Cao Thúy Cầm cãi nhau với Vũ Kiến Trung ở trong bệnh viện.
Vũ Kiến Trung thân là thị trưởng, ông ta lo lắng ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh của mình, nên đã lựa chọn nhẫn nhịn, không hề lên tiếng, để mặc cho Cao Thúy Cầm trút căm phẫn về những oán hận và tức giận đối với ông ta trong mấy năm nay.
“Được rồi, tôi cũng không cãi nhau với ông nữa, Tiểu Kiều bắt buộc phải về nhà với tôi, ông cũng đừng có ý gì với Tiểu Kiều nữa, nó sẽ chia tay với Tịch Thần Hạn.
”
Cao Thúy Cầm vươn tay ra kéo lấy Vũ Tiểu Kiều, nhưng lại bị Vũ Kiến Trung ngăn cản lại.
“Chia tay sao? Tại sao?” Vũ Kiến Trung rất kinh ngạc.
“Bọn nó không thích hợp, tôi không đồng ý.
” Cao Thúy Cầm nói.
“Cao Thúy Cầm, có phải bà bị ngốc không? Tiểu Kiều có thể tìm được chồng chưa cưới tốt như cậu Thần, đã là vô cùng gặp may rồi, bà cảm thấy con gái bà có mấy lần may mắn như vậy chứ?”
“Cho dù tôi để nó gả cho ăn mày, cũng không để nó gả cho Tịch Thần Hạn.
” Cao Thúy Cầm tức giận hét lên.
“Bà quả thật là đồ thần kinh!” Vũ Kiến Trung cũng tức đến mức thở hổn hển.
“Cao Thuý Cầm, từ trước đến nay bà cư xử với mọi chuyện đều là theo mong muốn của một mình bà! Bà hy vọng người xung quanh bà đều phải nghe theo sự sắp xếp của bà, bà tưởng rằng cách nghĩ của bà đều là đúng hay sao?”
“Bao gồm cả chuyện của Tùng Tùng năm đó.
Nó hôn mê hơn ngày ở bệnh viện, bác sĩ cũng đã từ bỏ, họ nói cho dù nó có thể tỉnh lại thì cũng là một người tàn phế, bảo bà suy nghĩ cho tương lai của con thì tốt nhất là lựa chọn từ bỏ, nhưng bà thì sao?”
“Bà cảm thấy bà không từ bỏ thì là tốt cho Tùng Tùng sao? Bà có suy nghĩ đến cảm nhận của Tùng Tùng không? Cứ luôn sống trong đau khổ, có lẽ không phải điều mà nó muốn!”
Vũ Kiến Trung tức giận đến mức không thể kiểm soát được mà lên án chỉ trích Cao Thuý Cầm, ông ta cũng coi như là đã trút hết căm phẫn những oán thán tích tụ ở trong lòng mấy năm nay.
Hốc mắt của Cao Thuý Cầm lập tức đỏ ửng lên, bà ta chỉ vào mình nói, “Tôi là một người mẹ, ông bảo tôi từ bỏ con của mình, không bằng giết tôi đi.
”
“Chỉ cần nó vẫn còn sống thì tôi không thể từ bỏ được.
”
“Nhưng bà có từng suy nghĩ cho Tùng Tùng không?” Vũ Kiến Trung tức giận nói.
“Vũ Kiến Trung, ông chính là một người đàn ông có lòng gan dạ sắt, ở trong mắt ông thì chỉ có tiền đồ của ông mà thôi, ông mới là người ích kỉ nhất! Ông ngay cả đứa con trai ruột của mình cũng có thể từ bỏ, ông có còn là con người không?”
“Bây giờ Tùng Tùng đang vui vẻ sao? Nó thật sự cảm thấy vui vẻ sao?”
“Ông cũng không phải là Tùng Tùng, sao ông biết nó không muốn tiếp tục sống nữa?” Cao Thuý Cầm chỉ vào Vũ Kiến Trung, “Năm đó ngay cả Tùng Tùng mà ông cũng bỏ mặc, bây giờ ông cũng đừng hòng mà nhúng tay vào chuyện của Tiểu Kiều, nó và Tịch Thần Hạn bắt buộc phải chia tay!”
“Tùng Tùng là Tùng Tùng, Tiểu Kiều là Tiểu Kiều, đây là hai chuyện khác nhau, bà đừng nói gộp làm một.
” Vũ Kiến Trung tức giận nói.
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy đau lòng nhắm mắt lại, “Hai người đừng cãi nhau nữa, đây là chuyện của con, không liên quan gì đến hai người.
”
“Con thích Tịch Thần Hạn, con yêu anh ấy, con sẽ không chia tay với anh ấy.
”
Vũ Tiểu Kiều tức giận quay người chạy mất, nhưng cô lại đụng phải Tịch Thần Hạn ở cửa thang máy.
Cô nhìn chằm chằm vào anh một cái, không nói gì hết, đi vào thang máy, nhấn nút đóng cửa thang máy lại, nhanh chóng đi xuống dưới lầu.
Tịch Thần Hạn đã nghe thấy Cao Thuý Cầm và Vũ Tiểu Kiều cãi nhau.
Anh không ngờ rằng, Cao Thuý Cầm lại luôn ép buộc Vũ Tiểu Kiều phải chia tay với anh.
Chính là do nguyên nhân này, nên cô mới có chút xa lánh anh sao? Ở trong hoàn cảnh khó cả đôi đường như vậy, chắc cô nhất định rất đau khổ.
Cao Thuý Cầm từ từ đứng vững bước chân lại, trong ánh mắt nhìn Tịch Thần Hạn của bà ta đột nhiên có thêm một chút căm hận.
Tịch Thần Hạn hơi hơi chau mày lại, anh nhìn đánh giá Cao Thuý Cầm vài cái, nhưng vẫn không có bất kỳ ấn tượng nào, không biết vào lúc nào mà anh đã khiến bà ta căm hận mình như vậy.
“Chúng ta thật sự đã từng gặp nhau vào lúc nào đó sao?” Tịch Thần Hạn nghi ngờ hỏi một câu.
“Nếu anh đã nghe thấy rồi thì hy vọng anh và Tiểu Kiều mau chóng chia tay đi.
Tiểu Kiều là một người cố chấp, tốt nhất anh nên đoạn tuyệt một chút, để nó không tồn tại bất kỳ ảo tưởng gì với anh nữa.
”
Nói xong, Cao Thuý Cầm liền quay người đi xuống lầu.
Khi bà ta mới bước được một bước thì giọng nói của Tịch Thần Hạn lại nhẹ nhàng từ phía sau lưng bà ta truyền đến.
“Cháu sẽ không chia tay với cô ấy.
”
……
Vũ Tiểu Kiều chạy thẳng ra khỏi bệnh viện.
Tô Nhất Hàng từ xa đã nhìn thấy cô, anh ta nhanh chóng đuổi theo.
“Tiểu Kiều, em làm sao vậy?”
“Nhất Hàng, đưa em rời khỏi chỗ này!”
Vũ Tiểu Kiều lên xe của Tô Nhất Hàng, xe rất nhanh liền khởi động, chạy một mạch đến một nơi rất xa thì Tô Nhất Hàng mới từ từ lái chậm lại, sau đó từ từ đỗ xe ở ven đường.
Vũ Tiểu Kiều mở cửa xe xuống xe, Tô Nhất Hàng cũng nhanh chóng xuống xe.
“Tiểu Kiều!”
Tô Nhất Hàng gọi cô lại.
“Rốt cuộc em làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vũ Tiểu Kiều quay đầu lại, cô ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt dịu dàng như nước của Tô Nhất Hàng, được vài giây sau, cô từ từ nở nụ cười.
“Không xảy ra chuyện gì hết, em chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi! Cám ơn anh Nhất Hàng, phong cảnh ở đây không tệ, em đi dạo một lúc liền trở về trường.
“Tiểu Kiều!”
Tô Nhất Hàng lại gọi cô lại, “Em còn muốn giấu anh sao?”
Tô Nhất Hàng đi đến trước mặt Vũ Tiểu Kiều, ánh mắt sâu thẳm nghi hoặc nhìn cô, “Nói cho anh biết, tại sao em lại trúng thuốc ngủ vậy? Rốt cuộc là do ai làm vậy? Mấy ngày nay em đã trải qua chuyện gì vậy?”
Nụ cười trên mặt Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng không thể duy trì được nữa
Cô ngớ người ra nhìn anh ta, qua vài giây sau, cô vẫn cười nói.
“Em cũng không biết, mọi chuyện điều đã qua rồi, em không nhắc đến nó nữa.
”
“Nói thật với anh!” Tô Nhất Hàng nắm thẳng lấy vai của Vũ Tiểu Kiều, cô nhanh chóng lùi về phía sau một bước né tránh.
“Nhất Hàng, buổi tối hôm đó ở sân vận động, em và anh nói với nhau rất rõ ràng rồi, anh cũng đồng ý với em, từ nay về sau chúng ta sẽ không gặp mặt và không nói chuyện với nhau nữa.
”
“Anh thấy em tuyệt tình cũng được, vong ân phụ nghĩa cũng được, mấy hôm nay, em đã suy nghĩ rất kĩ, nếu cứ tiếp tục dây dưa với nhau không ngừng thì mọi người đều khó sống!.
”
“Không bằng lựa chọn một cách đơn giản và nhanh gọn, khiến tất cả mọi chuyện đều kết thúc.
”
“Tiểu Kiều! anh biết, bây giờ anh khiến em rất bị quấy nhiễu, anh chỉ lo lắng cho em thôi.
Nếu như em sống tốt, sống hạnh phúc thì anh đảm bảo sẽ không làm phiền em nữa.
” Tô Nhất Hàng nói.
“Bây giờ em đã rất tốt rồi, rất hạnh phúc.
”
“Ánh mắt của em không giấu được anh.
”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng quay lưng lại với anh ta, “Nhất Hàng! Em cũng nghe nói chuyện của anh rồi, nếu anh đã sắp kết hôn với Bạch Lạc Băng thì anh hãy đối xử tốt với cô ấy, cô ấy yêu anh thật lòng nên mới nhắm vào em.
”
Tô Nhất Hàng không nói ra được lời nào nữa, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bóng lưng mong manh của cô.
Một cơn gió thổi quá, mái tóc dài của cô bay bay!.
Anh ta rất muốn giống như trước đây, từ từ đưa tay lướt qua đuôi tóc cô, cảm nhận sự mềm mại của mái tóc dài và nụ cười xinh đẹp của cô.
Nhưng bây giờ, tất cả sự tốt đẹp đó đã đi rất xa anh ta rồi.
“Một người phụ nữ lòng dạ độc ác, em bảo anh phải đối xử tốt với cô ta như thế nào?” Tô Nhất Hàng lẩm bẩm một câu, sau đó mỉm cười thê lương.
“Chắc đây chính là đời người, bao giờ cũng có những đáng tiếc không thể nào thay đổi và không thể nào đạt được điều mà mình mong muốn, cuối cùng chỉ có thể than vãn một câu, mong mỗi người bình yên là được.
”
“Chỉ là anh không ngờ rằng, cuối cùng em lại tuyệt tình như vậy.
”
“Thực ra điều anh mong muốn không nhiều, anh chỉ hy vọng mọi người vẫn là bạn bè với nhau.
”
Tô Nhất Hàng cô đơn quay người, đi về phía xe của anh ta, xe từ từ lăn bánh.
Vũ Tiểu Kiều nhìn xe của Tô Nhất Hàng từ từ đi về phía xa, khoé mắt cô đột nhiên đỏ ửng, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, mặt hướng về phía mặt trời, cô cố gắng giữ nụ cười nở trên môi.
“Nhất Hàng, em cũng là đang bảo vệ anh.
”
“Em không muốn để người khác biết, người đưa trà sữa có thuốc ngủ cho em là anh.
”