Tịch Thần Hạn giống như biến thành một người khác vậy.
Anh đối xử với Vũ Tiểu Kiều không lạnh lùng như trước đây nữa, trước đây lúc thì đối xử với cô vô cùng xa cách, lúc thì ngang ngược và lạnh lùng.
Thế mà bây giờ anh còn chủ động nấu cơm cho cô, còn nói rằng từ nay về sau sẽ đối xử với cô tốt hơn một chút, sẽ cười nhiều hơn với cô.
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy chắc là cô đang nằm mơ, nếu không sao lại xuất hiện ảo cảnh tốt đẹp như vậy.
Tuy tay nghề nấu ăn của Tịch Thần Hạn cũng không tốt cho lắm, nhưng đây vẫn là bữa tối ngon nhất mà Vũ Tiểu Kiều từng ăn.
Không biết tại sao, vừa mới ăn cơm tối xong thì đột nhiên lại bị mất điện.
Xung quanh đột nhiên tối đen như mực, chỉ có tiếng sấm đánh và tia sét xoẹt qua ở bên ngoài cửa sổ mới có thể tạo ra một chút tia sáng kinh sợ.
Tịch Thần Hạn đốt hai cây nến, ánh sáng yếu ớt khiến ánh sáng trong phòng trở nên đẹp đẽ.
Cô ngồi ở trên ghế sofa, cách anh một cái bàn, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau thấp thoáng có tia lửa bắn ra tung tóe.
Vũ Tiểu Kiều cắn khóe miệng, dụi dụi mũi, vốn dĩ cô đã chuẩn bị sẵn trong lòng những lời nói mà cô muốn nói, nhưng đột nhiên cô lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tịch Thần Hạn yên lặng nhìn cô, “Muốn nói cái gì vậy?”
Cô lắc đầu, lại gật đầu, sau đó lại mỉm cười hì hì với anh.
“Cũng không có gì.
”
“Muốn nói gì thì cứ nói.
” Câu nói ngắn gọn của anh, cực giống như đang ra lệnh.
Cô há miệng, một hơi thở từ từ phả ra, “Thực ra cũng không gì! ! anh cũng biết, hình như mẹ tôi có chút nguyên nhân gì đó mà không đồng ý việc chúng ta ở bên nhau.
”
Cô cúi đầu xuống, giống như một một quả khinh khí cầu bị xì mất hơi.
“Vậy còn anh thì sao?”
“Tôi sao?”
“Suy nghĩ của cô.
”
“Tôi đương nhiên là không đồng ý rồi.
” Giọng nói của cô trở nên kiên quyết.
Tịch Thần Hạn nở nụ cười, anh rất thích dáng vẻ này của cô, đặc biệt là khi nghe thấy cô to tiếng nói với Cao Thúy Cầm rằng cô sẽ không chia tay với anh, trái tim anh đều sắp bị tan chảy.
Anh vươn cánh tay dài của mình ra, kéo cô lại phía anh rồi kéo cô vào trong lòng anh.
Bên ngoài lại có một tia sét xoẹt qua, tuy anh cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng đã không sợ hãi như trước đây nữa rồi.
Cô từ từ ôm lấy cánh tay của anh, sau đó khẽ ve làn da trơn bóng của anh!.
“Thần Hạn, vết sẹo trên cánh tay anh!.
” Cô vừa lên tiếng thì liền cảm nhận rõ được vòng tay của anh trở nên cứng đờ.
Cô cảm nhận được sự chống đối của anh, cho nên lời nói đến miệng của cô thực sự không có sức lực nào để tiếp tục hỏi được nữa.
“Khi nhỏ từng bị thương, sao vậy?” Giọng nói ôn hòa của anh, nghe không ra có cảm xúc gì.
Cô lắc lắc đầu, “Không! không có cái gì.
”
Đúng lúc này thì chuông cửa vang lên.
Vũ Tiểu Kiều chau mày lại, “Đã muộn như vậy rồi mà ai còn đến vậy?”
Chuông cửa chỉ reo một lần thì không hề reo lên nữa.
Lẽ nào là do nghe nhầm sao? Bởi vì Tịch Thần Hạn vốn không có bất kỳ phản ứng gì.
Một lúc sau, chuông cửa lại reo lên một tiếng nữa.
Vũ Tiểu Kiều quay đầu lại nhìn Tịch Thần Hạn ở sau lưng, nhưng anh vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ yên tĩnh nhìn cô xuất thần.
“Không mở cửa sao?” Cô hỏi.
Tịch Thần Hạn không lên tiếng.
Được một lúc sau, chuông cửa lại reo lên.
Lúc này Tịch Thần Hạn mới đứng dậy, nắm lấy tay Vũ Tiểu Kiều, đi đến phía cửa cùng nhau mở cửa ra.
Hóa ra là Cung Cảnh Hào.
Trong tay anh ta cầm hai cái đèn pin, đưa đến, “Cậu, đây là đèn pin mà cậu cần.
”
Khi Cung Cảnh Hào nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều ở bên cạnh Tịch Thần Hạn thì vẻ mặt của anh ta đột nhiên trở nên cứng đờ.
Tịch Thần Hạn không hề đưa tay ra đỡ lấy đèn pin, mà nhàn nhạt nhìn Cung Cảnh Hào một cái, sau đó lại nhìn sang phía Vũ Tiểu Kiều ở bên cạnh.
“Không biết chào người khác sao?”
Khóe môi của Cung Cảnh Hào đột nhiên co rút lại, một cơn tức giận không kiềm chế được mà xộc lên tận đỉnh đầu anh ta, nhưng anh ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Mợ.
”
Một tiếng “mợ” này, Cung Cảnh Hào dường như là nghiến răng gọi ra.
Vũ Tiểu Kiều có chút ngượng ngùng, cô khẽ mỉm cười, gật đầu.
Cung Cảnh Hào chỉ cảm thấy lồng anh ta trở nên ngạt thở khó chịu, anh ta giơ cao đèn pin trong tay lên, “Cậu, đèn pin mà cậu cần.
”
Tịch Thần Hạn vẫn không đưa tay ra nhận lấy, trên gương mặt đẹp trai của anh vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, “Mợ của cháu sợ tối, làm phiền cháu rồi Cảnh Hào.
”
Cung Cảnh Hào cắn chặt răng lại, anh ta cố gắng nở ra một nụ cười, “Không phiền phức một chút nào hết.
”
Vũ Tiểu Kiều cảm nhận rõ được mùi thuốc súng giữa hai bọn họ, sống lưng cô ướt đẫm một lớp mồ hôi.
Xem ra Tịch Thần Hạn vẫn canh cánh trong lòng việc ở trong thư viện.
“Cậu, gần đây trường học có quy định phong tỏa trường học, sao mợ vẫn ở nhà vậy?” Cung Cảnh Hào cố gắng khiến giọng nói của anh ta nghe có vẻ không có gì là kỳ lạ, nhưng trong lòng anh ta đã căm tức đến mức đau âm ỉ.
“Từ nay về sau, mợ của cháu sẽ ôn tập ở nhà, lúc nào thi thì mới đến trường.
” Tịch Thần Hạn từ từ lên tiếng.
Anh có quyền vượt qua tất cả quy định này, bất cứ quy định nào ở trước mắt anh đều không có tác dụng gì.
“Cậu, như vậy không tốt đâu chứ? Cháu cũng phải tuân theo quy định!.
”
“Không phải bây giờ cháu cũng ở nhà sao?” Tịch Thần Hạn lạnh lùng nói một câu, ánh mắt của anh cũng trở nên lạnh lùng.
Chưa đợi Cung Cảnh Hào lên tiếng thì Tịch Thần Hạn lại nói.
“Cô ấy là mợ của cháu, ở trường học cháu phải chiếu cố hơn một chút, mấy quy định đó thì cũng không cần hạn chế cô ấy nữa.
”
Trong lòng Cung Cảnh Hào cảm thấy tức giận, sau đó anh ta lại làm gì không có gì nở một nụ cười, “Đương nhiên.
”
Tịch Thần Hạn ôm lấy vai Vũ Tiểu Kiều, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, “Gần đây cơ thể của cô ấy không khỏe, nên phải ở nhà tĩnh dưỡng.
Dù sao người phụ nữ của cậu cũng không cần ra ngoài làm việc, không cần phải có thành tích quá tốt.
”
“Cô ấy muốn có bằng tốt nghiệp thì đến lúc đó làm cho cô ấy một tấm bằng được.
”
“!.
.
”
Vũ Tiểu Kiều thật sự không biết nói gì, nhưng trong lòng cô lại tràn ngập sự ngọt ngào.
Cung Cảnh Hòa cố gắng nở một nụ cười, “Đến lúc đó cậu tìm bố của cháu nói một câu là được.
Mấy chuyện như bằng tốt nghiệp thì cháu không có tư cách nhúng tay vào.
”
Tịch Thần Hạn “ừm” một tiếng, anh bình thản nở một nụ cười, nhưng mùi thuốc súng lại vô cùng nồng nặc.
“Cũng phải, bây giờ cháu cũng chỉ là một học sinh, còn chưa phải là người nắm quyền của tập đoàn Cung Thị, thực sự không có quyền đó.
”
Cung Cảnh Hào bị câu nói này của Tịch Thần Hạn làm cho tức giận đến mức lồng ngực trở nên run rẩy, ánh mắt nhìn Tịch Thần Hạn của anh ta giống như có thiên binh vạn mã đánh giết đến.
Cuối cùng Cung Cảnh Hào bị bại trận, ánh mắt lạnh lùng của anh ta nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, điều này khiến Vũ Tiểu Kiều đột nhiên nhớ ra Cung Cảnh Hào không chỉ nói câu này một lần với cô.
“Cô tưởng rằng anh ta thật sự yêu cô sao? Sao cô lại ngốc như vậy, Vũ Tiểu Kiều.
”
Vũ Tiểu Kiều vẫn dựa vào trong Tịch Thần Hạn, cô không quan tâm anh có thật lòng yêu cô không, chỉ cần cô thật lòng thì cô có thể không chần chừ như con thiêu thân lao vào biển lửa.
“Được rồi, không còn sớm nữa.
”
Cuối cùng Tịch Thần Hạn cũng nhận lấy đèn pin, sau đó dẫn Vũ Tiểu Kiều đi vào nhà và đóng sập cửa lại.
Cung Cảnh Hào ở bên ngoài cửa tức đến mức nghiến răng ken két, anh ta nắm chặt nắm đấm, khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Còn ở trong phòng thì tâm trạng của Tịch Thần Hạn lại vô cùng sảng khoái, cuối cùng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Nhớ kỹ, cô là người phụ nữ của tôi, có rất nhiều đặc quyền.
”
Vũ Tiểu Kiều cắn môi, “Biết rồi!”
Tịch Thần Hạn ném thẳng chiếc đèn pin vào trong thùng rác.
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, người đàn ông hay ghen này!
Tịch Thần Hạn ôm ngang người cô lên, “Đi, đi ngủ với tôi.
”
“……”
“Từ nay về sau, cô hãy ngoan ngoãn ở đây, không được đi đâu hết.
” Anh bá đạo nói.
“Tại sao vậy?”
“Tôi sợ mẹ cô sẽ đưa cô đi mất.
”
“Anh! sợ mất đi tôi sao?” Cô xấu hổ khẽ hỏi.
“Cô đã là của tôi rồi! Chỉ có thể là của tôi.
”
“Anh không thể nói câu nào dễ nghe sao, xây dựng không khí tốt một chút?” Vũ Tiểu Kiều nắm lấy nắm tay anh.
“Tôi không biết nói những câu dễ nghe, chỉ biết nói mấy câu thô lỗ đơn giản.
”
Anh đè cô lên giường, bịt kín cái môi hồng hào xinh đẹp của cô.