Trong khi Bất Khương tan xương nát thịt, Lạc Nam cũng chẳng dễ dàng gì…
Chỉ thấy Kinh Văn Bất Hủ trên cơ thể hắn ảm đạm, Vạn Cổ Bất Hủ Thân rạn vỡ, toàn thân bị một vòng xoáy luân hồi hút vào, cũng may hắn đã có được cả Thời Gian và Không Gian linh căn nên vẫn có thể thoát ra trong gang tấc.
Bá Y nát vụn, thân thể trụi lộ ra, đau nhứt khắp toàn thân, khóe miệng đầy máu đỏ.
Tuy chật vật như vậy, trong ánh mắt của Lạc Nam lại ẩn chứa sự hưng phấn đến mức điên cuồng, cảm giác sảng khoái khiến toàn thân của hắn đang run lẩy bẩy.
Bởi vì lần đầu tiên hắn đối kháng chính diện với Thánh Vương Lực và chiếm được ưu thế.
Mặc dù hiện tại tu vi của Bất Khương đã bị áp chế nghiêm trọng nên việc điều động Thánh Vương Lực cũng không thể giúp hắn có được chiến lực của một vị Thánh Vương chân chính giống như Vân Duyên Công Chúa, nhưng Thánh Vương Lực dù sao cũng là Thánh Vương Lực, sức mạnh của nó thật sự vượt trội Thiên Đế Lực không biết bao nhiêu lần, dù là Bá Lực trước đây của Lạc Nam tập hợp từ Vĩnh Hằng Thuộc Tính và hàng loạt Dị Thuộc Tính cũng vô pháp so sánh.
Lần trước đối đầu, Lạc Nam chỉ có thể dùng đến Thánh Cấp Pháp Bảo tự bạo, chấp nhận sử dụng phương thức cá chết lưới rách để bức lùi Bất Khương, ngoài ra chẳng còn biện pháp nào khác.
Nhưng hiện tại thì khác.
Sau khi đột phá và trở thành Nhập Hồn Thánh cấp cường giả, Hồn Lực của Lạc Nam đã từ Hồn Thiên Đế Lực trở thành Nhập Hồn Thánh Lực.
Mà Bá Lực lại có được Nhập Hồn Thánh Lực dung nhập bên trong, bản chất của nó liền được nâng lên một tầm cao mới.
Kích thước của Hồn Đỉnh cũng trở nên to lớn hơn, Bá Đỉnh càng trở nên hùng mạnh.
Lại thêm tu luyện Chí Tôn Công Pháp – Thiên Văn Quy Hoa Quyết, thành công khai mở được 160 đường Nguyên Văn, biết cách dung hợp Trận Văn được hình thành từ Bá Lực, Nghịch Long Văn và Hồng Hoang Ma Văn thành Hoa Bỉ Ngạn khảm lên thân Bá Đỉnh.
Cuối cùng là không thể thiếu uy năng của Oanh Thiên Tổ Phù cùng Hóa Vũ Bá Thần Thể.
Rất nhiều thủ đoạn mới và cũ liên hợp một cách hoàn mỹ, Lạc Nam mới có thể thay đổi viễn cảnh tiếp tục sử dụng Thánh Cấp Pháp Bảo tự bạo để đối kháng được Thánh Vương Lực.
Tuy một lần xuất thủ vất vả như vậy, tiêu hao nhiều như vậy…hắn vẫn cảm thấy vô cùng xứng đáng.
Đáng đến mức cảm giác sung sướng lan tràn khắp toàn thân.
Nếu Bất Khương không phải Bất Tử Tộc thì vừa rồi Lạc Nam đã chính tay giết một vị nhân vật chấp chưởng Thánh Vương Lực.
Điều này đối với một kẻ Nhập Hồn Thánh thật sự là khó có thể tin, có thể nói là kỳ tích cũng không đủ để hình dung.
Mà không chỉ một mình Bất Khương, ngay cả Bất Tử Thiếu Chủ và đám đồng bọn cũng bị dư ba vụ nổ nện cho điên cuồng thổ huyết.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn khai mở đến cực hạn, Lạc Nam phóng thích bầy quạ Xích Nha Hắc Ám mang theo con mắt của mình quan sát bốn phương tám hướng xung quanh, chứng kiến quá trình Bất Khương khôi phục, tìm ra từng mảnh da thịt của hắn đang dần dung hợp.
Lạc Nam nhẹ động các đầu ngón tay, vô số sợi tơ vô hình trong suốt bắn ra đính vào những mảnh vụn da thịt này.
Không lâu sau đó, một thanh âm lạnh lẽo như đến từ cửu u địa ngục đã ken két vang lên:
“Súc sinh Lạc Nam, ngươi đã thành công chọc giận bổn Thánh Tử!”
Chỉ thấy Bất Khương trở về nguyên trạng, hai mắt hờ hững không chút cảm tình nhìn đăm đăm Lạc Nam.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Lạc Nam đã bị Bất Khương chết hắn triệu lần.
“Chọc giận ngươi thì sao? cắn ta à?” Lạc Nam cười nhạt nhún nhún vai.
Lời của Bất Khương hoàn toàn không có chút tính uy hiếp nào đối với hắn.
Chứng kiến Lạc Nam khí phách, chúng nữ đang được Luân Hồi Thụ bảo hộ trong hư không nhịp tim đập thình thịch, hai mắt lóe sáng liên tục, hận không thể đè nam nhân này ra giày vò một trận.
Kẻ địch khiến tất cả các nàng phải đau đầu liên thủ nay lại bị một mình nam nhân của các nàng đè ra đánh.
Sức mạnh của hắn triệt hạ cả Thánh Vương Lực.
Đặc biệt là liên tưởng đến cảnh tượng Bỉ Ngạn Hoa nở rộ diễm lệ trong chớp mắt, phối hợp với hình ảnh Lạc Nam chấp chưởng Bá Đỉnh uy mãnh vô song nện cho Bất Khương tan thành từng mảnh thật sự quá mức ấn tượng, cả đời này các nàng cũng vô pháp quên được.
“Đóa hoa đó thật sự yêu dị, thật sự hút hồn…” Tần Mộng Ảnh thở dài một tiếng:
“Khi nó nở rộ, vạn vật xung quanh ảm đạm thất sắc!”
Chúng nữ đồng gật đầu, Phượng Nghi cảm khái: “Mặc dù hình tượng đó không giống với phong cách chiến đấu cuồng dã của Lạc Nam, nhưng chẳng biết vì sao khoảnh khắc đóa hoa đó nở rộ lại phù hợp đến kỳ lạ, dường như sinh ra là dành cho hắn!”
“Khanh khách!” Tô Mị liếm liếm bờ môi đỏ mộng, thổ khí như lan:
“Chàng là một nam nhân tà dị, hình tượng yêu mị như vậy mới càng thích hợp với chàng, cách chiến đấu bạo lực chỉ là của đám nam nhân thô kệch như bốn con khỉ kia mà thôi!”
Chúng nữ vô thức gật đầu, nàng hồi tượng lại khung cảnh Lạc Nam ngồi gãy đàn, khi đó hắn thật sự có loại khí chất hào hoa phong nhã.
“Lão nương mặc kệ hình tượng gì, hiện tại ta chỉ muốn cùng phu quân điên loan đảo phượng…” Diễm Hồng Liên quyến rũ động nói.
Nghe nàng ăn nói lớn mật, chúng nữ sở hữu thể chất đặc biệt chuyên song tu như Vân Tu Hoa, Hồ Khinh Vũ, Á Hy Thần tâm tình nhộn nhạo, vô thức khép lại hai chân để tránh chất mật róc rách.
Mà những nữ nhân khác cũng cảm thấy cơ thể có chút nóng lên, hiển nhiên khó ức chế được tình cảm.
Cơ Nhã và Cơ Băng nhìn qua thấy hai vị sư phụ Thường Nga và Lăng Ba đang thất thần nhìn chằm chằm phu quân của mình, trong lòng âm thầm cười trộm.
Quả nhiên băng sơn dù lạnh lẽo đến mức nào, một khi gặp phải ngọn lửa đủ sức bùng cháy cũng dần dần trở nên hòa tan…
“HAHAHAHAHA!”
Chợt Bất Khương Thánh Tử ngửa đầu cười vang cắt đứt mạch suy nghĩ của chúng nữ.
Chỉ thấy hắn ngửa đầu lên trời cười dữ tợn, cười như điên cuồng, cười như bất chấp tất cả.
Theo sau đó nụ cười của hắn dần trở nên oán độc, vặn vẹo và dữ tợn như lệ quỷ.
Hai mắt đỏ ngầu khóa chặt Lạc Nam, Bất Khương trầm thấp thốt lên:
“Vũ trụ này diệt vong tất cả là do ngươi, vốn ngay từ đầu ta chỉ muốn chiếm đoạt mà không muốn hủy diệt, nhưng là do ngươi đã chọc giận ta!”
Lạc Nam nghiêm mặt, không biết con hàng này còn sở hữu thủ đoạn gì.
“Đừng tưởng rằng ngăn cản được một lần ta điều động Thánh Vương Lực mà đắc ý, ngươi vĩnh viễn chỉ là con kiến trước mặt Thánh Vương chân chính!” Bất Khương chỉ thẳng mặt Lạc Nam quát lớn.
“Ồ, đáng tiếc hiện tại ngươi chỉ là Nhập Thánh!” Lạc Nam híp mắt lại nói.
“Ếch ngồi đáy giếng!” Bất Khương từ trong miệng bất chợt phun ra một Chiếc Nhẫn Trữ Vật, giọng điệu âm u không chút cảm xúc:
“Sức mạnh của Thánh Vương một khi động thủ sẽ hủy diệt tiểu vũ trụ, nhưng bổn Thánh Tử không quan tâm, bởi vì ngày hôm nay ta phải bằng mọi giá khiến ngươi đau khổ, nhục nhã, uất hận…”
Tiếng quát vừa dứt, từ trong Nhẫn Trữ Vật hắn liền lấy ra năm tấm Phù Chú.
Bất Khương phất tay, ngoài trừ một tấm Phù Chú được hắn giữ lại, bốn tấm khác lần lượt chia cho Bất Tử Thiếu Chủ và ba tên thuộc hạ Bất Tử Tộc.
Mà khi nhìn thấy đám Phù Chú này, tròng mắt Lạc Nam co lại, vô thức thốt lên:
“Thánh Phù Ngũ Tinh – Kháng Pháp Phù?!”
“Khặc khặc…” Bất Khương thay đổi giọng cười khiến người ta rợn cả gai óc.
Nụ cười như của kẻ đi săn đang sắp vờn chết con mồi.
“Ngươi cũng có kha khá kiến thức đó, vậy mà nhận ra được Kháng Pháp Phù?” Bất Khương hài hước đem Phù Chú đeo lên cổ mình, cười tà nói:
“Biết công dụng của nó chứ?”
Lạc Nam gật đầu: “Nó có thể kháng cự lại áp chế của vũ trụ, giúp ngươi khôi phục tu vi Thánh Vương!”
Làm sao có thể quên? Chính tấm Phù Chú này giúp lão già Đại Thánh kia xém chút dồn hắn và Mộc Nhi vào chỗ chết.
“Làm sao có thể?” Chúng nữ nghe xong biến sắc, không thể tưởng tượng nổi những gì mình vừa nghe được.
Một khi kẻ thù khôi phục tu vi, Lạc Nam còn đánh được không?
“Bình tĩnh đi! phu quân vẫn còn rất tự tin!” Liễu Ngọc Thanh trấn an tâm tình của các tỷ muội.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Mà lúc này, khí thế từ trên người Bất Khương, Bất Tử Thiếu Chủ đám người cuồn cuộn gia tăng như hồng hà vỡ đê.
Năm luồng uy áp cao cao tại thượng như có thể trấn áp tất cả, quét ngang vũ trụ, dọa vô số sinh linh hoảng sợ quỳ rạp xuống đất.
Đây là sự chênh lệch về tầng lớp…
Ở trước những luồng khí thế chí cao vô thượng này, tất cả sinh linh vô thức cảm thấy mình thật hèn mọn, ngay cả tư cách chống lại cũng không có.
Bất Khương và Bất Tử Thiếu Chủ đã trở thành Thánh Vương, ba tên thuộc hạ của bọn hắn cũng là Thánh Tướng.
Năm tấm Kháng Pháp Phù dường như thay đổi toàn bộ cục diện.
Nội tình của Bất Tử Chí Tông một lần nữa có thể thấy được kha khá.
“Cơ hội chỉ có một!” Bất Khương nhìn Lạc Nam ngạo nghễ nói:
“Quỳ xuống xin tha mạng! dâng hiến tất cả nữ nhân của ngươi cho ta làm nô lệ tình , ta sẽ cân nhắc thu ngươi làm chó giữ cửa.
”
Một khi xuất thủ, hắn tin chắc mình sẽ hủy diệt vũ trụ này trong lòng bàn tay.
“Đường huynh đáng hận, ngươi có đồ tốt như vậy sao không lấy ra sớm hơn?” Bất Tử Thiếu Chủ đeo Kháng Pháp Phù mà sung sướng như điên, chỉ vào Tuế Nguyệt, Hi Vũ, Âu Dương Thương Lan chúng nữ:
“Cho đệ mấy con hàng kia giải sầu vài đêm…”
Lạc Nam nghe xong lời của bọn hắn chỉ đạm mạc đáp:
“Vốn để ngươi đắc ý thêm một hồi, nhưng lời nói của ngươi đã thành công đưa ngươi vào cửa tử!”
“Hahaha!” Bất Khương cùng Bất Tử Thiếu Chủ phá lên cười: “Kẻ này sợ quá hóa rồ rồi, nói điên nói dại…”
“Còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ, liếm chân bọn ta?” Mấy tên thuộc hạ được thế oán độc cười gằn nói.
Bất quá ngay lập tức, nụ cười trên mặt bọn hắn đồng loạt cứng lại.
Kháng Pháp Phù treo trên cổ bọn hắn bất chợt ảm đạm, ánh sáng dập tắt, công dụng hoàn toàn mất đi.
Pháp tắc vũ trụ trấn xuống, tu vi của bọn hắn thoáng chốc đã trở về Nhập Thánh.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Cả đám điên cuồng kinh hô, sắc mặt kịch biến.
Chẳng biết từ bao giờ, Bảo Kiều đã ung dung đứng cạnh Lạc Nam, trong tay nàng cũng đang nâng cao một tấm Phù Chú.
Phù Chú này lấp lánh vô số Phù Văn bao phủ khắp toàn trường, vô hiệu hóa tất cả Phù Chú trong đồng cấp trở xuống.
“Ngũ Tinh Thánh Phù – Vô Hiệu Phù ?!” Hai mắt của Bất Khương như muốn lòi ra ngoài.
“Kiến thức không tệ lắm, biết công dụng của nó để làm gì chứ?” Lạc Nam dùng ánh mắt trêu tức hỏi ngược lại, giọng điệu y hệt vừa rồi Bất Khương hỏi hắn.
Vô Hiệu Phù có tác dụng vô hiệu hóa tất cả phù chú có đẳng cấp ngang hàng hoặc thấp hơn nó.
Lạc Nam đạt được Vô Hiệu Phù từ lần sử dụng Vòng Quay Danh Vọng cùng thời điểm huyết mạch Binh Nhân Tộc xuất hiện.
Vốn đã lo ngại việc Bất Khương sẽ sở hữu Kháng Pháp Phù như lão già Đại Thánh, trước khi đi cứu Vân Duyên thì Lạc Nam đã đem Vô Hiệu Phù giao cho Bảo Kiều tiếp quản để phòng khi cần đến.
Nào ngờ mãi đến khi hắn trở về Vô Hiệu Phù mới có đất dụng võ.
“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp…”
Phẫn nộ vô biên, oán độc ngút trời, căm hận Lạc Nam đến tận xương tũy là những từ để nói về tâm trạng của Bất Khương và Bất Tử Thiếu Chủ lúc này.
Như thiên đường rơi xuống địa ngục, Lạc Nam đang giày vò và tra tấn tâm trí của bọn chúng.
Lạc Nam mặc kệ địch nhân nghĩ gì, hắn cho Bảo Kiều một nụ hôn tán thưởng, nhận lấy Vô Hiệu Phù đeo lên cổ mình.
Bảo Kiều ngay lập tức được Luân Hồi Thụ bảo vệ, chúng nữ cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Phu quân của các nàng thủ đoạn thông thiên, không ngờ đã tính trước địch nhân tận mấy bước.
“Lười cùng các ngươi nói nhảm!”
Chứng kiến kẻ địch đã sắp phát rồ, Lạc Nam cười nhạt.
Hắn vung tay, mười kiện Ngũ Tinh Thánh Bảo được chuẩn bị kỹ càng xuất hiện.
Vừa mới tiến ra, chúng nó đã ngưng tụ lực lượng sẳn sàng cho cuộc tự bạo.
“Không xong!” Luân Hồi Thụ biến sắc, không dám ở gần quan sát nữa, vội vàng mang theo chúng nữ dịch chuyển rời đi.
“Chạy!”
Bất Khương đám người tê dại cả da đầu, mặc kệ cái gọi là liêm sĩ, co chân lên cổ muốn chạy trốn.
Lạc Nam điên rồi, 10 kiện Ngũ Tinh Thánh Bảo phát nổ, tất cả bọn chúng sẽ cực kỳ thê thảm.
Tưởng như có thể đào vong, Lạc Nam chợt mỉm cười quỷ dị, hai tay hướng về phía Bất Khương làm ra động tác như điều khiển con rối.
Thoáng chốc, tất cả những sợi tơ vô hình mà hắn bố trí đính vào tế bào của Bất Khương trước đó hoạt động, ép hắn điên cuồng hướng về đồng bọn phát động công kích.
“Thánh Tử ngươi làm cái gì?” Đám người hãi hùng khiếp vía, Thánh Tử không lo chạy trốn còn đánh bọn hắn?
“Mẹ kiếp, ta bị hắn bí mật khống chế!” Bất Khương phẫn hận rống to, cố gắng dùng một chút Thánh Vương Lực còn sót lại thoát khỏi khống chế.
Đáng tiếc đã muộn…
Bất Tử Thiếu Chủ như chó mất chủ, phát rồ gầm thét:
“Chúng ta rồi cũng sẽ sống lại, ngươi cần gì làm như vậy?”
Một tên Hồn Thánh còn sót lại hoảng sợ đến cùng cực, hắn chỉ là thành viên của Bất Tử Chí Tông mà không phải người của Bất Tử Tộc, một khi vụ nổ xảy ra chỉ có con đường chết.
Nghĩ đến đây, hắn liều mạng lấy hết sức bình sinh hướng Lạc Nam mở miệng uy hiếp:
“Ngươi khôn hồn thì để ta sống, ta biết bí mật lớn nhất đời ngươi, nếu như ta chết, trí nhớ của ta sẽ lập tức thông qua bí pháp truyền về phụ thân của…”
Lạc Nam nhíu mày, đang muốn nghe hết câu…
BÙM!
Mọi thứ đã quá trễ, 10 kiện Ngũ Tinh Thánh Khỉ toàn diện nổ tung.
Sự sống sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ…
Tất cả Hồn Thánh hóa thành hư vô…
Bất Tử Tộc chúng nhân lại như tro bụi…
Lạc Nam đứng giữa trung tâm vụ nổ, hắn cắn chặt răng, kích hoạt Nghịch Long Chiến Thân, kích hoạt thêm một chút Kinh Văn Bất Hủ để giữ cho mình không chết…
Thích ứng dần dần, nghênh tiếp toàn bộ vụ nổ do thập đại Thánh Khí tự bạo.
“Hy vọng lần này…ta sẽ thành Thể Thánh…”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon.