Ngày tiếp theo sau khi bà Hạnh Phương bị đuổi cổ ra khỏi nhà. Mọi việc dường như lại đi vào quỹ đạo. Trên bàn ăn, ông Dũng đang ngồi ăn sáng cùng Yến Vy để nhỏ chuẩn bị đi học, Yến Nguyên vẫn chưa xuống lầu từ tối qua.
Quản gia Quân đứng sau lưng ông Dũng, lặng lẽ quan sát biểu hiện của Yến Vy. Hôm qua chắc là nhỏ ngất đi vì sợ. Nhìn thái độ của Yến Vy cũng khác xa thường ngài, khép nép hơn rất nhiều.
Quản gia Quân hoàn toàn không biết rằng, Yến Vy đã thức trắng cả đêm để suy nghĩ về mọi chuyện diễn ra từ khi Yến Nguyên về nước. Ba nhỏ nói đúng, ông chưa từng để cho hai mẹ con nhỏ phải khổ sở ngày nào, chưa từng la mắng hay trách cứ hai người, cũng không bao giờ phàn nàn chuyện tiền bạc, học hành hay vui chơi của nhỏ. Ông ấy đúng là rất thương hai mẹ con nhỏ. Còn Yến Nguyên, chị ấy chưa từng chủ động gây sự với mẹ con nhỏ, hoàn toàn là do nhỏ và mẹ nhỏ “ giật dây” trước. Yến Nguyên cũng không nói rằng phải bắt nhỏ hay mẹ nhỏ làm cái này làm cái nọ. Tuy rằng cô từng hâm dọa nhưng chưa từng làm thật, vậy chẳng phải cho mẹ con nhỏ con đường sống còn gì.
Phần tờ di chúc thì càng tệ. Cho dù ba nhỏ giành toàn bộ cổ phần công ty cho Yến Nguyên thì chắc chắn mẹ con nhỏ cũng có phần, tại sao nhỏ lại bị tiền bạc làm cho hoa cả mắt không biết? Nhưng mẹ nhỏ cũng thật tệ. Tại sao không ngăn cản nhỏ mà còn hùa theo nhỏ mà làm điều xằn bậy như thế?
Nhỏ thật ngu ngốc khi nghĩ ra cái kế hoạch vớ vẫn để giành tài sản với Yến Nguyên. Rốt cuộc thì nhỏ cũng thua, thua một cách tâm phục. Nhưng mẹ nhỏ thì sao? Từ tối qua đến giờ Yến Vy hoàn toàn bất lực trong việc liên lạc với mẹ mình. Nhưng bằng mọi giá nhỏ cũng phải nói cho bà biết nhỏ đã hối hận cỡ nào, hy vọng mẹ nhỏ cũng sẽ nghĩ như nhỏ. Rồi cả hai lại tìm cách xin lỗi ba và Yến Nguyên, vậy là tốt rồi.
- Bà chủ! – Quản gia Quân đột nhiên lên tiếng, cắt ngan mớ suy nghĩ hỗn loạn của Yến Vy.
Yến Nguyên cầm balo từ trên lầu bước xuống. Nhìn cô hình như rất là mệt thì phải, nhưng vẫn rất cao ngạo như ngài thường nha.
Yến Vy đi đến chỗ bàn ăn, hoàn toàn không để ý xem là có mặt Yến Vy hay là không, kéo ghế ngồi xuống, nói:
- Chào buổi sáng, ba! – Yến Nguyên cười lạnh, tay xếp xếp khăn ăn.
- Chào con! Mang phần ăn lên! – Ông Dũng hài lòng trả lời, cầm tờ báo lên coi.
Yến Vy hít một hơi thật mạnh, đợi khi quản gia Quân đã mang phần ăn lên để trước mặt Yến Nguyên, nhỏ nhẹ nói:
- Bác Quân! Không biết bác có thể tránh mặt một chút được không? Cháu có chuyện muốn nói với ba cháu!
Nghe nhỏ nói, Yến Nguyên cơ hồ vẫn không nhìn nhỏ lấy một cái, quản gia Quân cũng ngạc nhiên, không ngờ nhỏ lại có thể nói ra mấy lời đó. Ông Dũng cũng hơi ngạc nhiên một tí. Con bé này, định nói gì đây?
Quản gia Quân nhìn qua Yến Nguyên, đang đợi sự đồng ý từ cô. Không khí có vẻ căng thẳng khi Yến Nguyên dừng mọi động tác trong tay, đan hay bàn tay vào nhau, chống cằm nhìn Yến Vy ngồi đối diện khiến nhỏ nuốt nước bọt một cái, nói:
- Đi đi!
Quản gia Quân và cả Yến Vy thở phù một cái như trút hết toàn bộ gánh nặng.
- Lão gia, bà chủ! Ăn ngon miệng! – Nói rồi quản gia mở cánh cửa thông với sân vườn, bước đi.
Yến Nguyên vẫn ngồi nhìn nhỏ một cách lạnh lùng như thế khiến sống lưng nhỏ như đóng băng. Đôi mắt của Yến Nguyên thật đáng sợ, Yến Vy tự nhắc mình không được nhìn vào đó, nếu không sẽ bị nuốt chửng.
- Có chuyện gì con cứ nói! – Ông Dũng mở miệng, kéo Yến Vy ra khỏi sự cảnh giác với người đối diện.
- Ba! Kế hoạch giành tài sản, thật ra… thật ra… là… là chủ ý… của con! – Nhỏ cuối gầm mặt, không dám ngước lên vì run sợ.
- Ba biết! – Ông Dũng nhàn nhạt mở miệng, nhìn qua thái độ bình thản mà Yến Nguyên đang nhìn Yến Vy, lắc đầu một cái. Yến Nguyên thật ra muốn làm gì?
- Ba biết? Vậy sao hôm qua ba lại nói như thế ạ? – Yến Vy bức đứt rào cản, ngẩn mặt lên hỏi. Nước mắt ở khóe mắt nhỏ sắp trào ra mất rồi.
- Ba muốn xem thái độ của con như thế nào! Bất luận là đã từng xảy ra chuyện gì, ba cũng biết con thật ra không cố ý. Ba biết thế nào là đúng, chuyện gì là sai nên con không cần tự mà trách mình. Còn về phần mẹ con, bà ấy đã đi quá đà mất rồi. Con nhất định không được như mẹ con, nhớ không hả? – Ông Dũng cười hiền, nhoài tới ngoắt mũi Yến Vy một cái.
- Nói vậy ba sẽ tha lỗi cho con? Ba sẽ hết giận con?
- Ba không có giận con!
Yến Vy nghe tới đây thì quệt nước mắt trên hốc mắt, cười thật tươi một cái. Yến Nguyên nhìn nhỏ, cô nở một nụ cười như có như không, thái độ vẫn lạnh tanh bất cần. Yến Vy lại giật mình, còn một chuyện nữa cần phải nói ra, đó là phần của Yến Nguyên. Nhỏ dời tầm mắt, chuyển qua gương mặt âm lãnh của Yến Nguyên, mạnh dạn nhìn vào đôi mắt của cô, nói:
- Chị! Tha lỗi cho em, được không? Em thật sự biết lỗi rồi!
Yến Nguyên nghe nhỏ nói, đôi mắt không có lấy một gợn sóng nhìn qua ba mình rồi lại quay trở lại chỗ Yến Vy, híp đôi mắt to tròn lạnh giá của mình lại, nói:
- Chị? Cô là em tôi? Có sao?
- Nguyên, con định sẽ không tha thứ thật sao? – Ông Dũng bất an nói
- Chị, em thật sự biết lỗi! Chị tha lỗi cho em đi mà chị! Em thật lòng mà! Chị, làm ơn! – Yến Vy khóc, khóc vì sợ. Nhỏ thật sợ nếu như Yến Nguyên không tha thứ cho lỗi lầm của nhỏ.
- Tôi đã từng rất ghét cô đấy, Yến Vy. Cô nói xem, nếu cô là tôi, cô sẽ tha thứ mình không? Hay là cứ hận thù cho đến chết?
- Nguyên, thật ra con nên…
- Ba! Ba có thể cho con và chị ấy nói chuyện một chút không ba? 2 đứa bọn con thôi! – Yến Vy gạt nước mắt, ấm ức nói.
- Được! 2 đứa từ từ mà nói chuyện! – Ông Dũng thở dài rồi kéo ghế đứng dậy.
Không gian bây giờ chị còn lại Yến Nguyên và Yến Vy. Một không khí nặng nề như bao trùm tất cả mọi thứ, nặng nề gần như là ngộp thở. Phòng ăn bây giờ ủy dị đến ghê rợn. Yến Vy đã suy nghĩ rất kỹ, bằng mọi giá phải xin lỗi Yến Nguyên, nếu không cho nhỏ sẽ hối hận đến chết. Nhưng bây giờ nhỏ nên nói gì, nên hành động ra sao đây hả? Thái độ của Yến Nguyên là đạng dọa cho nhọ sợ, thật âm lãnh.
- Mau trả lời câu hỏi của tôi! Cô sẽ tha thứ hay hận thù? Hả?
Ngày tiếp theo sau khi bà Hạnh Phương bị đuổi cổ ra khỏi nhà. Mọi việc dường như lại đi vào quỹ đạo. Trên bàn ăn, ông Dũng đang ngồi ăn sáng cùng Yến Vy để nhỏ chuẩn bị đi học, Yến Nguyên vẫn chưa xuống lầu từ tối qua.
Quản gia Quân đứng sau lưng ông Dũng, lặng lẽ quan sát biểu hiện của Yến Vy. Hôm qua chắc là nhỏ ngất đi vì sợ. Nhìn thái độ của Yến Vy cũng khác xa thường ngài, khép nép hơn rất nhiều.
Quản gia Quân hoàn toàn không biết rằng, Yến Vy đã thức trắng cả đêm để suy nghĩ về mọi chuyện diễn ra từ khi Yến Nguyên về nước. Ba nhỏ nói đúng, ông chưa từng để cho hai mẹ con nhỏ phải khổ sở ngày nào, chưa từng la mắng hay trách cứ hai người, cũng không bao giờ phàn nàn chuyện tiền bạc, học hành hay vui chơi của nhỏ. Ông ấy đúng là rất thương hai mẹ con nhỏ. Còn Yến Nguyên, chị ấy chưa từng chủ động gây sự với mẹ con nhỏ, hoàn toàn là do nhỏ và mẹ nhỏ “ giật dây” trước. Yến Nguyên cũng không nói rằng phải bắt nhỏ hay mẹ nhỏ làm cái này làm cái nọ. Tuy rằng cô từng hâm dọa nhưng chưa từng làm thật, vậy chẳng phải cho mẹ con nhỏ con đường sống còn gì.
Phần tờ di chúc thì càng tệ. Cho dù ba nhỏ giành toàn bộ cổ phần công ty cho Yến Nguyên thì chắc chắn mẹ con nhỏ cũng có phần, tại sao nhỏ lại bị tiền bạc làm cho hoa cả mắt không biết? Nhưng mẹ nhỏ cũng thật tệ. Tại sao không ngăn cản nhỏ mà còn hùa theo nhỏ mà làm điều xằn bậy như thế?
Nhỏ thật ngu ngốc khi nghĩ ra cái kế hoạch vớ vẫn để giành tài sản với Yến Nguyên. Rốt cuộc thì nhỏ cũng thua, thua một cách tâm phục. Nhưng mẹ nhỏ thì sao? Từ tối qua đến giờ Yến Vy hoàn toàn bất lực trong việc liên lạc với mẹ mình. Nhưng bằng mọi giá nhỏ cũng phải nói cho bà biết nhỏ đã hối hận cỡ nào, hy vọng mẹ nhỏ cũng sẽ nghĩ như nhỏ. Rồi cả hai lại tìm cách xin lỗi ba và Yến Nguyên, vậy là tốt rồi.
- Bà chủ! – Quản gia Quân đột nhiên lên tiếng, cắt ngan mớ suy nghĩ hỗn loạn của Yến Vy.
Yến Nguyên cầm balo từ trên lầu bước xuống. Nhìn cô hình như rất là mệt thì phải, nhưng vẫn rất cao ngạo như ngài thường nha.
Yến Vy đi đến chỗ bàn ăn, hoàn toàn không để ý xem là có mặt Yến Vy hay là không, kéo ghế ngồi xuống, nói:
- Chào buổi sáng, ba! – Yến Nguyên cười lạnh, tay xếp xếp khăn ăn.
- Chào con! Mang phần ăn lên! – Ông Dũng hài lòng trả lời, cầm tờ báo lên coi.
Yến Vy hít một hơi thật mạnh, đợi khi quản gia Quân đã mang phần ăn lên để trước mặt Yến Nguyên, nhỏ nhẹ nói:
- Bác Quân! Không biết bác có thể tránh mặt một chút được không? Cháu có chuyện muốn nói với ba cháu!
Nghe nhỏ nói, Yến Nguyên cơ hồ vẫn không nhìn nhỏ lấy một cái, quản gia Quân cũng ngạc nhiên, không ngờ nhỏ lại có thể nói ra mấy lời đó. Ông Dũng cũng hơi ngạc nhiên một tí. Con bé này, định nói gì đây?
Quản gia Quân nhìn qua Yến Nguyên, đang đợi sự đồng ý từ cô. Không khí có vẻ căng thẳng khi Yến Nguyên dừng mọi động tác trong tay, đan hay bàn tay vào nhau, chống cằm nhìn Yến Vy ngồi đối diện khiến nhỏ nuốt nước bọt một cái, nói:
- Đi đi!
Quản gia Quân và cả Yến Vy thở phù một cái như trút hết toàn bộ gánh nặng.
- Lão gia, bà chủ! Ăn ngon miệng! – Nói rồi quản gia mở cánh cửa thông với sân vườn, bước đi.
Yến Nguyên vẫn ngồi nhìn nhỏ một cách lạnh lùng như thế khiến sống lưng nhỏ như đóng băng. Đôi mắt của Yến Nguyên thật đáng sợ, Yến Vy tự nhắc mình không được nhìn vào đó, nếu không sẽ bị nuốt chửng.
- Có chuyện gì con cứ nói! – Ông Dũng mở miệng, kéo Yến Vy ra khỏi sự cảnh giác với người đối diện.
- Ba! Kế hoạch giành tài sản, thật ra… thật ra… là… là chủ ý… của con! – Nhỏ cuối gầm mặt, không dám ngước lên vì run sợ.
- Ba biết! – Ông Dũng nhàn nhạt mở miệng, nhìn qua thái độ bình thản mà Yến Nguyên đang nhìn Yến Vy, lắc đầu một cái. Yến Nguyên thật ra muốn làm gì?
- Ba biết? Vậy sao hôm qua ba lại nói như thế ạ? – Yến Vy bức đứt rào cản, ngẩn mặt lên hỏi. Nước mắt ở khóe mắt nhỏ sắp trào ra mất rồi.
- Ba muốn xem thái độ của con như thế nào! Bất luận là đã từng xảy ra chuyện gì, ba cũng biết con thật ra không cố ý. Ba biết thế nào là đúng, chuyện gì là sai nên con không cần tự mà trách mình. Còn về phần mẹ con, bà ấy đã đi quá đà mất rồi. Con nhất định không được như mẹ con, nhớ không hả? – Ông Dũng cười hiền, nhoài tới ngoắt mũi Yến Vy một cái.
- Nói vậy ba sẽ tha lỗi cho con? Ba sẽ hết giận con?
- Ba không có giận con!
Yến Vy nghe tới đây thì quệt nước mắt trên hốc mắt, cười thật tươi một cái. Yến Nguyên nhìn nhỏ, cô nở một nụ cười như có như không, thái độ vẫn lạnh tanh bất cần. Yến Vy lại giật mình, còn một chuyện nữa cần phải nói ra, đó là phần của Yến Nguyên. Nhỏ dời tầm mắt, chuyển qua gương mặt âm lãnh của Yến Nguyên, mạnh dạn nhìn vào đôi mắt của cô, nói:
- Chị! Tha lỗi cho em, được không? Em thật sự biết lỗi rồi!
Yến Nguyên nghe nhỏ nói, đôi mắt không có lấy một gợn sóng nhìn qua ba mình rồi lại quay trở lại chỗ Yến Vy, híp đôi mắt to tròn lạnh giá của mình lại, nói:
- Chị? Cô là em tôi? Có sao?
- Nguyên, con định sẽ không tha thứ thật sao? – Ông Dũng bất an nói
- Chị, em thật sự biết lỗi! Chị tha lỗi cho em đi mà chị! Em thật lòng mà! Chị, làm ơn! – Yến Vy khóc, khóc vì sợ. Nhỏ thật sợ nếu như Yến Nguyên không tha thứ cho lỗi lầm của nhỏ.
- Tôi đã từng rất ghét cô đấy, Yến Vy. Cô nói xem, nếu cô là tôi, cô sẽ tha thứ mình không? Hay là cứ hận thù cho đến chết?
- Nguyên, thật ra con nên…
- Ba! Ba có thể cho con và chị ấy nói chuyện một chút không ba? đứa bọn con thôi! – Yến Vy gạt nước mắt, ấm ức nói.
- Được! đứa từ từ mà nói chuyện! – Ông Dũng thở dài rồi kéo ghế đứng dậy.
Không gian bây giờ chị còn lại Yến Nguyên và Yến Vy. Một không khí nặng nề như bao trùm tất cả mọi thứ, nặng nề gần như là ngộp thở. Phòng ăn bây giờ ủy dị đến ghê rợn. Yến Vy đã suy nghĩ rất kỹ, bằng mọi giá phải xin lỗi Yến Nguyên, nếu không cho nhỏ sẽ hối hận đến chết. Nhưng bây giờ nhỏ nên nói gì, nên hành động ra sao đây hả? Thái độ của Yến Nguyên là đạng dọa cho nhọ sợ, thật âm lãnh.
- Mau trả lời câu hỏi của tôi! Cô sẽ tha thứ hay hận thù? Hả?