ á? – Yến Nguyên nhìn nhìn xung quanh.
- Ừ! Một tí nữa chắc sẽ có phần quay số nữa! Tớ nghe Khánh nói vậy! – Diệu Anh hể mở miệng ra là một Khánh hai Khánh khiến cậu vui như mở hội. ( Hội ở trước mắt, cứ từ từ mà vui!)
- Này! Chơi thử trò này đi! Diệu Anh, tớ sẽ lấy tặng cậu món quà to nhất cho xem!– Bảo Khánh kéo ba người lại quầy ném lon.
- Ném mấy cái lon ngã là được mà! – Diệu Anh nhìn Bảo Khánh bĩu môi.
- Cháu à, chỉ có thể ném ngã hình nhân trên cái lon cao nhất thôi. Ngã lon nào là thua ngay! – Ông chủ nghe Diệu Anh nói thì liền giải thích.
- Phần thưởng cao nhất là gì? – Nam Phong nhìn lén Yến Nguyên hỏi.
- Là con thỏ bông, hay mấy đứa muốn lấy con gì cũng được. Gấu nhồi bông của phần thưởng này rất to nha, m! – Ông chủ nhìn bốn người cười tươi vì ngỡ họ là tình nhân, lại chưa từng gặp những người đẹp đẽ như thế này.
- m! To lắm đó! – Diệu Anh xoa xoa cằm suy tư.
- Cho cháu trái banh đi! – Bảo Khánh.
- Cháu cũng lấy! – Nam Phong