Chương
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến buổi tối, sẽ có bữa tiệc pháo hoa lộng lẫy.
Vốn dĩ Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy nên rời đi, nhưng khi ba đứa nhỏ nghe thấy có pháo hoa, đã hẹn sẽ xem pháo hoa cũng với các bạn nhỏ.
Tổng giám đốc Hoằng cũng đành phải nhận lời.
Cuối cùng Thi Nhân hẹn xong thời gian với các bà chủ, mới có thể rút thân ra ngoài, cô vẫn dĩ nghĩ ràng Tiêu Khôn Hoằng sẽ bận rộn chân tay, kết quả lại suôn sẻ đến bất ngờ.
Ba đứa nhỏ đang tự mình chơi trên bãi cỏ, giống như đang chăn cừu vậy.
Tiêu Khôn Hoằng đứng bên cạnh, trong ra cầm bình nước màu hồng của Mạc Tiểu Khê, đứng giữa một đám đàn ông mặc vest, nghiêm túc nói chuyện, thậm chí còn cảm thấy bọn họ đang bổ sung cho nhau.
Quả nhiên người đàn ông xuất sắc, làm cái gì cũng đều rất đẹp.
Chiếc bình nước màu hồng đó nằm trong tay anh, rõ ràng trong cao cấp hơn nhiều, vừa rồi còn có một bà chủ hỏi mình, bình uống nước là của nhãn hiệu nào.
Bây giờ Thi Nhân cuối cùng cũng hiểu, hiệu ứng người nổi tiếng là đến từ đâu rồi.
Xem ra người giàu có, đối với chuyện mang hàng hóa cũng rất nhiệt tình.
Thi Nhân đi đến, những người đàn ông vây quanh Tiêu Khôn Hoằng cũng lần lượt rời đi, đương nhiên sẽ lưu lại phương thức liên lạc.
Cô cười nói: “Thế nào, con không quấy chứ?”
“Ừ, rất ngoan, ăn một chút đồ.”
“Đợi xem xong pháo thì chúng ta về, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Bọn nhỏ chơi một ngày, chắc tí nữa lên xe sẽ ngủ.”
Bây giờ rất nhiều người đều đang đợi pháo hoa.
Bảy giờ, trời nhá nhem tối, nghi thức bắn pháo hoa mới bắt đầu.
Lúc này, người nhà họ Mạc lại xuất hiện.
Mạc Mỹ Đình mặc một bộ váy lộng lẫy xinh đẹp, đừng trong đám người nhà họ Mạc cũng đặc biệt xinh đẹp.
Vốn dĩ nét mặt của Mạc Tử Tây thuộc về kiểu hiền lành, đừng bên cạnh Mạc Mỹ Đình, rõ rằng có chút bị che khuất, bị đè ép.
“Hôm nay cô chủ họ xinh đẹp quá, quả nhiên là người xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp.”
“Đúng vậy, chiếc váy mà cô chủ họ mặc là phiên bản giới hạn trên toàn thế giới, người bình thường không thể mua được chiếc váy này đâu.”
Mạc Mỹ Đình tiếp nhận lời khen ngợi của mọi người, đáy mắt lộ vẻ đắc ý.
Đây mới là cuộc sống mà Mạc Mỹ Đình cô nên có, bộ váy mà cô nên mặc.
Thần sắc Mạc Tử Tây bình tĩnh đứng bên cạnh, nghe thấy những lời này trong lòng không khỏi chế nhạo, những người này đều là diễn viên được mời đến đúng không.
Một đám chó .
Đương nhiên Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng cũng đi đến, chỉ có điều vị trí ở phía sau.
Mạc Mỹ Đình ngẩng đầu là nhìn thấy bọn họ, cô ta vô thức nói:
“Bộ váy trên người cô Nhân cũng cùng một nhãn hiệu với tôi, nhãn hiệu này rất nổi tiếng.
Nhiều người nhìn về phía Thi Nhân.
Thi Nhân còn có chút không hiểu, bọn họ đang bàn luận cái gì, ngay sau đó nghe thấy có người nói: “Mặc dù cũng một nhãn hiệu, nhưng bộ váy của cô Nhân chỉ là mẫu mới nhất mà thôi, người giàu có là có thể mua được.
Nhưng bộ váy của cô chủ họ đây là phiên bản giới hạn trên toàn thế giới, thậm chỉ có tiền cũng không thể múa được.”
“Đúng vậy, nhất định không giống nhau.”
Mạc Mỹ Đình cố ý nói: “Mọi người đừng nói như vậy, váy đều giống nhau mà.”
Nghe đến đây, Thi Nhân cũng hiểu rồi.
Cô nhìn Mạc Mỹ Đình, người phụ nữ này thật là lúc nào cũng muốn giẫm đạp lên cô.
Lúc này, không phản kích lại thì không hợp với phong cách của cô.
Không cho cô biết mùi, cô còn nghĩ tôi dễ bắt nạt chắc?
Thi Nhân nở nụ cười: “Tất nhiên váy không giống nhau rồi.
Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên cô chủ họ lưu lạc bên ngoài, được xuất hiện chính thức, tất nhiên phải ăn mặc đẹp hơn một chút rồi.
Dù sao lúc trước cũng không được mặc bất kỳ phiên bản giới hạn nào cả, bây giờ đến nhà họ Mạc rồi, sau này có thể sống cuộc sống tốt rồi.”
Nhất thời bầu không khí trở lên yên tĩnh.
Biểu cảm đắc ý trên gương mặt Mạc Mỹ Đình cứng đờ lại, cô ta không thể tin được nhìn Thi Nhân: Cô đang nói lung tung cái gì vậy?
Cái gì gọi là bây giờ có thể mặc đồ giới hạn?
Cái gì gọi là bây giờ có thể sống cuộc sống tốt hơn?
Ý tử nói cuộc sống trước kia của cô ta không tốt, không có cơ hội mặc phiên bản giới hạn, mặc dù điều này không hề sai, nhưng bị Thi Nhân nói ra trước mặt bao nhiều người thế này, lại khiến Mạc Mỹ Đình nhớ đến cuộc sống tồi tệ lúc trước.
Cô ta cố gắng như vậy, chính là vì muốn thoát khỏi quá khứ.
Thật ra thân thế của Mạc Mỹ Đình không phải là bí mật, nhưng cũng không có ai nhắc đến.
Dù sao bây giờ Mạc Mỹ Đình cũng không giống xưa.
Nhưng không ngờ Thi Nhân lại nói trước mặt mọi người, chỉ bởi vì vừa rồi chiếc váy của cô bị chế nhạo, sắc sảo đốp lại như vậy.
Bà Tiêu của tập đoàn Quang Viễn, thật sự không dễ chọc.
Thi Nhân nói tiếp: “Hơn nữa chiếc váy này của tôi là do chồng tôi đích thân chọn cho tôi, tôi rất thích.
Có khi cái quan trọng không nằm ở giá cả, mà chính là tấm lòng.”
Khi nói, Thi Nhân còn thân thiết khoác tay Tiêu Khôn Hoằng, để lộ ra vẻ xấu hổ.
Những bà chủ xung quanh cũng phối hợp theo: “Cũng đúng, những gia đình như nhà chúng ta làm gì thiếu tiền chứ, cái thiếu chính là tấm lòng.”
“Thật ngưỡng mộ cô Nhân, có một ông xã ân cần như vậy.”
Vốn dĩ Mạc Mỹ Đình muốn làm chủ sân khấu nhưng lại bị Thi Nhân cướp mất.
Cô ta tức giận đến mức suýt chút nữa làm váy thủng một lỗ, người phụ nữ này quá đáng ghét rồi, khoe ân ái cái gì chứ?
Vẻ mặt Mạc Mỹ Đình trở lên khó nhìn.
Thật sự cô ta biết phải khống chế mình, nhưng khi nhìn thấy chiếc váy trên người Thi Nhân, cô ta lại không thể khống chế mà đi giẫm đạp cô.
Kết quả, Thi Nhân không phải là đèn can dầu.
Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng nắm tay vợ mình, chủ động nói: “Chiếc váy phiên bản giới hạn này quá lỗi thời, không hợp với em.
Cho nên anh mới chọn cái khác.”
Mọi người xung quanh hít thở sâu.
Câu nói này mới là giết đến cùng.
Ý của Tiêu Khôn Hoằng vừa rồi là: Tôi không chọn chiếc váy phiên bản giới hạn cho vợ tôi, chính là cảm thấy nó quá lỗi thời, không hợp với khí chất của vợ tôi nên mới đổi cái khác.
Nhưng bây giờ Mạc Mỹ Đình lại đang mặc chiếc váy lỗi thời này, còn làm ra dáng vẻ dương dương tự đắc, thậm chí còn muốn giẫm đạp Thi Nhân.
Kết quả cái giẫm này lại trúng phải tấm sắt.
“Cảm ơn, em rất thích chiếc váy này.”
Thi Nhân quay đầu nhìn Mạc Mỹ Đình: “Tôi không quan tâm đến phiên bản giới hạn gì cả, tôi chỉ quan tâm đến tâm ý của chồng tôi thôi.”
Bầu không khí xung quanh trở lên ngượng ngùng.
Mặc dù những bà chủ khác không trực tiếp cười ra tiếng, nhưng biểu cảm đã nói lên tất cả, có chút cảm thấy vị cô chủ họ của nhà họ Mạc này không thể lên mặt được.
Sau khi đến nhà họ Mạc, mắc dù thân phận đã khác lúc trước.
Nhưng vẫn có chút không phóng khoáng.
Mạc Mỹ Đình đứng ở đó cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô ta vừa cảm thấy mình trở về lúc trước, mặc dù những người này không nói, nhưng trong lòng đang cười nhạo mình, xem thường mình.
Bây giờ cũng vậy, nhất định đang cười nhạo mình.
Đột nhiên viền mắt Mạc Mỹ Đình đỏ hoe: “Tôi biết các người xem thường tôi, cảm thấy tôi là người ngoài được tìm về, vậy thì tôi đi là được.”
Mạc Mỹ Đình trực tiếp chơi trò muốn rời đi, nhưng bị Mạc Tử Hàn ngăn lại.
Anh ta nhàn nhạt nói: “Không ai có thể đuổi em đi được.”
“Anh hai, em khiến nhà họ Mạc mất mặt, em cảm thấy em không thích hợp để ở lại nơi này.”
Mạc Mỹ Đình khóc lóc, những người đàn ông có mặt đều không thể chịu đựng được.
Mạc Tử Tây hừ lạnh một tiếng: “Cảm thấy không thích hợp thì đi đi.”
Nghĩ muốn đi như vậy, thì trực tiếp đi là được rồi, còn giả vờ lạt mềm buột chặt cái gì chứ?
Thần sắc Mạc Mỹ Đình ngừng lại, cô ta kéo Mạc Tử Hàn khóc lóc: “Anh hai, có phải em không nên trở lại đúng không? Người trong nhà đều không thích em, cảm thấy em nhà quê, chưa được mở mang tầm mắt.”
Mạc Tử Hàn vô thức nhìn về phía Mạc Tử Tây: “Tử Tây, xin lỗi chị họ đi.”