Nam Phong cho xe vảo bãi, giận dữ nện vào vô-lăng một cái. Không biết là vì bực tức hay là do nóng nên anh đưa tay lên tháo hai nút áo để cho thoải mái, khoe ra bờ ngực săn chắc như vận động viên thể hình, bình thản kéo lấy balo rồi mở cửa xe bước xuống.
Đeo balo một bên một cách ngạo nghê, tay đút túi quần điệu nghệ, khuôn ngực khoe ra hờ hững, cộng thêm khuôn mặt đẹp một cách lạnh lùng kiêu ngạo và chiếc hoa tai màu tím, Nam Phong nhìn cực kỳ thu hút và cao quý. Vừa bước ra khỏi bãi gửi xe đã gây ra một làn sóng dữ dội.
Nam Phong chẳng để ý tới bất cứ ai, cứ kiêu ngạo mà bước đi. Đột nhiên từ phía sau vang tới một giọng nói mà chủ nhân của nó là nguyên nhân khiến anh bực bội vào sáng nay.
- Nam Phong! – Yến Nguyên cất tiếng gọi, không nhanh không chậm bước tới khi thấy Nam Phong đã đứng lại.
- Gọi tôi? – Nam Phong lùng hỏi.
- Ừ! Còn chưa cảm ơn cậu về việc đi chơi hôm đó!
Vừa nghe Yến Nguyên nói cảm ơn mình, tâm trạng Nam Phong cũng khá hơn một nữa, nói:
- Vậy sao? Còn tưởng cậu không thích??!
- Thật sự là không thích mà! Cậu hại tôi vác 4 con gấu to như thế, lại còn ăn phải thứ không sạch sẽ nữa! – Yến Nguyên cao ngạo chết vấn Nam Phong.
- Gì mà cậu gọi là không sạch sẽ? Cậu khó tính quá rồi đấy?
- AAAAA! HAI NGƯỜI KIA! ĐỢI VỚI! – Nam Phong vừa dứt lời, Yến Nguyên chưa kịp đáp lại thì từ sau phát ra một tiếng gọi nghe rất là gấp gáp. Cả hai không ai hẹn ai, ngoái cổ nhìn lại.
Ôi trời! Bảo Khánh! Mới sáng ra mà đã hét to như thế, không sợ tiêu hết calorin hay sao?
- Phù! Phù! Mệt chết được! Có biết là cái sân này nó rộng không hả? Hai cậu đó, đi gì mà nhanh thế? – Bảo Khánh dùng vẻ mặt vừa te tửng vừa mệt mỏi, hai tay chống ở đầu gối, miệng thì trách cứ Nam Phong và Yến Nguyên.
- Thứ nhất, làm sao biết là cậu sẽ tới! Thứ hai, cậu có thể đi từ từ, chúng tôi có thể đợi, chạy làm gì rồi đổ cho người khác! – Yến Nguyên cảm thấy bực bội với cái tên này, lúc nào cũng có cười thế à?
- Phù! Còn nói! Trông hai người thân thiết như thế, tớ không đuổi theo tách hai người ra để fan của Nam Phong đánh Yến Nguyên còn Nam Phong bị fan của Yến Nguyên “ xử đẹp” luôn à? – Bảo Khánh vừa lẽo đẽo theo đi theo Nam Phong và Yến Nguyên, cái miệng cứ luyên thuyên không ngừng.
- Nói-cái-gì? – Nam Phong và Yến Nguyên đồng thanh hô lên, lườm Bảo Khánh một phát nảy lửa.
- Hơ hơ! Cho tớ xin! Tớ nói sai rồi! Hì hì! – Bảo Khánh cười sượng ngắt với hai người này, tay xua xua tránh hai nắm đấm đang đe dọa cậu.
Cả ba người bước đi đến hành lang của dãy lầu thì thấy Diệu Anh từ cầu thang đi xuống, hướng nhà vệ sinh.
- Chào! Đông đủ ghê há? – Diệu Anh cười cười nhìn ba người.
- Vô tình gặp ở cổng trường thôi! – Yến Nguyên.
- Chào! – Nam Phong.
- Sáng vui vẻ! – Bảo Khánh.
Vừa nhìn thấy Diệu Anh, trong mắt một người chợt thoáng qua tia bối rối nhưng cũng nhanh chóng giấu đi.
- Cậu đi đâu đó? – Yến Nguyên.
- Tớ đi rửa tay! Cậu khỏe chưa? – Diệu Anh.
Lí do Diệu Anh hỏi Yến Nguyên như thế là vì tối qua cô điện thoại cho Yến Nguyên thì Yến Nguyên nói là cô hơi mệt nên nghĩ ở nhà.
- Tớ không sao! Lát gặp trên lớp! – Yến Nguyên nói rồi bước đi, Nam Phong cũng đi theo, còn Bảo Khánh không hiểu lí do gì cứ thẫn người ra đó.
- Hây! Khánh! Khánh! Cậu sao thế? Không lên lớp à? – Diệu Anh lay lay Bảo Khánh khi thấy Nam Phong và Yến Nguyên đã đi rồi mà cậu còn đứng đây.
- À? Hả? A! Tớ đang tập trung suy nghĩ! Bye! Lát gặp trên lớp! – Bảo Khánh luống cuống trả lời, ngay lập tức vọt trên lớp, bỏ lại Diệu Anh với vẻ mặt đầy hoài nghi trước khi rời đi.
[…]
Giờ truy bài, lớp 11a3 quậy như cái chợ. Kẻ chụp ảnh tự sướng, người nghe nhạc, kẻ nhắn tin, gọi điện thoại. Nói chung là đủ hành động theo chủ nghĩa “ Cô cậu nhà giàu”.
Yến Nguyên ngồi nhìn vu vơ bên ngoài cửa sổ, điện thoại mở bài “ 22”, nhìn cô thật giống thiên sứ. Nam Phong cũng gác chân lên bàn nghe nhạc, trông cực kỳ nam tính và lãng tử với đôi mắt nhắm hờ.
Bên này, Diệu Anh chăm chú lật từng trang của cuốn sách lịch sử, đôi mày xinh đẹp thỉnh thoảng nhíu lại vì tập trung. Trong khi đó, một ánh mắt đan xen nhiều thứ cảm xúc rơi lại trên người Diệu Anh. Cậu nhìn cô thật lâu, thật chăm chú cứ như chỗ này chỉ có hai người khiến nhỏ Mỹ Ngọc tức tới mức sắp bay qua mà đạp cho Diệu Anh một phát.
Mà chưa hết, từ nãy giờ Mỹ Ngọc thậm chí há mồm to tới mức có thể nhét cả quả trứng gà khi thấy Yến Vy… ngồi làm bài tập. Trước giờ Yến Vy chưa bao giờ làm thế, nhỏ toàn đưa tiền mua đứa khác làm giúp, còn mình thì lãnh điểm. Tuy trong lòng đầy nghi hoặc nhưng Mỹ Ngọc cũng không dám hỏi vì mỗi khi nhỏ tò mò chuyện gì của Yến Vy thì Yến Vy sẽ cốc cho nhỏ một cú đau thấu trời, tội “ Quấy rầy”.
Khi tiếng chuông báo hết giờ truy bài vang lên, cả lớp như robot, ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn đợi chủ nhiệm My vào lớp, ngoại trừ Yến Nguyên ra, cả Nam Phong cũng lấy chân khỏi bàn nhưng việc rút tay nghe là miễn bàn với anh.
Cô My bước đi trên dãy hành lang, miệng nở nụ cười duyên. Sau lưng cô, một nữ sinh có tướng mạo và gương mặt khả ái đi theo. Thoạt nhìn, trên người nữ sinh này chỉ toàn hàng hiệu, cộng thêm làn da được dưỡng kem kỹ càng thì thừa biết đây cũng là tiểu thư của một gia đình có tiếng nào đó trong thành phố.
Sau màn chào hỏi, cô My vẫn chưa ngồi xuống ghế. Cô chợt nhìn ra cửa một cái rồi quay lại lớp học, nói:
- Các em thân mến! Đầu năm học, chúng ta đã được chào đón hai bạn nữ vô cùng xinh đẹp. Hiện tại chưa qua học kỳ 1 mà chúng ta sẽ chào đón thêm một bạn nữ xinh đẹp không kém Yến Nguyên và Diệu Anh. Bạn ấy từng là học sinh của trường chúng ta lúc cấp 2. 2 năm về trước bạn ấy đã chuyển đi, bây giờ bạn ấy sẽ trở lại trường. Không biết các em có còn nhớ bạn ấy hay không nha! Nào, mời em, Phương Linh!
Hai chữ Phương Linh vừa vang lên thì tựa như có một chiếc búa tạ 100kg giám vào đầu Bảo Khánh. Cậu khó chịu nhíu mày, ngẩn mặt lên nhìn người sắp bước vào cánh cửa lớp.
Một nữ sinh tóc dài đen mượt bước vào, ngay lập tức tập thể 11a3 bị trúng tà, hết nhìn nữ sinh đó lại nhìn sang Diệu Anh trong một sự ngỡ ngàng đến khó tin. Bảo Khánh cảm thấy thật sự rất áp lực. Giây phút này tim cậu đập nhanh hơn bao giờ hết, nhanh hơn cả lần tỏ tình với Phương Linh hơn 2 năm về trước.
Yến Nguyên nhíu chặt mày, nhìn chăm chăm cô gái vừa bước vào lớp. Cả Nam Phong cũng bị kéo vào sự ngạc nhiên đầy kỳ hoặc này. Yến Vy cũng không chớp mắt. Phía cuối lớp, Thanh Thúy nở một nụ cười quái gở. Bạn thân của nhỏ cuối cùng cũng đã trở về, từ nay về sau sẽ có người giúp nhỏ đối đầu với Yến Nguyên.
Phương Linh vừa bước vào lớp, đôi mắt đã ma mãnh tìm kiếm bóng hình Diệu Anh theo lời Thanh Thúy. Nhỏ quả đoán không sai, Diệu Anh ắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên với gương mặt này. Cả nhỏ còn thấy lạ, thậm chí là một chút sợ hãi khi nhận được mail hình từ Thanh Thúy.
- Chào mọi người! Tô Phương Linh, nhớ mình chứ? – Phương Linh nhí nhảnh nháy mắt, nửa con mắt còn lại vẫn không rời khỏi Diệu Anh đang ngạc nhiên tới phẫn nộ.
Cả lớp vừa nghe nhỏ nói, không khí dường như càng bị cô động lại, gần như là nghẹt thở.
Nam Phong cho xe vảo bãi, giận dữ nện vào vô-lăng một cái. Không biết là vì bực tức hay là do nóng nên anh đưa tay lên tháo hai nút áo để cho thoải mái, khoe ra bờ ngực săn chắc như vận động viên thể hình, bình thản kéo lấy balo rồi mở cửa xe bước xuống.
Đeo balo một bên một cách ngạo nghê, tay đút túi quần điệu nghệ, khuôn ngực khoe ra hờ hững, cộng thêm khuôn mặt đẹp một cách lạnh lùng kiêu ngạo và chiếc hoa tai màu tím, Nam Phong nhìn cực kỳ thu hút và cao quý. Vừa bước ra khỏi bãi gửi xe đã gây ra một làn sóng dữ dội.
Nam Phong chẳng để ý tới bất cứ ai, cứ kiêu ngạo mà bước đi. Đột nhiên từ phía sau vang tới một giọng nói mà chủ nhân của nó là nguyên nhân khiến anh bực bội vào sáng nay.
- Nam Phong! – Yến Nguyên cất tiếng gọi, không nhanh không chậm bước tới khi thấy Nam Phong đã đứng lại.
- Gọi tôi? – Nam Phong lùng hỏi.
- Ừ! Còn chưa cảm ơn cậu về việc đi chơi hôm đó!
Vừa nghe Yến Nguyên nói cảm ơn mình, tâm trạng Nam Phong cũng khá hơn một nữa, nói:
- Vậy sao? Còn tưởng cậu không thích??!
- Thật sự là không thích mà! Cậu hại tôi vác con gấu to như thế, lại còn ăn phải thứ không sạch sẽ nữa! – Yến Nguyên cao ngạo chết vấn Nam Phong.
- Gì mà cậu gọi là không sạch sẽ? Cậu khó tính quá rồi đấy?
- AAAAA! HAI NGƯỜI KIA! ĐỢI VỚI! – Nam Phong vừa dứt lời, Yến Nguyên chưa kịp đáp lại thì từ sau phát ra một tiếng gọi nghe rất là gấp gáp. Cả hai không ai hẹn ai, ngoái cổ nhìn lại.
Ôi trời! Bảo Khánh! Mới sáng ra mà đã hét to như thế, không sợ tiêu hết calorin hay sao?
- Phù! Phù! Mệt chết được! Có biết là cái sân này nó rộng không hả? Hai cậu đó, đi gì mà nhanh thế? – Bảo Khánh dùng vẻ mặt vừa te tửng vừa mệt mỏi, hai tay chống ở đầu gối, miệng thì trách cứ Nam Phong và Yến Nguyên.
- Thứ nhất, làm sao biết là cậu sẽ tới! Thứ hai, cậu có thể đi từ từ, chúng tôi có thể đợi, chạy làm gì rồi đổ cho người khác! – Yến Nguyên cảm thấy bực bội với cái tên này, lúc nào cũng có cười thế à?
- Phù! Còn nói! Trông hai người thân thiết như thế, tớ không đuổi theo tách hai người ra để fan của Nam Phong đánh Yến Nguyên còn Nam Phong bị fan của Yến Nguyên “ xử đẹp” luôn à? – Bảo Khánh vừa lẽo đẽo theo đi theo Nam Phong và Yến Nguyên, cái miệng cứ luyên thuyên không ngừng.
- Nói-cái-gì? – Nam Phong và Yến Nguyên đồng thanh hô lên, lườm Bảo Khánh một phát nảy lửa.
- Hơ hơ! Cho tớ xin! Tớ nói sai rồi! Hì hì! – Bảo Khánh cười sượng ngắt với hai người này, tay xua xua tránh hai nắm đấm đang đe dọa cậu.
Cả ba người bước đi đến hành lang của dãy lầu thì thấy Diệu Anh từ cầu thang đi xuống, hướng nhà vệ sinh.
- Chào! Đông đủ ghê há? – Diệu Anh cười cười nhìn ba người.
- Vô tình gặp ở cổng trường thôi! – Yến Nguyên.
- Chào! – Nam Phong.
- Sáng vui vẻ! – Bảo Khánh.
Vừa nhìn thấy Diệu Anh, trong mắt một người chợt thoáng qua tia bối rối nhưng cũng nhanh chóng giấu đi.
- Cậu đi đâu đó? – Yến Nguyên.
- Tớ đi rửa tay! Cậu khỏe chưa? – Diệu Anh.
Lí do Diệu Anh hỏi Yến Nguyên như thế là vì tối qua cô điện thoại cho Yến Nguyên thì Yến Nguyên nói là cô hơi mệt nên nghĩ ở nhà.
- Tớ không sao! Lát gặp trên lớp! – Yến Nguyên nói rồi bước đi, Nam Phong cũng đi theo, còn Bảo Khánh không hiểu lí do gì cứ thẫn người ra đó.
- Hây! Khánh! Khánh! Cậu sao thế? Không lên lớp à? – Diệu Anh lay lay Bảo Khánh khi thấy Nam Phong và Yến Nguyên đã đi rồi mà cậu còn đứng đây.
- À? Hả? A! Tớ đang tập trung suy nghĩ! Bye! Lát gặp trên lớp! – Bảo Khánh luống cuống trả lời, ngay lập tức vọt trên lớp, bỏ lại Diệu Anh với vẻ mặt đầy hoài nghi trước khi rời đi.
[…]
Giờ truy bài, lớp a quậy như cái chợ. Kẻ chụp ảnh tự sướng, người nghe nhạc, kẻ nhắn tin, gọi điện thoại. Nói chung là đủ hành động theo chủ nghĩa “ Cô cậu nhà giàu”.
Yến Nguyên ngồi nhìn vu vơ bên ngoài cửa sổ, điện thoại mở bài “ ”, nhìn cô thật giống thiên sứ. Nam Phong cũng gác chân lên bàn nghe nhạc, trông cực kỳ nam tính và lãng tử với đôi mắt nhắm hờ.
Bên này, Diệu Anh chăm chú lật từng trang của cuốn sách lịch sử, đôi mày xinh đẹp thỉnh thoảng nhíu lại vì tập trung. Trong khi đó, một ánh mắt đan xen nhiều thứ cảm xúc rơi lại trên người Diệu Anh. Cậu nhìn cô thật lâu, thật chăm chú cứ như chỗ này chỉ có hai người khiến nhỏ Mỹ Ngọc tức tới mức sắp bay qua mà đạp cho Diệu Anh một phát.
Mà chưa hết, từ nãy giờ Mỹ Ngọc thậm chí há mồm to tới mức có thể nhét cả quả trứng gà khi thấy Yến Vy… ngồi làm bài tập. Trước giờ Yến Vy chưa bao giờ làm thế, nhỏ toàn đưa tiền mua đứa khác làm giúp, còn mình thì lãnh điểm. Tuy trong lòng đầy nghi hoặc nhưng Mỹ Ngọc cũng không dám hỏi vì mỗi khi nhỏ tò mò chuyện gì của Yến Vy thì Yến Vy sẽ cốc cho nhỏ một cú đau thấu trời, tội “ Quấy rầy”.
Khi tiếng chuông báo hết giờ truy bài vang lên, cả lớp như robot, ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn đợi chủ nhiệm My vào lớp, ngoại trừ Yến Nguyên ra, cả Nam Phong cũng lấy chân khỏi bàn nhưng việc rút tay nghe là miễn bàn với anh.
Cô My bước đi trên dãy hành lang, miệng nở nụ cười duyên. Sau lưng cô, một nữ sinh có tướng mạo và gương mặt khả ái đi theo. Thoạt nhìn, trên người nữ sinh này chỉ toàn hàng hiệu, cộng thêm làn da được dưỡng kem kỹ càng thì thừa biết đây cũng là tiểu thư của một gia đình có tiếng nào đó trong thành phố.
Sau màn chào hỏi, cô My vẫn chưa ngồi xuống ghế. Cô chợt nhìn ra cửa một cái rồi quay lại lớp học, nói:
- Các em thân mến! Đầu năm học, chúng ta đã được chào đón hai bạn nữ vô cùng xinh đẹp. Hiện tại chưa qua học kỳ mà chúng ta sẽ chào đón thêm một bạn nữ xinh đẹp không kém Yến Nguyên và Diệu Anh. Bạn ấy từng là học sinh của trường chúng ta lúc cấp . năm về trước bạn ấy đã chuyển đi, bây giờ bạn ấy sẽ trở lại trường. Không biết các em có còn nhớ bạn ấy hay không nha! Nào, mời em, Phương Linh!
Hai chữ Phương Linh vừa vang lên thì tựa như có một chiếc búa tạ kg giám vào đầu Bảo Khánh. Cậu khó chịu nhíu mày, ngẩn mặt lên nhìn người sắp bước vào cánh cửa lớp.
Một nữ sinh tóc dài đen mượt bước vào, ngay lập tức tập thể a bị trúng tà, hết nhìn nữ sinh đó lại nhìn sang Diệu Anh trong một sự ngỡ ngàng đến khó tin. Bảo Khánh cảm thấy thật sự rất áp lực. Giây phút này tim cậu đập nhanh hơn bao giờ hết, nhanh hơn cả lần tỏ tình với Phương Linh hơn năm về trước.
Yến Nguyên nhíu chặt mày, nhìn chăm chăm cô gái vừa bước vào lớp. Cả Nam Phong cũng bị kéo vào sự ngạc nhiên đầy kỳ hoặc này. Yến Vy cũng không chớp mắt. Phía cuối lớp, Thanh Thúy nở một nụ cười quái gở. Bạn thân của nhỏ cuối cùng cũng đã trở về, từ nay về sau sẽ có người giúp nhỏ đối đầu với Yến Nguyên.
Phương Linh vừa bước vào lớp, đôi mắt đã ma mãnh tìm kiếm bóng hình Diệu Anh theo lời Thanh Thúy. Nhỏ quả đoán không sai, Diệu Anh ắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên với gương mặt này. Cả nhỏ còn thấy lạ, thậm chí là một chút sợ hãi khi nhận được mail hình từ Thanh Thúy.
- Chào mọi người! Tô Phương Linh, nhớ mình chứ? – Phương Linh nhí nhảnh nháy mắt, nửa con mắt còn lại vẫn không rời khỏi Diệu Anh đang ngạc nhiên tới phẫn nộ.
Cả lớp vừa nghe nhỏ nói, không khí dường như càng bị cô động lại, gần như là nghẹt thở.