Kít!
Chiếc siêu môtô thắng ngay khoảng sân rộng của căn biệt thự Thanh Lam. Bảo Khánh bước xuống, tháo mũ bảo hiểm rồi bước vào trong. Hôm nay ông của Nam Phong xuống dưới dùng bữa với anh. Bảo Khánh bước vào, vừa thấy ông liền chào hỏi rất lễ phép.
- Đã ăn gì chưa? – Ông của Nam Phong đôn hậu hỏi anh.
- Dạ rồi! – Bảo Khánh cười.
- Thế thì ngồi xuống chơi! Chọc cho cháu đói nữa! – Ông của anh lại cười.
- Ông đã khỏe nhiều chưa ạ? – Bảo Khánh vẫn dùng giọng lễ phép lấy lòng người lớn.
- Cảm ơn cháu, ta rất khỏe! – Ông của Nam Phong lại cười đôn hậu.
- Đến tìm mình? – Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng.
- Ừ! Thế nào, có bận gì không? – Bảo Khánh hơi e dè vì có người lớn.
- Không có! …* Quay qua ông*… Ông cứ ăn tiếp đi ạ, cháu lên phòng nói chuyện với Khánh! – Nam Phong lễ phép kéo ghê rời đi, theo sau là Bảo Khánh.
Ông của Nam Phong nhìn theo bóng dáng hai chàng trai trẻ, miệng nở nụ cười nhưng lòng không khỏi có chút lo lắng. Tuổi trẻ mà, ông không lo cũng là chuyện lạ.
Tại phòng của Nam Phong, có cả Bảo Khánh…
- Có chuyện gì sao?
Nam Phong mặt đăm chiêu, đứng ở cửa sổ nhìn ra sân vườn có một ánh đèn lẻ loi màu trắng.
- Cậu, đua không? – Bảo Khánh.
- Đua? – Nam Phong cười nửa miệng.
- Ừ! Đua!.
- Với ai? – Câu nói Bảo Khánh đang mong đợi cuối cùng cũng được Nam Phong nói ra.
- Biết Quốc Khương chung khối chứ?
- Ừ! Là nó?
- Ừ! Nó nhờ anh trai của nó chơi với chúng ta!
- Chỉ sợ nó thua mà thôi!
Nam Phong nói rồi đi tới tủ đầu giường, lấy ra chìa khóa chiếc Lamborghini màu đen mà ông mình tặng khi anh vừa về nước. Số lần Nam Phong láy nó chưa quá 10 lần.
- Cậu, chơi con này? – Bảo Khánh nghi hoặc hỏi lại.
- Ừ! – Nam Phong đi lại tủ, lấy cái áo khoác da và găng tay xỏ ngón.
- Không được! – Bảo Khánh.
- Không được? – Nam Phong lại hỏi ngược Bảo Khánh.
- Ừ! Không được! Đây là Việt Nam! Cậu không thể láy nó đi đua. BMW hai cửa của mình là đủ thắng rồi! – Bảo Khánh căng thẳng với vẻ mặt khó coi của Nam Phong.
- Được!
Nam Phong nói rồi quăng chìa khóa lên giường, bước ra khỏi phòng, thẳng xuống gara lấy moto, Bảo Khánh chạy theo sau.
- Nội ơi, con ra ngoài một lát! – Nam Phong vẫn luôn lễ phép với ông mình.
- Con đi đâu?
- Con đi với Khánh! – Nam Phong.
- Cẩn thận một chút! – Ông của Nam Phong biết anh đi đâu nên quan tâm nói một câu.
- Vâng! Ông nghỉ sớm đi! – Nam Phong bước đi.
- Chào ông! – Bảo Khánh đuổi theo.
Nam Phong và Bảo Khánh rời đi…
***
Gần công viên ven sông Sài Gòn…
- Xuống xe! – Yến Nguyên lạnh lùng quát tài xế.
- Dạ? – Tên tài xế đần mặt ra hỏi lại.
- Đừng để tôi nói lại! – Vẫn là cái giọng hệt băng tản đó.
Chuyện là Yến Nguyên ra ngoài từ lúc sáng, giờ muốn láy xe một mình ban đêm nên đuổi tài xế về. Tuy thừa biết luật ở Việt Nam hơi nghiêm, nhưng cô mà bị bắt, e là cảnh sát còn phải cúi chào mà thả cô ra.
- Nhưng thưa tiểu thư…
- Bà chủ! – Yến Nguyên nhắc nhở.
- Dạ! Thưa bà chủ, tôi không dám. Lão gia sẽ đuổi việc tôi mất! – Tài xế run lên.
- Chuyện đó tôi lo! Chìa khóa!
- À dạ! – Tài xế đưa chìa khóa cho Yến Nguyên, tay run cầm cập.
- Đi taxi về. Xe có định vị, tôi tự biết đường!
Yến Nguyên nói rồi kéo cửa xe lên rồi đột ngột nhấn ga đi làm tài xế không kịp phản ứng.
Xe này, chỉ cô láy mới xứng. Một thân Lexus đỏ đô hòa cùng cô gái vô cùng quyến rũ khiến ai cũng thán phục.
***
Nam Phong và Bảo Khánh mỗi người một chiếc moto đi đến nhà Bảo Khánh, lấy hai chiếc BMW hai cửa rồi ra điểm hẹn.
Không ai bước xuống xe, hai chàng trai tuấn tú chỉ nhìn sơ tìm vạch xuất phát rồi đậu xe vào vị trí.
Đoàng.
Tiếng súng xuất phát vang lên, ai trong cuộc cũng ra sức mà nhấn ga. Nhưng, vừa xuất phát mà hai công tử đã dẫn trước, bỏ đối thủ một đoạn xa tít. Hai xe áp vào nhau, hạ kính xuống.
- Sao hả? – Bảo Khánh cười nhạt.
- Không thú vị! – Nam Phong lạnh lùng.
Đối đáp hai câu, xe của hai người tản ra xa, tiếp tục cầm cô lăng mà tiến về đích.
Xe của Bảo Khánh để Nam Phong dẫn trước, còn bản thân thì đàn áp xe phía sau. Nhưng Nam Phong không ngờ được rằng, có một người, lại là con gái, không đua xe nhưng tốc độ lại 140km/h.