30ph sau tại Parkson… Diệu Anh đứng ở lối ra vào chờ Yến Nguyên. Cô mặc một chiếc đầm yếm cột nơ màu đen, tóc búi cao và đeo kính râm. Diệu Anh toát lên một khí chất vô cùng thanh nhã mềm mại. Rất nhiều người qua lại nhìn cô không chớp mắt, thỉnh thoảng còn có tiếng máy ảnh lách cách.
- Chờ lâu không? – Một giọng nói bất thình lình vang lên từ sau lưng Diệu Anh khiến cô giật bắn người.
- Nguyên! Cậu làm mình sợ hết hồn! – Diệu Anh xoay người, đứng đối diện Yến Nguyên. Cô mặc áo crop top lệt vai màu trắng, quần skinny đen, tóc xõa tự nhiên và cũng đeo kính.
Nhưng nhìn Yến Nguyên gầy quá, rất gầy.
- Đi thôi! Họ đang đợi chúng ra đó! – Diệu Anh kéo cánh tay của Yến Nguyên đi về phía khu bán đồ lưu niệm.
- Họ? – Yến Nguyên để mặt cho Diệu Anh kéo nhưng cảm thấy khó hiểu với chữ “ Họ”. Còn ai?
Diệu Anh không trực tiếp trả lời cô mà chỉ lẳng lặng cười, tiếp tục đi về hướng quầy lưu niệm.
Tới nơi, đôi mày xinh đẹp của Yến Nguyên chau lại một cái. Cô đoán không sai mà.
- 2 người làm gì mà lâu vậy không biết? – Bảo Khánh kéo Diệu Anh về phía cậu.
- Mới 10ph thôi mà! – Diệu Anh bĩu môi cãi lại.
Trong khi đó, bầu không khí giữa Yến Nguyên và Nam Phong như bị bóp chặt lại. Khó thở, khó đối mặt. Anh nhìn cô, cô nhìn anh. Hai đôi mắt, hai màu sắc và chung một suy nghĩ: Ai sẽ bắt chuyện trước?
- Hai người này, có chuyện gì thì hôm nay cũng bỏ qua được không hả? Vì tập thể lớp chúng ta một lần đi chứ?! – Bảo Khánh cũng hơi khó chịu với bầu không khí này.
- Phải! Như thế này không thoải mái chút nào! – Diệu Anh cũng nhíu mày.
- Không có gì đâu! – Nam Phong và Yến Nguyên đồng thanh nói ra, nói xong cả hai liền kinh ngạc nhìn nhau.
- Như thế có phải tốt hơn không? Đi nhanh thôi! – Bảo Khánh nói rồi nhanh chóng kéo tay Diệu Anh đi trước.
Nam Phong cùng Yến Nguyên trầm tĩnh bước phía sau. Trong khi hai người kia vui vẻ chọn đồ thì anh lại nhìn mông lung một chỗ nào đó, còn cô thi thoảng xem những bộ quần áo bên trong cửa kính. Một không khí ngột ngạt.
- Yến Nguyên, chúng ta ghé cửa hàng phía trước đi! Tớ từng mua ở đó, rất tốt đó! – Diệu Anh chợt quay lại kéo tay Yến Nguyên rồi đi nhanh về phía trước, Nam Phong và Bảo Khánh vội vã đuổi theo.
Nhưng…
Khi bước vào cửa hàng đó thì không khí càng trở nên quỷ dị hơn khi mà Thanh Thúy cùng Phương Linh cũng xuất hiện ở đó.
Hai nhỏ ngạc nhiên nhìn Yến Nguyên và Diệu Anh, nhưng vẻ nhạc nhiên trên gương mặt Thanh Thúy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một vẻ hả hê.
Qua chiếc kính, đôi mắt của Yến Nguyên trở nên sâu thăm thẳm. Sâu tới mức dọa người.
Chân mày của Diệu Anh thì nhíu lại, thể hiện một sự khó chịu vô cùng.
Đến lượt Nam Phong và Bảo Khánh, cả hai cũng có một chút ngạc nhiên. Lại có chuyện rồi đây.
Vài giây đồng hồ trôi qua, Diệu Anh cảm thấy không nhất thiết phải lên tiếng về điều này nên cô nói với Yến Nguyên:
- Chúng ta qua bên đó đi! Tớ có thẻ hội viên ở đây! – Diệu Anh toan kéo cánh tay Yến Nguyên lần nữa nhưng cô nhanh hơn một bớt rút lại.
- Kinh tởm! – Yến Nguyên nói ra hai chữ, xoay người định rời đi. Nhưng lần này đến lượt Nam Phong là người giữ cô lại.
- Tin tôi! – Anh nói nhẹ tênh, bàn tay siết chặt cổ tay Yến Nguyên.
Cô xoay gương mặt, đưa tay gỡ kính rồi nói:
- Tôi nói kinh tởm! Buông tay ra!
- Không có lí do gì mà cậu phải tránh mặt như thế! – Nam Phong nhíu mày.
- Sao lại không? Chẳng lẽ cô chưa nhận được gì? – Thanh Thúy mặt dày tiến lên một bước, giữ một khoảng cách nhất định với hai người đó, đồng thời đứng khá xa Bảo Khánh và Diệu Anh.
- Cô câm miệng! – Nam Phong lạnh lùng trừng mắt với nhỏ khiến Thanh Thúy sững người. Đôi mắt của anh giống như là địa ngục.
- Mau chóng tránh khỏi chỗ này! Thật chướng mắt! – Bảo Khánh kéo Diệu Anh đứng sát cậu.
- Chỗ này là cửa hàng, lấy quyền gì mà đuổi chúng tôi! Còn nữa! Chỉ một số người có tật giật mình mới tránh mặt như thế! – Thanh Thúy khoanh tay trước ngực, hết mặt nói.
Yến Nguyên nhanh chóng rút tay khỏi tay Nam Phong, gỡ chiếc kính râm ra, lạnh nhạt hướng Thanh Thúy mà nói:
- Quyền? Cái mạng của hai người các cô tôi còn mua được, vậy quyền gì?
- Cái mạng? Haha! Cô tưởng cô muốn làm gì thì làm chắc? Cô cũng đủ tư cách sao? – Lần này đến lượt Phương Linh.
- Yến Nguyên, chúng ta đi chỗ khác! Tôi… - Nam Phong mặt kệ họ nói những gì, anh chỉ biết phải để Yến Nguyên nguôi giận.
- Im đi! Tôi tự đi được, đừng chạm vào tôi! – Yến Nguyên tực giận quát lên xong liền quay đầu chạy khỏi chỗ đó.
Nam Phong nhanh chóng muốn đuổi theo cô nhưng cánh tay anh cũng nhanh chóng bị níu lại.
- Cậu thật mau quên?! Chuyện của chúng ta, cậu phải chịu tránh nhiệm chứ!
Nam Phong nửa híp mắt nhìn nhỏ, anh bắt lấy cổ của Thanh Thúy, ra sức siết chặt.
- Cô xem thường những gì tôi nói thì chắc chắn cô sẽ nhận hậu quả! – Nói rồi anh đẩy tay nhỏ ra, đuổi theo Yến Nguyên.
Thanh Thúy nhìn cổ tay bị Nam Phong siết tới tê dại, hàm răng nghiến chặt muốn vỡ nát.
- Chúng ta đuổi theo họ đi! – Diệu Anh nhíu nhíu chân mày, lay cánh tay của Bảo Khánh.
- Đi thôi! – Bảo Khánh nắm tay cô đi sượt qua người của Phương Linh.
- Không sao chứ hả? – Phương Linh tuy giận đến tím mặt nhưng vẫn đi lại chỗ Thanh Thúy.
- Mẹ kiếp! Để xem các người đối phó tôi ra sao!
ph sau tại Parkson… Diệu Anh đứng ở lối ra vào chờ Yến Nguyên. Cô mặc một chiếc đầm yếm cột nơ màu đen, tóc búi cao và đeo kính râm. Diệu Anh toát lên một khí chất vô cùng thanh nhã mềm mại. Rất nhiều người qua lại nhìn cô không chớp mắt, thỉnh thoảng còn có tiếng máy ảnh lách cách.
- Chờ lâu không? – Một giọng nói bất thình lình vang lên từ sau lưng Diệu Anh khiến cô giật bắn người.
- Nguyên! Cậu làm mình sợ hết hồn! – Diệu Anh xoay người, đứng đối diện Yến Nguyên. Cô mặc áo crop top lệt vai màu trắng, quần skinny đen, tóc xõa tự nhiên và cũng đeo kính.
Nhưng nhìn Yến Nguyên gầy quá, rất gầy.
- Đi thôi! Họ đang đợi chúng ra đó! – Diệu Anh kéo cánh tay của Yến Nguyên đi về phía khu bán đồ lưu niệm.
- Họ? – Yến Nguyên để mặt cho Diệu Anh kéo nhưng cảm thấy khó hiểu với chữ “ Họ”. Còn ai?
Diệu Anh không trực tiếp trả lời cô mà chỉ lẳng lặng cười, tiếp tục đi về hướng quầy lưu niệm.
Tới nơi, đôi mày xinh đẹp của Yến Nguyên chau lại một cái. Cô đoán không sai mà.
- người làm gì mà lâu vậy không biết? – Bảo Khánh kéo Diệu Anh về phía cậu.
- Mới ph thôi mà! – Diệu Anh bĩu môi cãi lại.
Trong khi đó, bầu không khí giữa Yến Nguyên và Nam Phong như bị bóp chặt lại. Khó thở, khó đối mặt. Anh nhìn cô, cô nhìn anh. Hai đôi mắt, hai màu sắc và chung một suy nghĩ: Ai sẽ bắt chuyện trước?
- Hai người này, có chuyện gì thì hôm nay cũng bỏ qua được không hả? Vì tập thể lớp chúng ta một lần đi chứ?! – Bảo Khánh cũng hơi khó chịu với bầu không khí này.
- Phải! Như thế này không thoải mái chút nào! – Diệu Anh cũng nhíu mày.
- Không có gì đâu! – Nam Phong và Yến Nguyên đồng thanh nói ra, nói xong cả hai liền kinh ngạc nhìn nhau.
- Như thế có phải tốt hơn không? Đi nhanh thôi! – Bảo Khánh nói rồi nhanh chóng kéo tay Diệu Anh đi trước.
Nam Phong cùng Yến Nguyên trầm tĩnh bước phía sau. Trong khi hai người kia vui vẻ chọn đồ thì anh lại nhìn mông lung một chỗ nào đó, còn cô thi thoảng xem những bộ quần áo bên trong cửa kính. Một không khí ngột ngạt.
- Yến Nguyên, chúng ta ghé cửa hàng phía trước đi! Tớ từng mua ở đó, rất tốt đó! – Diệu Anh chợt quay lại kéo tay Yến Nguyên rồi đi nhanh về phía trước, Nam Phong và Bảo Khánh vội vã đuổi theo.
Nhưng…
Khi bước vào cửa hàng đó thì không khí càng trở nên quỷ dị hơn khi mà Thanh Thúy cùng Phương Linh cũng xuất hiện ở đó.
Hai nhỏ ngạc nhiên nhìn Yến Nguyên và Diệu Anh, nhưng vẻ nhạc nhiên trên gương mặt Thanh Thúy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một vẻ hả hê.
Qua chiếc kính, đôi mắt của Yến Nguyên trở nên sâu thăm thẳm. Sâu tới mức dọa người.
Chân mày của Diệu Anh thì nhíu lại, thể hiện một sự khó chịu vô cùng.
Đến lượt Nam Phong và Bảo Khánh, cả hai cũng có một chút ngạc nhiên. Lại có chuyện rồi đây.
Vài giây đồng hồ trôi qua, Diệu Anh cảm thấy không nhất thiết phải lên tiếng về điều này nên cô nói với Yến Nguyên:
- Chúng ta qua bên đó đi! Tớ có thẻ hội viên ở đây! – Diệu Anh toan kéo cánh tay Yến Nguyên lần nữa nhưng cô nhanh hơn một bớt rút lại.
- Kinh tởm! – Yến Nguyên nói ra hai chữ, xoay người định rời đi. Nhưng lần này đến lượt Nam Phong là người giữ cô lại.
- Tin tôi! – Anh nói nhẹ tênh, bàn tay siết chặt cổ tay Yến Nguyên.
Cô xoay gương mặt, đưa tay gỡ kính rồi nói:
- Tôi nói kinh tởm! Buông tay ra!
- Không có lí do gì mà cậu phải tránh mặt như thế! – Nam Phong nhíu mày.
- Sao lại không? Chẳng lẽ cô chưa nhận được gì? – Thanh Thúy mặt dày tiến lên một bước, giữ một khoảng cách nhất định với hai người đó, đồng thời đứng khá xa Bảo Khánh và Diệu Anh.
- Cô câm miệng! – Nam Phong lạnh lùng trừng mắt với nhỏ khiến Thanh Thúy sững người. Đôi mắt của anh giống như là địa ngục.
- Mau chóng tránh khỏi chỗ này! Thật chướng mắt! – Bảo Khánh kéo Diệu Anh đứng sát cậu.
- Chỗ này là cửa hàng, lấy quyền gì mà đuổi chúng tôi! Còn nữa! Chỉ một số người có tật giật mình mới tránh mặt như thế! – Thanh Thúy khoanh tay trước ngực, hết mặt nói.
Yến Nguyên nhanh chóng rút tay khỏi tay Nam Phong, gỡ chiếc kính râm ra, lạnh nhạt hướng Thanh Thúy mà nói:
- Quyền? Cái mạng của hai người các cô tôi còn mua được, vậy quyền gì?
- Cái mạng? Haha! Cô tưởng cô muốn làm gì thì làm chắc? Cô cũng đủ tư cách sao? – Lần này đến lượt Phương Linh.
- Yến Nguyên, chúng ta đi chỗ khác! Tôi… - Nam Phong mặt kệ họ nói những gì, anh chỉ biết phải để Yến Nguyên nguôi giận.
- Im đi! Tôi tự đi được, đừng chạm vào tôi! – Yến Nguyên tực giận quát lên xong liền quay đầu chạy khỏi chỗ đó.
Nam Phong nhanh chóng muốn đuổi theo cô nhưng cánh tay anh cũng nhanh chóng bị níu lại.
- Cậu thật mau quên?! Chuyện của chúng ta, cậu phải chịu tránh nhiệm chứ!
Nam Phong nửa híp mắt nhìn nhỏ, anh bắt lấy cổ của Thanh Thúy, ra sức siết chặt.
- Cô xem thường những gì tôi nói thì chắc chắn cô sẽ nhận hậu quả! – Nói rồi anh đẩy tay nhỏ ra, đuổi theo Yến Nguyên.
Thanh Thúy nhìn cổ tay bị Nam Phong siết tới tê dại, hàm răng nghiến chặt muốn vỡ nát.
- Chúng ta đuổi theo họ đi! – Diệu Anh nhíu nhíu chân mày, lay cánh tay của Bảo Khánh.
- Đi thôi! – Bảo Khánh nắm tay cô đi sượt qua người của Phương Linh.
- Không sao chứ hả? – Phương Linh tuy giận đến tím mặt nhưng vẫn đi lại chỗ Thanh Thúy.
- Mẹ kiếp! Để xem các người đối phó tôi ra sao!