“Sắc dục?” Vân Duyên âm thầm giật mình, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Xem ra Lạc Nam ở trước mặt này chỉ là một ảo cảnh hoặc chăng là con rối được chủ nhân của Lăng Mộ tạo ra để thử thách chính mình.
Chỉ là điều khiến Vân Duyên thắc mắc chính là tại sao hình tượng nam nhân lại là Lạc Nam mà không phải bất kỳ người nào khác?
Chẳng lẽ thử thách này có thể nhìn trộm nội tâm của nàng, biết Lạc Nam là tên nam nhân được nàng chú ý đến trong thời gian gần nhất?
Tuy nhiên chú ý thì chú ý, điều đó không đồng nghĩa là nàng có suy nghĩ nam nữ hay điều gì đó vượt qua giới hạn với Lạc Nam.
Ở trong lòng nàng, Lạc Nam chỉ là một yêu nghiệt đáng giá được Trụ Việt Tông bồi dưỡng.
Chỉ cần hắn trợ giúp tiểu vũ trụ thống nhất sau đó đặt chân đến Nguyên Giới, nàng sẽ dùng thân phận của mình để trợ giúp hắn trở thành Thánh Tử của Trụ Việt Tông, ngày sau đảm đương trách nhiệm một trong những cường giả trụ cột cùng với nàng đem Trụ Việt Tông phát triển ngày một thịnh vượng.
Cho nên không chỉ nàng mà ngay cả Mị Duyên cũng âm thầm chú ý đến Lạc Nam, bởi vì các nàng xem hắn như trợ thủ đắc lực có đủ tư cách…
Đó cũng là lý do mà lần trước nàng đã không vội vàng ra tay khi Đại Thánh đột kích Tiểu Vũ Trụ, ngược lại chấp nhận hy sinh Thế Giới Thụ để trợ giúp Lạc Nam đúc thành Hóa Vũ Bá Thần Thể.
Có thể nói không những bản thân nàng mà rất nhiều cường giả của Trụ Việt Tông cũng đang âm thầm chú ý đến Lạc Nam theo cái cách trưởng bối để ý đến hậu bối xuất sắc có tiềm lực trong cùng một thế lực.
Chỉ cần hắn thành công đặt chân vào Nguyên Giới, chắc chắn sẽ được Trụ Việt Tông toàn diện bồi dưỡng trong hoàn cảnh và điều kiện tu luyện tốt nhất có thể.
Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi…
Vân Duyên chưa từng có bất kỳ ý định nào về mối quan hệ ngoài luồng khác đối với hắn.
Vậy nên lúc này khi Lạc Nam trở thành thử thách sắc dục của nàng, nàng cảm thấy không được thoải mái, vô cùng mất tự nhiên.
Bất quá với tâm cảnh phẳng lặng như mặt hồ, Vân Duyên vẫn nhàn nhạt mở miệng:
“Đã là thử thách thì chắc chắn phải có biện pháp thông qua, chẳng lẽ cứ làm một trận thì gọi là thử thách?”
Nàng nói với phong thái cực kỳ thong dong, khí chất Nữ Thánh Vương uy nghiêm không cần bàn cãi.
“Đương nhiên thử thách sẽ không giống bình thường!”
Lạc Nam thản nhiên gật đầu, ung dung phất tay một cái.
Chỉ thấy một nén nhan có màu đỏ diễm lệ xuất hiện trong tay hắn.
Đem nén nhan đặt ở giữa căn phòng, dùng một mồi lửa đốt lên.
Theo sau đó, một luồng khói quỷ dị phiêu lãng khắp bốn phía.
Vân Duyên đã cố gắng phong bế tất cả cơ thể mình nhưng luồng khói kia vẫn không nhanh không chậm đi xuyên qua Thánh Lực phòng thân, thẩm thấu vào từng lỗ chân lông của nàng.
Vân Duyên âm thầm rùng mình, nàng cảm giác được cơ thể của mình đang dần nóng lên.
“Nén nhan đó là Tình Hương, càng thẩm thấu sẽ càng động , dù là cả Thánh Tôn cũng vô pháp kháng cự dụ hoặc và vọng mà nó mang lại!” Lạc Nam nhếch miệng giải thích:
“Thử thách của nàng vô cùng đơn giản, trong thời gian Tình Hương vẫn còn cháy, ta sẽ dùng mọi loại thủ đoạn tình đối với nàng nhưng sẽ không hợp…”
“Trước khi nén nhan lụi tàn, nếu nàng chủ động cầu hoan xem như nàng thua, ngược lại nếu nàng vẫn giữ vững được bản tâm mà không mở miệng đòi hỏi thì sẽ thông qua thử thách!”
“Làm mọi thủ đoạn tình? Nếu ta không đồng ý thử thách này thì sao?” Vân Duyên cắn chặt cánh môi, nhịp tim đã đập loạn nhịp.
Nàng đang cố gắng kéo dài thời gian để Tình Hương thiêu đốt càng lâu càng tốt.
Bởi vì cơ thể đã có những phản ứng nhất định khi bị làn khói của nó xâm nhập, nàng rất sợ khi Lạc Nam chạm vào mình sẽ lên cơn động không thể kiềm chế.
“Không đồng ý thử thách xem như nàng thất bại…mà kết cục của người thất bại chính là tử vong!” Lạc Nam nhún nhún vai.
“Ta cần suy nghĩ một chút!” Vân Duyên lên tiếng nói.
“Không có thời gian để suy nghĩ!” Lạc Nam chủ động đi đến, bế lấy cơ thể trần của Vân Duyên lên.
“Đừng động ta!” Vân Duyên vô thức muốn dùng Thánh Lực phản kháng.
Chỉ là nàng phát hiện Thánh Lực của mình đang dùng để chống chọi mê tình mà Tình Hương mang lại, nếu như động thủ vào lúc này sẽ rất dễ trúng chiêu.
“Đừng tốn công vô ích!” Lạc Nam nhếch miệng:
“Khi nàng đặt chân vào tòa tháp này, mọi thứ đã được định sẳn…”
Hắn bế lấy Vân Duyên đặt xuống giường nệm, thân thể lực lưỡng đè lên dáng vẻ trần ngọc ngà của nàng.
Da thịt nóng rực của hai người ma sát lấy nhau, Vân Duyên âm thầm rùng mình, nàng cảm giác được một cây thịt cứng rắn như sắt, to như bắp tay đang trượt dài trên bắp đùi trơn nhẵn mịn màng của mình.
Da thịt của nàng mẫn cảm hơn bao giờ hết, dường như từng tấc thịt, từng đường gân mạnh mẽ của nó nàng cũng đều cảm nhận được.
Vân Duyên cắn lấy đầu lưỡi, cố gắng niệm trong miệng một môn Thanh Tâm Quyết để thủ vững bản tâm, xua tan vọng.
Nhưng lúc này thì Lạc Nam lại cúi đầu hôn lên bờ môi hồng nhuận trơn bóng ánh đỏ của nàng.
“Ưm…”
Vân Duyên vô thức nỉ non, môi nhỏ mát lạnh của nàng đã bị bờ môi dày và nóng của hắn xâm chiếm.
Vân Duyên tinh thần hoảng loạn, nhận thấy đầu lưỡi như linh xà của hắn đang cố gắng chèn ép vào bờ môi, tìm cách tách ra hàm răng trắng đều thẳng tắp của nàng để chen vào.
Nàng liền cắn chặt hàm răng không để hắn đạt thành ý đồ.
Nhưng Lạc Nam lại chuyển sang dùng thủ đoạn khác, hắn cúi đầu xuống láp cổ nàng, láp vành tai tinh xảo, láp khắp khuôn mặt.
Một tay hắn bao trùm bầu sữa tròn trịa, nắm tất cả từ gốc đến ngọc vào lòng bàn tay, ra sức nhào nặn.
Một tay khác hắn nghịch ngợm bên phía bầu sữa còn lại, xoe xoe cái núm hồng hồng trên đỉnh đồi, thỉnh thoảng lại nghịch ngợm kẹp lấy đem nó kéo dài ra, kết hợp xo/a nắn thành muôn hình vạn trạng.
“Hức…đừng…”
Cơn tê dại làm mụ mị đầu óc, Vân Duyên vô thức lên tiếng.
Nhân cơ hội đó, Lạc Nam nhanh chóng đút cái đầu lưỡi vào trong miệng của nàng khuấy động.
“Ưm…” Vân Duyên hoảng hốt, chiếc lưỡi đinh hương của nàng như bị quấn chặt, hương tân ngọc dịch bị tham lam nhấm nháp.
Mắt nàng hiện lên vẻ hung hăng, hàm răng cắn mạnh xuống muốn cắn đứt đầu lưỡi hắn.
“Ngoan, vươn lưỡi của nàng ra!” Nào ngờ Lạc Nam nhu hòa lên tiếng.
Vân Duyên rùng mình, nàng phát hiện cơ thể không làm theo lý trí, thay vì cắn hắn thì nàng lại ngoan ngoãn lè chiếc lưỡi ướt át yêu kiều của mình ra ngoài, còn chủ động cùng với lưỡi hắn quấn quít.
“Chiếc giường này có vấn đề!” Vân Duyên trong lòng lạnh lẽo.
Nàng đã nhận ra khi nằm trên chiếc giường này, mọi hành động của nàng đều phải làm theo ý của Lạc Nam.
Quả nhiên chỉ thấy hắn cầm lấy tay nàng kéo xuống thịt to lớn, hạ giọng nói:
“Cầm lấy và ve, giúp ta sung sướng đi!”
Tay nhỏ của Vân Duyên liền cầm vào thân thịt, từng ngón tay run lẩy bẩy trước sức mạnh uy phong của nó.
Nàng thậm chí nắm không thể trọn vẹn cả thân côn, vẫn ôn nhu nhẹ nhàng ve thân côn, sục lên xuống đều đặn.
Lạc Nam hôn môi Vân Duyên chán chê, vùi đầu vào mái tóc thơm ngát của nàng hít sâu một hơi, thơm như hoa quỳnh vô cùng dễ chịu.
Hắn cúi đầu ngậm lấy bầu sữa, và cắn kết hợp đánh lưỡi liên tục lên nhũ hồng, chọc cho Vân Duyên toàn thân mềm mại.
Một tay khác trượt qua cái bụng phẳng lì, trớn lỗ rốn tinh xảo, sau đó chạm vào thảm cỏ đen hình tam giác.
“Không thể chạm vào chỗ đó…” Vân Duyên rùng mình, hạ thân của nàng đã sớm đầy nước.
“Nàng ước quá rồi…” Lạc Nam cười tà, úp bàn tay lên gò mũm mĩm, hai ngón tay ve đôi môi dọc theo cửa miệng nơi riêng tư, ngón giữa chọc nhẹ vào cái chỗ hẹp khuấy động.
“Á…” Vân Duyên thân thể giật giật kiều rên thành tiếng.
“Mau cầu ta giao , nàng đã chịu đựng đủ lắm rồi…” Lạc Nam cười thích thú, đem ngón tay đầy thủy dịch đáng mắc cỡ lên trước mắt nàng.
Vân Duyên không đáp, nàng nghiêng đầu nhìn sang Tình Hương, trong lòng nặng nề đến cực điểm.
Chỉ mới cháy được một phần ba.
Đột ngột Lạc Nam đem ngón tay ướt át đút vào miệng Vân Duyên, ra hiệu nàng dùng lưỡi sạch thứ nước của chính nàng rỉ ra.
Hành vi phóng túng như vậy cả đời Vân Duyên cũng chưa từng nếm trải.
Nhưng đáng nói hơn, hắn còn úp đầu vào giữa .hai chân nàng, hôn hít hai bắp đùi, trớn xung quanh cái tiểu nguyệt.
Cuối cùng cả môi hắn hôn vào nơi đó của nàng.
“Ưhhhh….
ngứa quá…” Vân Duyên hai chân duỗi thẳng, bàn tay càng vô thức nắm chặt thịt sốc thật mạnh.
Hơi thở của hắn đang phà vào cô bé của nàng, lưỡi của hắn đang duỗi vào cái khe mềm mại hồng hồng của nàng khuấy động, mũi hắn cạ vào hạt lê.
“Không…” Vân Duyên sướng đến rùng mình la hét, một cổ âm tinh nóng chảy từ tận cùng hoa tâm ra.
Lạc Nam tham lam nhấm nháp sạch sẽ, đưa mắt lên nhìn nàng trêu chọc:
“Công Chúa của chúng ta thật là mẫn cảm, chỉ mơi trêu đùa một chút đã lên đỉnh…”
Vân Duyên gò má nóng rực, cảm giác tức giận, thẹn thùng, xấu hổ lan tràn khắp tâm trí.
Lúc này, hắn lại lấy thịt đặt trước cái miệng nhỏ của nàng nói:
“Há miệng ra!”
Vân Duyên nghe lời mở đôi môi, thịt liền chen chút đi vào.
“Hức…” Nàng cảm giác như muốn ngạt thở.
“ quanh thân côn, như kem!” Lạc Nam lại tiếp tục nói.
Vân Duyên tròng mắt ngập nước láp thịt, nhẹ nhàng bú .
Lạc Nam sướng như điên, bắt đầu nhấp thịt vào miệng nhỏ của nàng.
Tay của hắn tiếp tục trêu đùa cái khe hẹp giữa chân, thịt càng nhấp hăng bên trong môi đỏ.
Vân Duyên đột nhiên cảm giác thịt giật giật, sau đó một luồng sinh mệnh có chút tanh và mùi hăng của nam nhân toàn bộ bắn vào.
“Ực…” Nàng trợn tròn đôi mắt, vô thức nuốt vào thứ đáng xấu hổ đó của nam nhân.
Vân Duyên phẫn nộ đến muốn ngất đi, thử thách cuối cùng này xém chút làm tâm cảnh của nàng vụn vỡ.
Nàng nghiêng đầu nhìn sang Phát Hương, nó đã cháy hơn một nữa…chỉ còn lại một phần ba.
Mà khi Tình Hương cháy càng nhiều, thứ khói hồng thích đó lại càng nồng nặc, mức độ thèm thuồng của giống cái dần lấn át đi lý trí.
Vân Duyên cố gắng cầm cự cơn thèm khát tình, nàng vận dụng Băng Thánh Lực bên trong cơ thể, ý đồ đem các dây thần kinh và mạch máu của mình đóng băng để giảm tải áp lực.
Nhưng tất cả lại như vụn vỡ khi Lạc Nam rút cái .thịt vẫn còn cứng như thép ra, đặt giữa cái khe tiểu của nàng bắt đầu ma sát bên ngoài.
“Ngươi đã nói…đã nói sẽ không xâm phạm!” Vân Duyên thở hổn hển.
“Yên tâm!” Lạc Nam mỉm cười quỷ dị.
Hắn giữ đúng lời hứa không cắm vào, nhưng lại để cái thân côn trượt lên trượt xuống giữa hai đôi môi mộng đỏ nằm dọc, đầu ngón tay thì mân mê hạt lê tròn trịa không ngừng.
Vân Duyên toàn thân giật giật, hắn lại ra hiệu nàng nằm úp xuống chổng mông lên cao.
Ở tư thế này, hắn thấy cả hai bộ phận tư mật xinh xắn và bộ mạn diệu của nàng.
Ngón tay bắt đầu hành động, trêu chọc hai cái chỗ nhỏ, đồng thời khiến khói hồng của Phát Hương dễ dàng chui vào.
“Á…Chết mất…” Vân Duyên như muốn bật khóc, hai cái chỗ nhỏ của nàng co rút liên tục trước cơn động ngày một kéo tới.
Lạc Nam nảy sinh nghịch ngợm, hắn điều động lực lượng trên đầu ngón tay, khắc thẳng vào da thịt trên mông của Vân Duyên thành một hình xăm với hai chữ:
“Lạc Nam!”
Hắn xăm tên mình lên bờ bên trái của nàng.
“Ngươi…không thể nào…ngươi thật sự là Lạc Nam??” Vân Duyên trong cơn mê tình nảy sinh một chút ý thức.
Lực lượng mà Lạc Nam vừa điều động để khắc tên chính là Bá Lực.
Vân Duyên không tin tưởng thử thách do Chí Tôn Lăng Mộ mô phỏng có thể bắt chước cả lực lượng độc nhất vô nhị như Bá Lực.
Vậy khả năng kẻ này là Lạc Nam chân chính thật sự quá cao.
“Khà khà, muộn rồi bé!” Lạc Nam cười đắc ý, lật úp Vân Duyên xuống.
Cường thế tách đôi chân của nàng ra, thịt nhắm ngay chỗ nhỏ muốn dùng sức cắm vào.
“Ngươi lật lộng!” Vân Duyên nộ hống.
Bởi vì Phát Hương đã lụi tàn.
Nàng đã kinh qua vô số tủi nhục, chống chọi giữa lằn ranh lý trí và vọng để thủ vững bản tâm, kiên cường vượt qua tất cả để hoàn thành thử thách cuối cùng.
Nhưng Lạc Nam ở giây phút mấu chốt lại muốn cướp đi thân thể trinh nguyên của nàng mà không thèm nhìn quy tắc.
Cảm giác được cái thịt đã tiến vào được phần đầu, nàng khuất nhục đến ứa nước mắt, hận ý trào dâng.
Nàng cắn chặt môi, hai mắt hận ý dữ dằn nhìn lấy Lạc Nam, tương lai muốn tiêu diệt nam nhân này.
Nhưng ở khoảnh khắc này Vân Duyên lại chấn động.
Bởi vì nàng nhìn thấy khuôn mặt Lạc Nam đang vặn vẹo vô cùng dữ dội, hai tay ôm chặt phần đầu cực kỳ thống khổ, ánh mắt long lên sòng sọc như đang phải đấu tranh một điều gì đó.
Cơ thể hắn dừng mọi động tác, ranh giữa giữa hắn và nàng chỉ còn cách một tầng màn trinh mỏng manh nhưng không sao tiến tới.
Đột ngột, Lạc Nam ngửa đầu rầm rống như dã thú thê lương:
“CÚT RA~!”
ẦM!
Một luồng hư ảnh bị cưỡng ép đẩy văng khỏi cơ thể Lạc Nam va đập vào vách nhà, khói bụi mịt mù.
Hai mắt Lạc Nam trở nên thanh tĩnh chưa từng có.
Hắn vội vàng lấy ra một tấm mền trùm lên cơ thể Vân Duyên, đồng thời đổ một bình Tẩy Hồn Thủy vào trong miệng nàng để thanh trừ tạp niệm.
“Xin lỗi nàng…” Lạc Nam áy náy nhìn Vân Duyên nói một tiếng, sau đó vung người đứng dậy.
Hắn biểu lộ hung ác nhìn vào vách nhà, cực kỳ căm tức.
Vừa rồi ngay khoảnh khắc tiến vào vũ trụ, một luồng sức mạnh bất khả xâm phạm đã trấn áp lấy hắn.
Sau đó ý thức của hắn bị một luồng ý niệm bí ẩn nào đó chiếm hữu, đưa hắn đến căn nhà gỗ này và làm ra mọi chuyện vừa rồi với Vân Duyên.
Hắn vẫn luôn có được ý thức của mình nhưng lại bất lực.
Hắn cố gắng kêu gọi Bất Hủ Diễn Sinh Kinh hoặc Hệ Thống để đoạt lại quyền khống chế cơ thể nhưng bất thành.
Có lẽ bởi vì luồng ý niệm kia không hề muốn gây hại cho hắn nên Hệ Thống và Bất Hủ Diễn Sinh Kinh cũng chẳng thèm bận tâm.
Nhưng dù là như vậy, thì việc ý niệm muốn thông qua hắn chiếm hữu Vân Duyên cũng khiến Lạc Nam phẫn nộ.
Dù nàng không phải công chúa của Trụ Việt Tông mà là một nữ nhân vô danh tiểu tốt, Lạc Nam cũng tuyệt đối không cho phép có kẻ mượn cơ thể mình để làm ra hành vi như vậy.
Ấy thế nên hắn vẫn luôn cố gắng giành lại quyền kiểm soát cơ thể, sử dụng tâm cảnh kiên cố như bàn thạch khi đã kinh qua Vạn Kiếp Luân Hồi, cuối cùng tranh đấu thành công trong khoảnh khắc mấu chốt, đánh bay luồng ý niệm kia ra khỏi cơ thể.
Chứng kiến biểu hiện của Lạc Nam, Vân Duyên dường như đã đoán ra phần nào vụ việc, ánh mắt của nàng trở nên phức tạp, bình tĩnh lấy ra y phục mặc vào người, cũng nhìn về phía kẻ thần bí kia…
“Khanh khách, cái tên tiểu tử thúi, rõ ràng ngươi từng tuyên bố muốn thu nàng làm thị nữ, bổn Tôn chỉ muốn giúp ngươi một chút mà thôi, sao lại từ chối ý tốt của ta?”
Khói bụi dần dần tán đi, một thanh âm u oán pha lẫn trêu tức truyền vào trong tai…
Hư ảnh một người xuất hiện…
…
Chúc cả nhà mùng 3 vui vẻ.