Chương
“Vâng, chúng tôi sẽ làm việc chăm chỉ để nâng cao trình độ chuyên môn của mình.”
Trưởng phòng của bộ phận dịch thuật đột nhiên cảm thấy xấu hổ, quả thật bộ phận của bọn họ nên nâng cao trình độ chuyên môn rồi, nếu như sau này lan tràn ra ngoài chuyện bọn họ bị mấy đứa nhóc miệng còn hôi sữa trấp áp, bọn họ còn biết sống như thế nào đây?
Vốn dĩ những người trong bộ phận dịch thuật của tập đoàn, thường ngày cũng khá là kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ lại gặp phải mối nguy khẩn cấp.
Ba đứa con của sếp lớn lại có thiên phú nghịch thiên như vậy, còn muốn cho đám nhân viên làm thuê này biết phải sống sao đây?
Làm ở Tập đoàn Quang Viễn quá khó khăn đi.
Tiêu Khôn Hoằng hài lòng nhìn các con của mình: “Tiếp tục, còn có văn kiện.”
Vẻ mặt của trợ lý Tiêu lúc này đã có chút không thể nhịn được, anh bóc lột trẻ con như vậy, có phải là không được tốt lắm hay không?
Tuy rằng nói là năng lực của cậu chủ và cô chủ rất lợi hại, nhưng bộ phận dịch thuật nuôi biết bao nhiêu người, dù thế nào cũng không đến nỗi phải bắt bọn trẻ tới đây làm phiên dịch và ra làm công nhân nhi đồng đi?
“Vâng ạ.”
Bé Bánh Bao rất vui, cuối cùng mình cũng có thể giúp được cha mình rồi.
Ba Bánh Bao nhỏ lại ngoan ngoãn đi tới bên cạnh phiên dịch, tỏ vẻ nghiêm chỉnh ôm lấy tập tài liệu, chẳng khác gì người lớn vậy.
Sự hồn nhiên và dễ thương của đứa trẻ, ai nhìn thấy cũng sẽ thích.
Thảo nào kể từ khi sếp lớn có vợ có con rồi, cả người sếp thay đổi đi rất nhiều.
Sau nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cuộc họp kết thúc.
Những giám đốc cấp cao đều như trút được gánh nặng, bọn họ biết hôm nay có bọn trẻ tới, nên tuyệt đối có thể tan ca đúng giờ, hiện tại xem ra quả nhiên bọn họ đoán đúng rồi.
Thật hy vọng về sau bà chủ có thể thường xuyên đến đây thăm buổi làm, các cô cậu chủ có thể thường xuyên đến đón sếp lớn tan làm.
Nếu như vậy thì cuộc sống của bọn họ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Trưởng phòng của bộ phận dịch thuật vừa bước ra khỏi phòng họp đã bị mọi người vây quanh: “Lúc nãy tài liệu phiên dịch như thế nào?”
“Thật nhìn không ra thường ngày anh không thèm coi ai ra gì, nhưng lại biết nịnh hót đến như vậy.”
“Biểu hiện lúc ấy của anh cũng giống y như thật, chúng tôi nhìn thấy cũng suýt chút nữa lầm tin anh rồi.”
Trưởng phòng của bộ phận dịch thuật khẽ nhướng mày: “Ai nói tôi nịnh hót hả?” “Chẳng lẽ không phải sao? Bọn nhóc con tới dịch tài liệu chuyên môn, bọn chúng có thể biết đọc chữ sao?”
“Đúng vậy đó, bây giờ con trai tôi còn có rất nhiều chữ còn chưa nhận biết được, chứ đừng nói đến nói tiếng Anh.
Nói một câu hello thôi cũng đã là trình độ cao nhất rồi.”
Trưởng phòng của bộ phận dịch thuật lắc đầu: “Đó là con của các người, nhưng đây là con của sếp lớn.”
Lúc này, Triệu Nhược Trúc ở bên cạnh nói chen vào: “Các anh đừng quên là ba đứa nhỏ được lớn lên ở nước Mỹ nhé, muốn biết một môn ngoại ngữ cũng không phải là chuyện gì khó khăn cả.”
“Nhưng những tài liệu được phiên dịch lúc nãy, chỉ có một bản tài liệu là bằng tiếng Anh, những tài liệu khác đều là bằng tiếng Ý, tiếng Đức và tiếng Pháp.”
Tất cả mọi người lập tức bị chấn động.
Đây là tình huống gì thế này?
Triệu Nhược Trúc kinh ngạc mở miệng: “Ý của anh là Ba Bánh Bao nhỏ biết những môn ngoại ngữ này, hơn nữa còn có thể dịch chúng ra một cách thuần thục?”
“Hơn nữa còn rất chuyên nghiệp, cách dùng câu từ cũng rất đẹp.
Lúc nãy tôi không có nói dối, tất cả đều là sự thật.”
Trưởng phòng của bộ phận dịch thuật thở dài: “Các người nên mừng thầm rằng bọn chúng chỉ biết được những môn ngoại ngữ này.
Nếu như bọn chúng còn biết được thêm những thứ khác, thì các người có phải nên cảm thấy rất áp lực không?”
Những chủ nhân tương lai của tập đoàn Quang Viễn đều trông rất ưu tú.
Chí ít là còn rất ít trẻ em ở tuổi này mà có thể biết được nhiều môn ngoại ngữ và còn có thể thành thạo đến như vậy.
Triệu Nhược Trúc kinh ngạc mở miệng: “Cũng may là bọn chúng không biết vẽ thiết kế, nếu không thì công việc của tôi cũng khó giữ được.”
“Trưởng ban Trúc cũng đừng quên rằng mẹ của bọn chúng là làm nghề gì.
Dù sao cũng sẽ di truyền thôi.”
Triệu Nhược Trúc nhất thời cảm thấy không thể vui vẻ được nữa.
Phỏng chừng những vị giám đốc cấp cao ở đây, cũng không có ai có thể vui nổi, có lẽ người khó chịu nhất hôm nay hẳn là những người trong bộ phận dịch thuật.
Trong phòng họp.
Tiêu Khôn Hoằng không có lập tức rời đi, anh đi tới chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh, phát hiện đứa con gái nhỏ đã nằm bên cạnh chiếc máy vi tính, cái đầu nhỏ gật lên gật xuống, sắp ngủ say rồi.
Đôi môi mỏng của anh khẽ cong, cho dù chỉ số IQ của bọn chúng cao đến mấy, thì bản chất chúng vẫn còn là một đứa trẻ.
Hai người anh trai lại rất nghiêm túc, dịch từng chút một.
Tiêu Khôn Hoằng chỉ vào một chỗ nào đó: “Thuật ngữ chuyên môn này dùng sai rồi.”
Cho đến lúc này anh cũng phát hiện ra rằng mặc dù đám trẻ biết được rất nhiều môn ngoại ngữ, nhưng cũng chưa được thành thạo lắm, chỉ biết được những từ ngữ thông thường.
Các tài liệu được giao cho bọn chúng lúc đầu tương đối đơn giản.
Về sau càng tăng thêm độ khó hơn.
Tiêu Khôn Hoằng một tay ôm lấy Bé Bánh Bao vào lòng, nhìn hai người anh trai: “Được rồi, tan ca.”
Anh cũng không phải là thật sự muốn cho các con tới giúp mình làm việc, dù sao anh cũng còn nuôi biết bao nhiêu người.
Mạc Tiểu Bắc bị chỉ ra một lỗi sai, cậu bé vẫn là có chút không cam tâm: “Con dịch sai là bởi vì con còn chưa hiểu được những thứ này.” Mạc Tiểu Nam bảo vệ anh trai: “Đúng vậy, cha hãy cho chúng con một chút thời gian, chúng con nhất định có thể tra cứu ra được.”
Nhìn thấy hai đứa nhỏ không cam lòng yếu thế, không chịu khuất phục, Tiêu Khôn Hoằng vui vẻ nói: “Ừ, cha tin tưởng các con.”
Như vậy còn nói được.
Mạc Tiểu Bắc lập tức hài lòng, kiêu ngạo nhìn anh: “Có phải là cha cảm thấy rất ngạc nhiên, rất bất ngờ hay không?”
“Ừ, có một chút, ai đã dạy con?” Chẳng lẽ là cô vợ nhỏ của mình ư?
Mạc Tiểu Bắc đảo đảo con mắt: “Cha đoán đi, cha nhất định có thể đoán được.”
Mới còn nhỏ mà đã như người trưởng thành, Mạc Tiểu Bắc cũng không trực tiếp nói ra là ai.
Nhưng Tiêu Khôn Hoằng suy nghĩ lại, sau đó anh liền liên kết đến một người đàn ông nào đó, Hách Liên Thành.
Ngoại trừ anh ta ra, cũng không còn có ai khác nữa.
Chậc, trong lòng Tiêu Khôn Hoằng có chút khó chịu.
Dựa vào cái gì mà trên người các con của anh đều có những hình bóng của anh ta, chỉ cần nghĩ thôi anh cũng cảm thấy không được thoải mái rồi.
Nhưng người đàn ông cũng không có biểu hiện gì trước mặt bọn trẻ, chỉ là nhéo tai của Mạc Tiểu Bắc: “Lại nghịch nữa rồi?”
“Con bề bề, chúng ta đi.”
Mạc Tiểu Bắc làm mặt hề, cậu bé dẫn theo em trai đi ở phía trước, dù sao cậu bé cũng chưa nói gì cả.
Nếu như cha hiểu sai rồi, thì đó là việc của cha, vì vậy đây không liên quan gì đến cậu bé cả.
Mạc Tiểu Khê mơ mơ màng màng tỉnh dậy, sau đó ôm lấy cổ Tiêu Khôn Hoằng, đáng yêu nói: “Về nhà chưa?”
“Ừ.”
“Nhưng con vẫn chưa hoàn thành công việc của mình, con không cố ý ngủ gật đâu.”
Chủ yếu là cô bé chỉ cần nhìn thấy mấy tập tài liệu và sách giáo khoa này, cô bé đều sẽ ngủ gật, đây không phải là điều cô bé có thể kiểm soát được.
“Không cần làm nữa, Tiểu Khê đã làm rất tốt, cha rất hài lòng.”
“Vậy thì cha có thể làm hòa với mẹ và về nhà sớm hơn được rồi chứ?”
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: “Cha cãi nhau với mẹ con khi nào?”
“Nếu không có cãi nhau, vậy tại sao tối hôm qua cha không về nhà? Mẹ con còn than vãn thở dài thế này.
Người lớn phức tạp quá đi.”
Mạc Tiểu Bắc nói chuyện rất nhanh, còn liên tục quan sát biểu hiện của Tiêu Khôn Hoằng để phán đoán xem cha mình có nói dối hay không.
Người đàn ông ôm cô con gái nhỏ bước vào thang máy: “Không có cãi nhau, tối hôm qua cha không về là bởi vì phải làm thêm giờ mới không về được.
Còn chuyện mẹ con tại sao lại than vãn thở dài, chắc là do mẹ không quen khi không có cha ở bên cạnh.”
Trong lòng Tiêu Khôn Hoằng tràn đầy vui sướng, xem ra cô vợ nhỏ của mình không chịu được khi không có mình rồi.
Hôm nay trở vê anh nhất định phải trao đổi thêm tình cảm với cô vợ của mình mới được.
Mạc Tiểu Khê ôm chặt lấy cổ anh, đôi chân mập mạp lắc lư vài cái, thành công để lại dấu chân trên bộ tây phục của Tiêu Khôn Hoằng.
Nhưng đối với những điều này, Tiêu Khôn Hoằng sớm đã thành thói quen.
Sau khi lên xe, Ba Bánh Bao nhỏ líu la líu rít chuẩn bị thảo luận về những gì bọn chúng vừa dịch lúc nãy, nói bằng giọng nói trẻ con, nhưng lại rất nghiêm túc.
Tiêu Khôn Hoằng ở bên cạnh dõi theo, đôi môi mỏng khẽ cong, sau cả ngày làm việc tâm trạng cũng trở nên rất tốt.
Lúc này, trợ lý Tiêu thò đầu ra nói: “Ông chủ, người bên nhà họ Hách liên lạc tới nói là muốn gặp anh một chút.”