Theo tiếng quát âm trầm từ miệng Vương Anh Pháp Tướng ầm vang…
Ở phía sau cơ thể khổng lồ của nó, từng luồng…từng luồng Thánh Uy khủng bố hàng lâm mà xuống, mang theo uy áp dữ dội không cách nào hình dung đàn áp toàn trường.
Hiển nhiên nhân vật thi triển vũ kỹ là người đứng sau Vương Anh Pháp Tướng đang ẩn nấp trong không gian, bản chất của Vương Anh Pháp Tướng lúc này chỉ là vô số Tà Lực hùng mạnh ngưng tụ thành mà thôi, nó còn chưa đủ tư cách tự mình triển khai cái gọi là Thánh Kỹ.
PHỐC!
Ở trước mặt Thánh Uy, tất cả sinh linh Vô Tận Hỏa Giới đau đớn đến thổ huyết, mà thân ảnh khổng lồ của Vương Anh Pháp Tướng cũng nép sang một bên.
“Không xong!”
Sắc mặt Viêm Lâm đại biến, Dị Hỏa vắt ngang bầu trời run rẩy kịch liệt, một thước khủng bố mang theo 7 tầng Chiến Vực của hắn đánh ra như gặp phải một lực đẩy vô hình ngăn chặn, không thể tiến thêm dù chỉ một bước trước những luồng Thánh Uy khủng khiếp.
Nhưng sức mạnh của Thánh Kỷ há chỉ dừng lại ở đó?
Tà Lực bá đạo ngưng tụ thành một cánh cổng màu đen kịch khổng lồ giữa thiên không, bên trong nó như nối liền u minh địa ngục đúng như cái tên của Thánh Kỹ - U Minh Ngục…
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Âm thanh rợn người vang lên, trong ánh mắt hoảng hốt và tuyệt vọng của chúng tu sĩ Vô Tận Hỏa Giới, thế công mạnh nhất mà Viêm Lâm phải thi triển Bí Thuật Hỏa Nộ cùng tất cả lực lượng của mình tạo nên như bóc hơi giữa không trung, bị U Minh Ngục cắn nuốt sạch sẽ, ngay cả một tia cũng chẳng còn sót lại…
“Hỏa Kỵ Đại Tướng? đúng là phế vật, Nghịch Long Đế có đám thuộc hạ như các ngươi chẳng trách nhận kết quả thê thảm!”
Tiếng cười chế nhạo lan khắp Vô Tận Hỏa Giới…
“Súc sinh này…” Viêm Miên Châu cùng Viêm Minh hai mắt đỏ ngầu như máu, kẻ thù đang động vào lòng tự tôn và niềm kiêu hãnh của phụ thân hai người.
Hai người hiểu rằng, cả cuộc đời của phụ thân mình…tự hào lớn nhất là được trở thành một đại tướng dưới trướng Nghịch Long.
Dù cho kết quả cuối cùng không được như ý nguyện, Viêm Minh vẫn chưa bao giờ hối hận khi đã mang danh Hỏa Kỵ Tướng Quân.
Ấy thế mà hôm nay, kẻ thù đang giẫm đạp lên danh hiệu cao quý đó.
“Không thể tha thứ cho hắn đi!” Viêm Miên Châu cùng Viêm Minh dốc hết sức bình sinh gầm thét.
“Liều mạng với hắn! Hỏa Kỵ Quân không sợ chết!” Tất cả cường giả Vô Tận Hỏa Giới ngửa đầu gầm rống.
Tầng tầng lớp lớp kỵ binh vào hàng ngũ, Hỏa Diễm ngút trời, muốn cùng tỷ đệ Viêm Miên Châu tử chiến đến cùng.
“Tất cả dừng lại cho ta!”
Viêm Lâm bất chợt ngửa đầu gầm rống, lão lệ tung hoành, tóc đỏ tung bay, uy nghiêm hét lớn:
“Đây là mệnh lệnh cuối cùng của ta dưới tư cách Hỏa Kỵ Đại Tướng, Viêm Miên Châu mau mang theo tất cả Hỏa Kỵ Quân và sinh linh của thế giới này đào vong, càng nhanh càng tốt!”
“Nhưng mà…” Viêm Miên Châu sắc mặt trắng bệch, linh hồn đau đến tê tâm liệt phế.
“Tướng Quân!”
“Giới chủ!”
Toàn bộ Vô Tận Hỏa Giới lâm vào không khí bi thương.
Viêm Minh bị nát một nửa đầu nên nói chẳng nên lời, nhưng nước mắt đã lăn dài trên má.
“Đây là mệnh lệnh cuối cùng!” Viêm Lâm gân xanh nổi đầy mặt, diện mục già nua tràn đầy phẫn nộ và uy nghiêm:
“Các ngươi dám kháng quân lệnh sao?”
“Chúng binh không dám!” Hàng vạn Hỏa Kỵ Quân quỳ xuống.
“Đào vong đi!” Viêm Lâm quát lạnh.
Toàn bộ Vô Tận Hỏa Giới cắn môi đến bật máu, thật sâu nhìn bóng lưng già nua của Viêm Lâm, thiên địa bất chợt đổ mưa, cảnh tượng càng thêm thảm liệt.
“Khặc khặc, chạy? các ngươi chạy được sao? dù đều là kiến hôi nhưng cũng là chất dinh dưỡng, sao ta có thể bỏ lỡ?”
Tiếng cười dữ dội mang theo sát cơ vô tận, U Minh Ngục tuôn ra hấp lực dữ tợn bao phủ toàn trường, Thánh Uy trấn áp xuống không cho bất kỳ kẻ nào đào tẩu được.
“Viêm Lâm ta cả đời tung hoành ngang dọc, chẳng lẽ ngay cả việc bảo vệ quân đội rút đi cũng làm không được sao?”
Viêm Lâm ngửa đầu lên trời cười ha hả, nhìn U Minh Ngục treo lơ lửng trên không trung, chân đạp Hỏa Long hiên ngang gầm thét lao vọt lên.
Cùng lúc đó, Hỏa Nộ thi triển đến cực điểm, đan điền cấp tốc phình to.
“Nằm mơ!”
Nhận ra ý đồ của Viêm Lâm muốn phá hủy U Minh Ngục, Vương Anh Pháp Tướng thô bạo lao đến ngăn cản.
RỐNG!
Hỏa Long dưới chân Viêm Lâm kiệt ngạo bất tuần gầm lên, nó như sinh ra linh trí giương nanh múa vuốt lao đến, dùng thân rồng cuốn chặt cơ thể Vương Anh Pháp Thể sau đó như quả bom kích nổ, cùng Vương Anh Pháp Thể đồng quy vu tận để chủ nhân thoát đi.
Nhân cơ hội đó, Viêm Lâm thành công tiếp cận U Minh Ngục, trong đầu hiện lên từng mảnh ký ức như thước phim quay chậm, đó là những ngày hắn và Hỏa Kỵ Quân lập nhiều chiến công hiển hách, đó là ngày hắn cùng những huynh đệ dưới trướng Nghịch Long nâng chén hoan ngô, những tháng ngày mộng tưởng sa trường, hùng tâm tráng chí.
Trước khi cơ thể phát nổ, tự bạo phá tan U Minh Ngục, tiếng cười ngạo thị thiên địa của Viêm Lâm ầm vang khắp trời:
“Cả đời Lâm mỗ không thẹn với bệ hạ, không thẹn với Hỏa Kỵ…chỉ thẹn với lòng mình không đủ sức chết nghịch tặc Long Ngạo Thiên!”
“Vô Tận Hỏa Giới nghe đây, ngày sau chỉ cần là kẻ thù của Long Ngạo Thiên, tất cả đều là minh hữu của Hỏa Kỵ Quân chúng ta!”
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH!!!
Thiên băng địa liệt, Thánh Kỹ U Minh Ngục sụp đổ thành hư vô, cái giá phải trả là một đời cường giả Hỏa Kỵ Tướng Quân oanh oanh liệt liệt.
“Phụ thân!”
Viêm Miên Châu đau đến tê tâm liệt phế, nhưng vì tuân theo di nguyện của phụ thân, nàng vẫn đè nén đau đớn muốn chết, chỉ huy Vô Tận Hỏa Giới rút đi.
Viêm Minh mặc dù trọng thương, vẫn không quên cứu theo đám huynh đệ kết nghĩa, tạm thời thu hồi bọn hắn vào một kiện Không Gian Pháp Bảo.
VÈO VÈO VÈO VÈO VÈO VÈO…
Bất quá ngay lúc này, từ trong vụ nổ khổng lồ, hàng loạt ngọn lửa với các loại hình dạng khác nhau lóe lên sau đó bay vọt ra ngoài, nhắm ngay cơ thể Viêm Miên Châu lao vụt đến.
“Các ngươi…” Viêm Miên Châu sững sờ trước biến cố.
Bởi những ngọn lửa này chính là hơn mười loại Dị Hỏa của phụ thân Viêm Lâm.
Mặc dù chúng nó trợ giúp chủ nhân thi triển Viêm Nộ tự bạo tiêu tốn rất nhiều lực lượng dẫn đến suy yếu, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để tìm đến Viêm Miên Châu.
Nhiều năm như vậy phò tá chủ nhân, ngay cả Dị Hỏa cũng sinh lòng trung thành.
Nếu Viêm Lâm đã chết, bọn chúng sẽ tiếp tục phò tá hậu nhân của hắn.
Viêm Minh hiện tại trọng thương hấp hối, không còn đủ sức để đón nhận năng lượng khổng lồ từ Dị Hỏa.
Vì thế chúng nó chủ động lựa chọn Viêm Miên Châu.
Bờ môi đỏ thẳm của Viêm Miên Châu vô thức mở ra, hơn mười loại Dị Hỏa điên cuồng tiến vào.
Bởi vì nàng cũng tu luyện Công Pháp đặc biệt của Vô Tận Hỏa Giới, không hề sợ vấn đề tiếp nhận nhiều Dị Hỏa dẫn đến bạo thể mà chết xảy ra.
Thoáng chốc, tu vi của Viêm Miên Châu điên cuồng tăng lên.
Từ Đế Giả một đường tiến mạnh Đại Đế…Địa Đế…
Đáng tiếc những Dị Hỏa này đã tiêu hao quá nhiều trong lúc chiến đấu, bằng không nàng thậm chí có thể đột phá Thiên Đế.
“Tiểu thư, chúng Dị Hỏa chính là di sản của Tướng Quân, tuyệt đối không thể để rơi vào tay cường địch!”
Đại Trưởng Lão tu vi Địa Đế lên tiếng nhắc nhở.
“Ta biết rồi!” Viêm Miên Châu gật mạnh đầu, tiếp tục hạ lệnh đào vong, rời khỏi Vô Tận Hỏa Giới.
“Khặc khặc khặc, ai cho các ngươi đi?”
Nhưng ngay khi đặt chân ra ngoài vũ trụ, tiếng cười tà quỷ dị vẫn như âm hồn bất tan bám sát theo sau.
“Làm sao có thể?”
Toàn trường sắc mặt đại biến, Viêm Miên Châu thân thể run rẩy, một cảm giác tuyệt vọng dâng tràn trong lòng.
“Hắn…hắn có phải là người không? Ngay cả Tướng Quân tự bạo cũng không thể trọng thương hắn?”
Đây là ý niệm duy nhất trong đầu tất cả mọi người lúc này.
Cứ tưởng Viêm Lâm hy sinh tính mạng tự bạo phá tan Thánh Kỹ, kẻ thù sẽ ít nhiều nhận lấy phản phệ dẫn đến trọng thương, Vô Tận Hỏa Giới có thể nhân cơ hội đó rút đi.
Nào ngờ nhanh như vậy kẻ thù đã thoát khỏi vụ nổ, truy sát theo sau.
Với chiến lực kinh thiên như vậy, còn sở hữu Thánh Kỷ…làm sao Vô Tận Hỏa Giới có thể giữ được mạng.
“Khà khà khà…”
Không gian nứt ra, một thân ảnh kiêu ngạo bước ra trong mắt đám người.
Từ đầu đến cuối kẻ này vẫn chưa từng lộ diện chân thân, không ngờ lúc này rốt cuộc xuất hiện.
Điều này đồng nghĩa với, hắn đã tự tin có thể diệt sát tất cả mọi người ở đây diệt khẩu, nên chẳng e ngại việc bại lộ thân phận.
Mà khi chứng kiến diện mạo của kẻ thù, hai mắt Viêm Miên Châu mở lớn, đồng tử co rút lại, không dám tin thốt ra một cái tên:
“Nhị Lang Thần?!”
Trong lòng nàng rung động tột đỉnh.
Kẻ này…kẻ này vì sao lại nhắm vào Vô Tận Hỏa Giới, hơn nữa chiến lực còn đạt đến mức kinh thiên động địa như vậy?
“Hừ!” Nhị Lang Thần trong lòng giận dữ, ngoài mặt lại ra vẻ thản nhiên:
“Kinh ngạc sao? điều các ngươi kinh ngạc vẫn còn rất nhiều!”
Với bản tính cẩn thận của hắn, vốn không hề muốn lộ mặt trong trận chiến này nên mới ẩn núp trong không gian, từ xa điều khiển Vương Anh Pháp Tướng và vô số sọ đầu mang theo Tà Lực đồ sát.
Nào ngờ Viêm Lâm liều mạng tự bạo dẫn đến Thánh Kỹ bị phá, bản thân Nhị Lang Thần cũng tiêu hao rất nhiều lực lượng, từ đó chẳng còn đủ sức ẩn nấp trong không gian để thao túng tất cả từ xa nữa.
Vì lẽ đó hắn buộc lòng phải hiện ra, chỉ cần giết sạch Vô Tận Hỏa Giới và thôn phệ cơ thể của bọn chúng để khôi phục cũng không tệ.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Viêm Miên Châu lại khiến Nhị Lang Thần sắc mặt mộng bức:
“Nhị Lang Thần, không ngờ là ngươi…ngươi muốn chết sao?”
Nhìn đôi mắt xinh đẹp của Viêm Miên Châu nhìn mình như nhìn một thằng ngu, Nhị Lang Thần trong đầu tràn ngập dấu chấm hỏi.
Chuyện gì xảy ra? vì sao nữ nhân này dùng ánh mắt và thái độ như vậy nhìn ta?
Khoan đã! Không chỉ riêng nàng, mà tất cả người của Vô Tận Hỏa Giới cũng đang dùng ánh mắt như nhìn kẻ sắp chết nhìn ta là sao?
“Các ngươi có ý gì? Các ngươi không biết sợ sao? các ngươi không sợ chết sao?” Nhị Lang Thần phẫn nộ hỏi.
“Người phải sợ chết e rằng chính là ngươi!” Viêm Miên Châu nghiến răng nghiến lợi nói.
Vô Tận Hỏa Giới gật gật đầu, cực kỳ thương hại và căm giận nhìn Nhị Lang Thần nói:
“Đừng có chết quá sớm, bọn ta chưa kịp trả thù đâu!”
Điều này khiến Nhị Lang Thần như sắp tức điên, mọi thứ diễn ra không theo kịch bản a…
RĂNG RẮC…
XOẸT XOẸT…
VÙ VÙ…
TỐC…
Nhưng không đợi hắn phản ứng, Nhị Lang Thần chỉ nghe thấy vô số âm thanh di chuyển vang lên.
Có kẻ xé rách không gian, có kẻ thi triển thân pháp, có người kỵ lấy Pháp Bảo, có người cưỡi trên Yêu Thú, cũng có người trực tiếp na di xuất hiện…
Chưa đầy ba hơi thở, Nhị Lang Thần xém chút tè ra quần.
Bởi vì hắn cảm nhận được có gần trăm vị Thiên Đế cấp cường giả đang nhắm đến vị trí của mình lao vọt đến, tham lam và sát cơ vô hạn…
“Cái quỷ gì? Ai giải thích cho ta chuyện gì đang xảy ra?” Nhị Lang Thần ở trong lòng gào thét.
“Ngươi hỏi bổn tọa, bổn tọa phải hỏi ai đây?” Cánh tay vừa sợ vừa giận quát lớn:
“Con mẹ nó, vì sao đám cường giả này hình như có thù với ngươi?”
“Ta làm sao biết?” Nhị Lang Thần hãi hùng khiếp vía đáp.
“Mẹ mày còn không mau chạy?” Cánh tay điên cuồng gầm lên.
Nhị Lang Thần vội vàng gật đầu, mặc kệ đám người Viêm Miên Châu, xoay người chạy như chó.
Hắn xin thề, hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra…
Vì sao hắn như đang đắc tội toàn vũ trụ?
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hành sự cẩn thận nên Nhị Lang Thần chỉ thường lui tới những nơi vắng vẻ, khi gặp con mồi thì lập tức chết và cắn nuốt mà không cho đối phương bất kỳ cơ hội trăn trối nào…
Cho nên những tin tức động trời gần đây liên quan đến mình, Nhị Lang Thần hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn hiện tại là nhân vật vang danh của vũ trụ, vô số thám tử và nhân viên tình báo được cử đi khắp mọi nơi để săn lùng tin tức về hắn.
Trước đó Vô Tận Hỏa Giới phát sinh đại chiến động trời, những thám tử và nhân viên tình báo này đều cảm ứng được…nhưng vì Nhị Lang Thần vẫn ẩn núp thao túng Vương Anh Pháp Tướng nên cả bọn không hề biết hắn là người đứng sau, vì thế chỉ âm thầm xem kịch mà không hề xen vào.
Nào ngờ vì truy sát Viêm Miên Châu và Hỏa Kỵ Quân, Nhị Lang Thần vẫn ngu ngơ, đường hoàng xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật một cách hống hách?
Khi vừa chứng kiến khuôn mặt của hắn, tất cả thám tử, nhân viên tình báo có mặt lập tức truyền tin tức về cho thế lực sau lưng mình.
Sức hấp dẫn của khối tài sản khổng lồ mà “Nhị Lang Thần” sở hữu thật sự quá lớn, chỉ thoáng chốc đã có gần trăm Thiên Đế điên cuồng vọt đến hiện trường, muốn kiếm chát một chén canh.
Đây cũng là lý do khi thấy Nhị Lang Thần dám lộ mặt, Viêm Miên Châu đám người chẳng những chẳng còn sợ hãi, còn sợ Nhị Lang Thần chết quá sớm khiến bọn hắn sẽ không còn cơ hội báo thù.
“Chạy đi đâu? dám bắt cóc Đế Tử Trận Điện chúng ta, ngươi phải chết!” Một vị Trưởng Lão Trận Điện phẫn nộ gầm lên, vô số Trận Văn triển khai, hóa thành một Trận Pháp phong tỏa Không Gian vây lấy Nhị Lang Thần vào trong.
Nghe thấy tiếng quát của Trưởng Lão Trận Điện, Nhị Lang Thần sắc mặt giật mình, chẳng lẽ trong những người ta giết gần đây có kẻ là Đế Tử của Trận Điện? hình như không có nha, ta đâu có ngu mà động vào người của thế lực lớn sớm như vậy?
“Nhị Lang Thần, ngươi làm sao mà Địa Ngục Môn biến mất?” Vài vị Thiên Đế khác cười gằn truy cản.
“Cái quái gì!?” Nhị Lang Thần xém chút té ngửa, Địa Ngục Môn biến mất hắn cũng nghe nói qua, nhưng liên quan cái rắm gì đến hắn?
“Nhị Lang Thần, dám cướp đoạt Vĩnh Hằng Thuộc Tính của toàn vũ trụ, ngươi đang chọc ổ kiến lửa!” Lại có không ít Thiên Ma Đế gầm lên đầy ghen ghét.
“Bà già mày nói xàm!” Nhị Lang Thần phẫn nộ hét ầm lên: “Ta mà có Vĩnh Hằng Thuộc Tính là đồ sát chúng mày lâu rồi!”
“Nhị Lang Thần, lão tử chơi xxx chết con mẹ ngươi, tham lam nuốt sạch tài sản của nhiều cường giả Thiên Đế cấp như vậy, mau phun hết ra đây!” Vô số tiếng chửi rủa lăng mạ.
“PHỐC!”
Nhị Lang Thần tức giận đến thổ huyết, uất ức đến cực điểm, hắn như lệ quỷ ngửa đầu lên trời gầm rú:
“Lão tử là bị oan ức, đừng để ta biết tên nào vu khống, bằng không lão tử diệt cả nhà ngươi!”
“Haha, đến nước này còn muốn đóng kịch? Không có khối tài sản khổng lồ kia, ngươi làm sao tiến bộ nhanh như vậy? có thực lực mạnh đến mức giết cả Viêm Lâm?”
Chúng Thiên Đế lên tiếng cười gằn, tốc độ ám sát ngày một căng.
Quá nhiều chứng cứ chứng minh thủ phạm là Nhị Lang Thần, bọn hắn đâu có ngu mà dễ dàng bị qua mặt?
Nhận thấy sát cơ tứ phía phong tỏa lấy mình, Nhị Lang Thần sắp vãi cả ra quần:
“Ta chưa muốn chết!”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon.