Một tràng tiếng gõ cửa phòng Yến Nguyên vang lên, sau đó là giọng của Yến Vy:
- Chị! Em vào được không chị!
- Ừ! – Yến Nguyên nói, mắt vẫn nhìn chăm chú màn hình vi tính.
- Tối nay chị có dự lễ hội không chị? – Yến Vy đi tới cạnh Yến Nguyên, hỏi.
- Chắc không…
---
- Cậu định dự lễ hội không? – Nam Phong cầm vo-lang, nói với Yến Nguyên.
- Không thích!
- Sao lại không thích? Chắc sẽ rất vui. Tôi nghĩ cậu chưa bao giờ dự lễ hội của trường?! – Nam Phong cười.
- Ừ! Những chỗ đó nhiều người, bẩn lắm! – Yến Nguyên nghiêng đầu nhìn nụ cười khó hiểu của anh.
- Ừm… Vậy đi. Mai tôi định đi, hay để tôi tháp tùng cậu! – Anh vận duy trì nụ cười đó.
- Tháp tùng? Tôi với cậu…
- Đừng từ chối! Lần này thôi! – Chưa đợi Yến Nguyên nói hết câu thì Nam Phong đã chen vào. Anh không muốn cô từ chối nên dùng vẻ mặt hết sức thành khẩn.
- Thôi được! – Yến Nguyên thở dài. Vốn định nói là “ Tôi và cậu thì có gì mà tháp tùng!” nhưng Nam Phong nhanh hơn cô một bước.
---
Đang nói chuyện với Yến Vy, chợt Yến Nguyên nhớ tới lời hứa tối qua với Nam Phong nên ngưng lại.
- Không đi sao chị? – Thấy Yến Nguyên dường như nói là không đi nên Yến Vy cảm thấy hơi hụt hẫn. Nhỏ muốn Yến Nguyên xem nhỏ đánh đàn.
- À không! Tôi sẽ đi!
- Dạ? Vậy thì hay quá! Em đi chuẩn bị. Chiều chị em mình cùng đi! – Nghe Yến Nguyên nói, Yến Vy cảm thấy thật vui. Nhất định nhỏ sẽ thể hiện thật tốt.
Yến Nguyên cười nhẹ, cô gật đầu một cái thay cho câu trả lời.
Sau khi Yến Vy rời khỏi phòng, chuông điện thoại của Yến Nguyên reo lên.
- Tớ nghe đây!
- Hây! Giọng nghe vui há? – Đầu dây bên kia, Diệu Anh vừa cười vừa nói.
- Được rồi! Thua cậu! Tìm tớ có chuyện gì? – Yến Nguyên cũng cười.
- Tối nay cậu sẽ đi dự lễ hội đúng không?
- Ừ!
- Cùng Nam Phong?
- Hmm… Ừ!
- Vậy hai người cứ tới mà chờ xem tớ cùng Khánh tỏa sáng! Hihi!
- Tớ không biết là cậu nói khoác giỏi như thế!
- Không đùa nữa! Tớ cúp điện thoại đây! Chiều gặp!
- Bye!
Yến Nguyên nhìn màn hình điện thoại vừa ngắt. Diệu Anh thật vui vẻ khi ở bên Bảo Khánh nha. Nhưng dù gì thì cô cùng…
Nghĩ tới đây, Yến Nguyên mỉm cười. Tối Nam Phong sẽ tới đón nên giờ cô cũng nên chuẩn bị một ít là tốt nhất.
[…]
Tối…
6h45, Nam Phong láy xe tới nhà Yến Nguyên. Anh mặc một bộ vest đen, áo sơ mi màu xanh dương bên trong, chân đi giày da của Ý. Nhìn Nam Phong thì chỉ định nghĩa được 3 từ: đẹp ngông cuồng.
Anh dừng xe ở khoảng sân rộng như hoa viên thu nhỏ cùa nhà Yến Nguyên rồi lịch lãm đi vào nhà.
Thấy ông Dũng đang ngồi ở sofa đọc báo, Nam Phong lễ phép tới chào hỏi:
- Cháu chào bác!
- A! Chào cháu! Ngồi đi! – Ông Dũng niềm nở nói với anh.
- Không cần đâu bác! Cháu đợi Yến Nguyên một lát thôi ạ! – Anh vui vẻ cười lại.
- Đón Yến Nguyên sao? Hai đứa hẹn hò à? – Ông Dũng tuy biết lí do anh tới nhưng vẫn định “thử” Nam Phong.
- Ai hẹn với ai hả ba? – Nam Phong chưa kịp trả lời thì giọng Yến Nguyên đã từ trên lầu vọng xuống khiến 2 người đàn ông ở phòng khác đều ngoái nhìn.
Không biết là do hẹn trước hay vô tình mà Yến Nguyên cũng khoác lên người một bộ váy chấm gót màu xanh dương, cùng tông màu với bộ vest Nam Phong mặc. Mái tóc của cô được uốn xoăn nhẹ nhàng, khéo léo ván qua một bên. Con gái như thế, người ta gọi là cao quý một cách quyến rũ.
Hai người bọn họ là trời sinh một cặp, có thể nói là đẹp đến chói mắt.
- Xem đi, hai đứa chọn quần áo hợp nhau chưa hả? - Ông Dũng cười cưng chiều nói với Yến Nguyên.
- Quần áo, đúng dịp thì mặc thôi mà ba! – Yến Nguyên khẽ chớp hàng mi cong vút, cười diệu dàng mà nói.
- Hôm nay cậu đẹp lắm đó! – Nam Phong nhìn cô chăm chú.
- Ý cậu là bình thường tôi không đẹp? – Yến Nguyên có một chút kiêu ngạo nói. Cô đi tới đứng cạnh Nam Phong, nhìn anh.
- Cậu cũng biết tôi không có ý đó! – Anh thản nhiên đáp bằng một nụ cười chết người.
- Hai đứa đó, đi nhanh lên, không thì trễ. Thời gian sau này cứ từ từ mà tranh nhau! – Ông Dũng cười rất sảng khoái nhìn “đôi trẻ”.
- Không thể cãi lí với ba được mà! Chúng ta đi! – Yến Nguyên rất bình tĩnh đáp lại lời ba cô rồi ưu nhã bước ra xe.
- Thưa bác cháu đi! – Nam Phong gật đầu tạm biệt với ông Dũng rồi đuổi theo Yến Nguyên .
Anh đi nhanh hơn Yến Nguyên một bước, vòng qua mở cửa xe cho cô rồi mới trở về chỗ tay láy. Nhanh chóng đạp ga, chiếc Ferrari màu đen như một con “ Hãn Huyết Bảo Mã” rời đi.