- Ngồi chắc vào! – Đáp lại thái độ của Yến Nguyên, Nam Phong chỉ cười như có như không rồi bước đến chỗ Bảo Khánh.
- Nhanh nhanh lên! Bọn tớ nhất định sẽ thắng nha! – Diệu Anh phấn khích nói khi thấy Nam Phong đã đứng ngang hàng với Bảo Khánh.
- Yến Nguyên à, hôm nay trời không nắng cho lắm, tại sao mặt cậu lại đỏ như thế hả? Có cần thoa kem chống nắng hay không? – Bảo Khánh nhìn người trên lưng Nam Phong, giọng nói vô cùng đùa cợt.
- Dư thừa! – Yến Nguyên bối rối quay mặt đi chỗ khác.
- Được rồi! Tớ đếm 1, 2, 3 thì chúng ta chạy!...* Nhìn về phía trước*… 1 – 2 – 3. CHẠY!
Trong khi Diệu Anh phấn khích reo hò, tay ôm lấy cổ Bảo Khánh một cách thân mật thì Yến Nguyên vừa ngượng vừa sợ, ôm chắt lấy bả vai rộng lớn của Nam Phong.
Kết quả là cả hai “ cặp” đều hòa nhau.
Bốn người ngồi trên bãi cát, dưới rặng dừa xanh um nhìn ra biển. Diệu Anh vô cùng chu đáo khi giúp Bảo Khánh lau mồ hôi, nụ cười trên miệng cũng không ngớp.
Sau khi ngồi xuống, trái tim của Yến Nguyên mới hết nhảy loạn cả lên. Cô rõ ràng là ngồi trên lưng Nam Phong nhưng còn mệt chết đi được.
Nhìn sang xung quanh, đột nhiên Yến Nguyên không thấy bóng dáng Nam Phong đâu cả.
- Phong đâu? – Cô quay sang chỗ Bảo Khánh và Diệu Anh, hỏi.
- Không biết! – Diệu Anh.
- Mới đứng ngay tớ đây!
Bảo Khánh vừa nói xong thì thấy Nam Phong từ xa chạy đến với một túi nilon trên tay. Thì ra là anh mua đi mua nước.
- Của hai người! – Nam Phong hướng chỗ hai người kia, đưa cho Bảo Khánh một long pepsi và Diệu Anh một lon trà chanh.
Anh đi đến chỗ cạnh Yến Nguyên, ngồi xuống rồi thì thầm vào tai Yến Nguyên:
- Nhìn Bảo Khánh!
Yến Nguyên theo phản xạ liền nhìn sang chỗ Bảo Khánh.
Và…
Phụt!
Bảo Khánh vừa bật nắp lon pepsi thì toàn bộ nước ngọt trong ấy bắn tung tóe lên người cậu.
Còn đang đơ với sự việc bất ngờ thì bên này, Yến Nguyên không nhịn được mà phá lên cười.
Diệu Anh đều tiên là sửng sốt, sau đó cũng hòa theo nhịp cười của Yến Nguyên nhưng cũng giúp cậu lau nước ngọt.
- Haha… Để mình… haha… giúp cho! – Diệu Anh vừa giúp Bảo Khánh vừa nói.
Bảo Khánh cắn răng nghiến lợi trừng mắt với Nam Phong, nhưng cái cậu nhìn thấy chỉ là ánh mắt Nam Phong đang say mê nhìn Yến Nguyên nên đành nguôi ngoai.
Nam Phong nhìn Yến Nguyên cười thật vui vẻ vì sự pha trò của anh, tâm trạng cũng thật tốt.
Nhẹ nhàng mở nắp một chai nước suối, Nam Phong đưa đến trước mặt Yến Nguyên, nói:
- Cậu uống đi!
Yến Nguyên nhìn anh, cười cười rồi đưa tay nhận lấy:
- Cảm ơn!
Cả một ngày hôm đó, bốn người bọn họ hết dạo biển rồi lại đi đua moto nước, nhảy dù rồi lặng biển với bình dưỡng khí. Tất cả những sự chuẩn bị của Bảo Khánh hôm nay quả thật là một trải nghiệm tuyệt vời bên bạn bè cho Yến Nguyên.
[…]
Bảo Khánh đưa Diệu Anh về, đến phía dưới chung cư là giới hạn của cậu.
- Cảm ơn vì hôm nay! Tớ rất vui!
- Tớ cũng rất vui vì cậu đã vui! – Bảo Khánh nói xong thì nắm lấy tay Diệu Anh, ấn lên trán cô một nụ hôn tạm biệt rồi xoay người rời đi, cũng không quên quay lại cười chào với Diệu Anh.
Diệu Anh bối rối nhìn theo bóng lưng cậu, cô cũng không quên vẫy tay tạm biệt rồi cũng đi lên.
[…]
- Cảm ơn đã đưa tôi về. Còn phiền cậu đến đón tôi lúc sáng.
Yến Nguyên bước xuống xe trong bộ đồ thể thao. Cô đã thay ra bộ quần áo này khi vừa từ biển về, lúc ghé qua nhà hàng của gia đình Bảo Khánh.
- Không có gì! Ừm… Hôm nay cậu đi chơi vui không?
Nam Phong cũng đã thay ra một bộ quần áo khác. Đồ của ai cũng dính toàn cát biển, anh cũng không ngoại lệ.
- Không tệ! Cũng lâu rồi tôi không đi biển kiểu như thế. – Yến Nguyên gật gật, thái độ là vui vẻ cùng thõa mãn.
- Vậy lần sau… Nếu là tôi mời thì cậu đi không? – Nam Phong tỏ vẻ nghiêm túc.
- Cạu sao? Còn phải suy nghĩ! – Yến Nguyên cười cười.
- Không lẽ lại phải như lần đi hội chợ sao? Chặn đường vệ sĩ của cậu rồi hạ họ, sau đó dùng vũ lực kéo cậu lên xe? – Nam Phong.
- Đó là khoảng thời gia đầu tôi về nước. Vì sự an toàn của tôi nên ba tôi mới thuê vệ sĩ. Bây giờ làm gì còn, tôi cũng từng họ qua một môn võ để phòng thân. – Yến Nguyên.
- Vậy coi như lần sau tôi mời thì cậu sẽ đồng ý?
- Đã bảo là sẽ suy nghĩ. Thôi cậu về đi, tôi vào nhà! Chúc ngủ ngon!
- Ngủ ngon.
Nam hong cứ đứngdựa vào cửa xe như thế nhìn bóng lưng của cô.
3 tiếng đồng hồ trôi qua, hơn 1h sáng, khi đèn phòng của Yến Nguyên vụt tắt thì anh mới trở lại xe, nhấn ga rời đi.
[…]
Như thường ngày, sau bữa sáng thì Yến Nguyên sẽ cùng Yến Vy tới trường. Nhưng hôm nay có lẽ Yến Vy sẽ phải tự đi đến trường mất…
- Chào buổi sáng! – Nam Phong lười biếng dựa vào cửa xe nhìn Yến Nguyên láy xe ra.
Yến Nguyên nhấn nút xếp mui, khó hiểu nhìn anh, nói:
- Sao cậu lại ở đây?
- Tôi tới đón cậu đi học! Không được?
Yến Nguyên vừa định trả lời “ Không cần” thì Yến Vy ngồi sau đã nói:
- Chị đi với Phong, em có thể tự lái xe!
- Nhưng…
- Vy đã nói, không lẽ cậu để tôi phải phí công? – Nam Phong nhướng mày.
- Ngồi chắc vào! – Đáp lại thái độ của Yến Nguyên, Nam Phong chỉ cười như có như không rồi bước đến chỗ Bảo Khánh.
- Nhanh nhanh lên! Bọn tớ nhất định sẽ thắng nha! – Diệu Anh phấn khích nói khi thấy Nam Phong đã đứng ngang hàng với Bảo Khánh.
- Yến Nguyên à, hôm nay trời không nắng cho lắm, tại sao mặt cậu lại đỏ như thế hả? Có cần thoa kem chống nắng hay không? – Bảo Khánh nhìn người trên lưng Nam Phong, giọng nói vô cùng đùa cợt.
- Dư thừa! – Yến Nguyên bối rối quay mặt đi chỗ khác.
- Được rồi! Tớ đếm , , thì chúng ta chạy!... Nhìn về phía trước… – – . CHẠY!
Trong khi Diệu Anh phấn khích reo hò, tay ôm lấy cổ Bảo Khánh một cách thân mật thì Yến Nguyên vừa ngượng vừa sợ, ôm chắt lấy bả vai rộng lớn của Nam Phong.
Kết quả là cả hai “ cặp” đều hòa nhau.
Bốn người ngồi trên bãi cát, dưới rặng dừa xanh um nhìn ra biển. Diệu Anh vô cùng chu đáo khi giúp Bảo Khánh lau mồ hôi, nụ cười trên miệng cũng không ngớp.
Sau khi ngồi xuống, trái tim của Yến Nguyên mới hết nhảy loạn cả lên. Cô rõ ràng là ngồi trên lưng Nam Phong nhưng còn mệt chết đi được.
Nhìn sang xung quanh, đột nhiên Yến Nguyên không thấy bóng dáng Nam Phong đâu cả.
- Phong đâu? – Cô quay sang chỗ Bảo Khánh và Diệu Anh, hỏi.
- Không biết! – Diệu Anh.
- Mới đứng ngay tớ đây!
Bảo Khánh vừa nói xong thì thấy Nam Phong từ xa chạy đến với một túi nilon trên tay. Thì ra là anh mua đi mua nước.
- Của hai người! – Nam Phong hướng chỗ hai người kia, đưa cho Bảo Khánh một long pepsi và Diệu Anh một lon trà chanh.
Anh đi đến chỗ cạnh Yến Nguyên, ngồi xuống rồi thì thầm vào tai Yến Nguyên:
- Nhìn Bảo Khánh!
Yến Nguyên theo phản xạ liền nhìn sang chỗ Bảo Khánh.
Và…
Phụt!
Bảo Khánh vừa bật nắp lon pepsi thì toàn bộ nước ngọt trong ấy bắn tung tóe lên người cậu.
Còn đang đơ với sự việc bất ngờ thì bên này, Yến Nguyên không nhịn được mà phá lên cười.
Diệu Anh đều tiên là sửng sốt, sau đó cũng hòa theo nhịp cười của Yến Nguyên nhưng cũng giúp cậu lau nước ngọt.
- Haha… Để mình… haha… giúp cho! – Diệu Anh vừa giúp Bảo Khánh vừa nói.
Bảo Khánh cắn răng nghiến lợi trừng mắt với Nam Phong, nhưng cái cậu nhìn thấy chỉ là ánh mắt Nam Phong đang say mê nhìn Yến Nguyên nên đành nguôi ngoai.
Nam Phong nhìn Yến Nguyên cười thật vui vẻ vì sự pha trò của anh, tâm trạng cũng thật tốt.
Nhẹ nhàng mở nắp một chai nước suối, Nam Phong đưa đến trước mặt Yến Nguyên, nói:
- Cậu uống đi!
Yến Nguyên nhìn anh, cười cười rồi đưa tay nhận lấy:
- Cảm ơn!
Cả một ngày hôm đó, bốn người bọn họ hết dạo biển rồi lại đi đua moto nước, nhảy dù rồi lặng biển với bình dưỡng khí. Tất cả những sự chuẩn bị của Bảo Khánh hôm nay quả thật là một trải nghiệm tuyệt vời bên bạn bè cho Yến Nguyên.
[…]
Bảo Khánh đưa Diệu Anh về, đến phía dưới chung cư là giới hạn của cậu.
- Cảm ơn vì hôm nay! Tớ rất vui!
- Tớ cũng rất vui vì cậu đã vui! – Bảo Khánh nói xong thì nắm lấy tay Diệu Anh, ấn lên trán cô một nụ hôn tạm biệt rồi xoay người rời đi, cũng không quên quay lại cười chào với Diệu Anh.
Diệu Anh bối rối nhìn theo bóng lưng cậu, cô cũng không quên vẫy tay tạm biệt rồi cũng đi lên.
[…]
- Cảm ơn đã đưa tôi về. Còn phiền cậu đến đón tôi lúc sáng.
Yến Nguyên bước xuống xe trong bộ đồ thể thao. Cô đã thay ra bộ quần áo này khi vừa từ biển về, lúc ghé qua nhà hàng của gia đình Bảo Khánh.
- Không có gì! Ừm… Hôm nay cậu đi chơi vui không?
Nam Phong cũng đã thay ra một bộ quần áo khác. Đồ của ai cũng dính toàn cát biển, anh cũng không ngoại lệ.
- Không tệ! Cũng lâu rồi tôi không đi biển kiểu như thế. – Yến Nguyên gật gật, thái độ là vui vẻ cùng thõa mãn.
- Vậy lần sau… Nếu là tôi mời thì cậu đi không? – Nam Phong tỏ vẻ nghiêm túc.
- Cạu sao? Còn phải suy nghĩ! – Yến Nguyên cười cười.
- Không lẽ lại phải như lần đi hội chợ sao? Chặn đường vệ sĩ của cậu rồi hạ họ, sau đó dùng vũ lực kéo cậu lên xe? – Nam Phong.
- Đó là khoảng thời gia đầu tôi về nước. Vì sự an toàn của tôi nên ba tôi mới thuê vệ sĩ. Bây giờ làm gì còn, tôi cũng từng họ qua một môn võ để phòng thân. – Yến Nguyên.
- Vậy coi như lần sau tôi mời thì cậu sẽ đồng ý?
- Đã bảo là sẽ suy nghĩ. Thôi cậu về đi, tôi vào nhà! Chúc ngủ ngon!
- Ngủ ngon.
Nam hong cứ đứngdựa vào cửa xe như thế nhìn bóng lưng của cô.
tiếng đồng hồ trôi qua, hơn h sáng, khi đèn phòng của Yến Nguyên vụt tắt thì anh mới trở lại xe, nhấn ga rời đi.
[…]
Như thường ngày, sau bữa sáng thì Yến Nguyên sẽ cùng Yến Vy tới trường. Nhưng hôm nay có lẽ Yến Vy sẽ phải tự đi đến trường mất…
- Chào buổi sáng! – Nam Phong lười biếng dựa vào cửa xe nhìn Yến Nguyên láy xe ra.
Yến Nguyên nhấn nút xếp mui, khó hiểu nhìn anh, nói:
- Sao cậu lại ở đây?
- Tôi tới đón cậu đi học! Không được?
Yến Nguyên vừa định trả lời “ Không cần” thì Yến Vy ngồi sau đã nói:
- Chị đi với Phong, em có thể tự lái xe!
- Nhưng…
- Vy đã nói, không lẽ cậu để tôi phải phí công? – Nam Phong nhướng mày.