Chương
Bắt được rồi?
Mấy ngày nay, cô cũng đã suy nghĩ, rốt cuộc thì lúc nào Tiêu Vinh sẽ bị bắt lại.
Có lẽ Tiêu Vinh sẽ trốn ra nước ngoài, sẽ không bao giờ về nước nữa.
Nhưng cô thật sự không ngờ, mới mấy ngày mà đã bị bắt lại rồi, có cảm giác chuyện này không được chân thực cho lắm.
Con ngươi của Tiêu Khôn Hoằng trở nên lạnh lẽo: “Đem nhốt lại trước đã.”
“Vâng, thưa ngài.”
Trợ lý Tiêu lập tức quay người đi xử lý chuyện này.
Trong lòng Thi Nhân có chút phức tạp, cô ngẩng đầu: “Nhốt anh ta lại, anh không định giao anh ta cho cảnh sát sao?”
“Anh còn có chuyện muốn hỏi anh ta.” Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô: “Đừng lo lắng, sau này anh ta sẽ không thể làm bất cứ chuyện gì có thể uy hiếp đến chúng ta nữa đâu.”
Thi Nhân thở phào một hơi, chỉ là đột nhiên chuyện này được giải quyết, tâm trạng có chút trống rỗng, chưa kịp thích ứng.
Có điều, cuộc sống sau này khôi phục lại được sự yên bình, cô cũng rất vui.
Tiêu Khôn Hoằng không nói gì nhiều, chiếc xe cứ như vậy đi đến trước cổng trường mầm non, đúng lúc mấy đứa trẻ cũng đã tan học.
Một nhóm bạn nhỏ dắt tay nhau đi ra, trông vô cùng đáng yêu.
Thi Nhân đeo khẩu trang xuống xe, vẫy tay với ba bạn nhỏ: “Ở đây nè.”
“Cha, mẹ.”
Ba bạn nhỏ ngẩn ra một lúc, sau đó nhấc đôi chân ngắn ngủn lon ton chạy đến gần, nhào thẳng vào trong lòng của Thi Nhân: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây thế?”
“Hôm nay công việc xong sớm, nên mẹ liền đến đón các bé đáng yêu của mẹ về nhà nè.”
Tuy rằng ba bạn nhỏ không nói gì, nhưng nhìn cái vẻ mặt kia, cái biểu tình kia, ôi rõ ràng vui chết mất.
Các bé bánh bao quay người, nói lớn với mấy bạn nhỏ ở bên kia: “Cha mẹ của tớ đến đón tớ rồi.”
Thi Nhân xoa đầu con, đoạn thời gian này cô quả thực đã có chút lơ là với mấy đứa trẻ rồi.
Tiêu Khôn Hoằng cúi người ôm con gái vào trong lòng, thân hình cao lớn của người đàn ông đủ để thu hút ánh nhìn của mọi người ở xung quanh.
Một nhà năm người lên xe rời đi, lúc này mới có người phản ứng lại: Người lúc nãy không phải chủ tịch tập đoàn Quang Viễn sao? Chẳng lẽ, con của Tiêu Khôn Hoằng đi học ở trường mầm non công lập này? Tin tức này quá sốc rồi, về nhà phải hỏi lại con nhà mình, ngàn lần vạn lần nhất định không được đắc tội với con nhà người ta đâu.
_ _ Ở trên xe, ba bạn nhỏ rôm nói liên tục, không khí trong xe vô cùng náo nhiệt.
Các bánh bao nói về chuyện đi nghỉ thu, luôn nói về sẽ mang đồ ngon gì đi, còn nói cha của bạn học là đầu bếp, nấu ăn vô cùng ngon.
Thi Nhân giờ mới nghĩ ra, cuối tuần là ngày đi nghỉ thu của trường học.
Vừa hay chuyện kia đã được giải quyết, tất cả đều vừa hay.
Giống hệt như Tiêu Khôn Hoằng đã nói vậy.
Mưu tính của người đàn ông này, chưa khiến cô phải thất vọng bao giờ.
“Cha, cha biết làm món ngon nào không?” Bé bánh bao ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Khôn Hoằng, trong đôi mắt to tròn ấy chứa đựng sự nghi vấn nho nhỏ, chả chắc là sẽ biết làm đồ ăn ngon nhỉ, dù sao thì cha lợi hại như vậy cơ mà.
Tiêu Khôn Hoằng một trả lời một cách rất nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Món mà cha làm đều ngon.”
Thi Nhân ngạc nhiên mà nhìn qua, lúc đầu không biết là ai làm có mỗi món bít tết thôi mà cũng lãng phí không biết bao nhiêu nguyên liệu, kỹ thuật không tốt, đã thế còn yêu cầu vô cùng khắt khe, nghiêm khắc.
“Thế thì con yên tâm rồi.” Bé bánh bao không chút nghi ngờ chút nào, trong lòng những đứa trẻ cũng chứa những sự so sánh, suy nghĩ cùng xoắn xuýt.
Thi Nhân không nhịn được mà mỉm cười.
Bé bánh bao tin tưởng cha mình như vậy cơ à, thật đúng là tự tin mù quáng, cũng không biết người đàn ông nào đó liệu có phụ sự kỳ vọng của con gái không đây.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh tham gia hoạt động gia đình của các con.
Hoạt động cha con lần trước, cũng là Hách Liên Thành thay thế anh tham gia.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy tháng trước, ánh mắt của Thi Nhân tối đi không ít, cô không khỏi khẽ thở dài, vào lúc đó, cô cũng không có cách nào dự đoán được tương lai sẽ biến thành như hiện tại.
Trong lúc cô ngẩn người, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay khô ráo, mạnh mẽ đem lại cho người ta một cảm giác an toàn không tài nào tả nổi.
Cô đè lại cảm xúc trong lòng, nhìn các con rồi cười, có điều hiện tại như này cũng rất tốt.
Mùa thu, khiến tất cả mọi thứ đều trở nên ảm đạm, nhạt nhoà.
_ _ Biệt thự Thiên Thượng số một.
Mấy đứa trẻ ăn cơm xong liền ra ngoài sân chơi cùng với Bạch Tuyết, Tiêu Khôn Hoằng ở bên cạnh xách bé bánh bao lên, đề phòng bé lại lăn vào lùn.
Thi Nhân ở một bên vừa xem vừa mỉm cười.
Điện thoại trong đột nhiên reo lên, là Mạc Tử Tây gọi đến: “Nữ thần, chậc chậc, nghe nói chị chơi xe chấn gì đó với Tiêu Khôn Hoằng hả?”
“Cái gì, em đừng có nói bậy.”
Thi Nhân mặt đỏ lên, sao đến cả Mạc Tử Tây cũng nghe nói qua thế.
“Chị đừng giấu em làm gì nữa, hiện tại về cơ bản thì mọi người đều biết hết rồi.
Chị không tin thì lên mạng mà xem.” %D Thi Nhân mở mạng lên, kết quả liền thấy những tiêu đề đại loại như Hồ Lang chi từ.
Hổ lang chi từ: chỉ những từ ngữ mà một khi bạn nói ra, thì sẽ không còn trong sáng, thuần khiết nữa.
“Sốc- Chủ tịch tập đoàn Quang Viễn ở trên xe thân mật cùng vợ yêu, gạt các vị bên hội đồng quản trị sang một bên tận nửa tiếng đồng hồ.”
“Chủ tịch của một tập đoàn nổi tiếng nào đó cùng bà xã ở trong xe ân ái, quên cả nhân viên ở bên ngoài.”
Thi Nhân nhìn những dòng tiêu đề này, lập tức mặt đỏ tía tai, xấu hổ nhưng cũng tức giận vô cùng.
Những thứ này đều là cái gì với cái gì đây chứ?
Rõ ràng chả phát sinh chuyện gì ở trong xe cả.
Đám truyền thông này sao có thể tùy tiện đoán bậy bạ, làm tổn hại danh dự của cô như vậy được chứ?
Sau này cô biết ra ngoài gặp người kiểu gì đây, lúc người khác nhìn thấy, cô biết giải thích kiểu gì đây? Có lẽ là do dáng vẻ Thi Nhân đang phẫn nộ quá mức rõ ràng, Tiêu Khôn Hoằng liền buông con gái trong tay xuống, đi bước lớn đến bên cạnh cô: “Sao thế?”
Anh mặc cái áo len màu trắng kem cùng chiếc quần dài màu đen.
Cách ăn mặc vô cùng nhàn rỗi, thảnh thơi, hiển nhiên anh như hiện tại so với lúc bình thường trông trẻ hơn rất nhiều, cũng không có nghiêm túc, lạnh lùng như vậy nữa.
Thi Nhân hừ lạnh một tiếng: “Anh tự đi mà xem…”
Sau đó trực tiếp vứt điện thoại sang cho anh, cô không muốn giải thích.
Tiêu Khôn Hoằng lướt mắt qua trang web đang mở trên điện thoại, anh cũng đã hiểu sơ sơ chuyện này, bà xã nhỏ nhà anh đây là đang xấu hổ rồi.
Người đàn ông cau mày: “Bọn họ viết bậy đấy.”
“Đúng thế, anh mau kêu bọn họ xoá “Ừm, nhất định phải xóa bỏ ảnh hưởng.”
Tiêu Khôn Hoằng đường đường chính chính mà trả lời.
Thực ra những thứ như này nếu như không phải anh đánh tiếng, vậy cũng không ai dám viết, anh chỉ muốn để cho tên tình địch nào đó biết rằng, phu nhân là của anh, tình cảm của bọn họ vô cùng tốt, vô cùng ân ái.
Có điều bây giờ bà xã nhỏ nhà mình đang tức giận như vậy, anh đương nhiên sẽ không ngốc nghếch mà thừa nhận đây là chuyện tốt mà mình làm.
Tiêu Khôn Hoằng lấy điện thoại ra, đăng nhập vào tài khoản Facebook đóng bằng cả vạn năm của mình, bên trên là chứng nhận chủ tịch tập đoàn Quang Viễn.
Những thứ này đều là do trợ lý quản lí hết, cập nhật mới nhất là một năm trước.
Anh trực tiếp đăng lên một bài Facebook kèm dòng chữ: “Hôm đó tôi cùng phu nhân nhà tôi ở trên xe đàm luận một chuyện vô cùng quan trọng, mấy người đừng có nói linh tinh, da mặt cô ấy mỏng.”
Bài Facebook này nhanh chóng bị đẩy lên hotsearch.
“Trời ơi, đây là chính chủ tự mình đứng ra bác bỏ tin đồn sao?”
“Sao tôi cảm thấy, càng bôi lại càng đen nhỉ?”
“Lầu trên nói đúng là sự thật rồi, tôi cũng cảm thấy thế.
Cái gì mà chuyện vô cùng quan trọng, còn da mặt mỏng, đúng là giấu đầu lòi đuôi.”
Thi Nhân vốn thấy anh đang thao tác, còn tưởng anh sẽ giải thích gì đó.
Cô còn đặc biệt cập nhật lại bảng tin mấy lần, kết quả nhìn thấy lời giải thích này của anh, tức đến mức tay cũng phát run lên, cái này của anh mà được coi là giải thích hả?
Cái đồ đàn ông khốn khiếp.
Anh còn không bằng trực tiếp thừa nhận luôn: Hôm đấy chúng tôi ở trong xe đúng là làm chuyện gì đó.
Aaaaa, cô thật sự muốn điên luôn rồi, chắc chắn là anh cố ý đấy, đúng là đồ không biết xấu hổ.
Nhưng lúc này, tổng giám đốc Tiêu nhà mình như đã tính toán được trước, chạy đi chơi với các con rồi.
Một tên đàn ông trưởng thành, cùng với ba đứa nhóc, và một chú chó chơi cùng với nhau.
Thi Nhân dẫm chân tại chỗ, cũng không nghĩ ra được cách nào.
Cô vốn muốn tự mình đi giải thích, nhưng nghĩ ngợi một lúc, thôi kệ đi, càng bôi lại càng đen.
Có lẽ điểm duy nhất không khiến cô khó chịu chính là hai chữ “bà xã” mà bên truyền thông nào đó dùng.
Dù sao thì Tiêu Khôn Hoằng chính là một tên khốn chết tiệt.
Ngày hôm sau, bọn họ liên chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho buổi nghỉ thu, cùng tập thể lớp xuất phát đến công viên đã định từ trước.