Chương
“Không đâu, trông cô ấy rất lạ lẫm”
Cô hầu gái vội vàng nhìn Mạc Đông Lăng cầu xin: “Chi phiếu vẫn còn đang ở trong túi áo tôi, tôi chưa tiêu lấy một đồng nào cả.
Trong nhà tôi còn có cha già ốm yếu, nên mới cần một số tiền lớn, tôi bắt đắc dĩ mới làm như vậy.
Cậu cả, xin cậu tha cho tôi.”
Đôi mắt lạnh lẽo của Mạc Đông Lăng không có lấy một chút biến sắc.
Anh ta nhìn Mạc Tử Tây hồi: “Em định xử lý như thế nào?”
Sắc mặt cô ấy vô cùng khó nhìn, còn có thể xử lý như thế nào nữa?
khách khứa nhiều như vậy, ai ai cũng mang theo trợ lý, căn bản không thể tìm ra được.
Lần này cứ như vậy mà để bạch liên hoa trốn thoát.
Mạc Tử Tây ủ rũ trả lời: “Anh cả quyết định đi, emkhông có ý kiến gì cả.”
Mạc Mỹ Đình vòi vàng nói chen vào “Anh cả, cô gái này dù sao cũng chỉ phạm lỗi lần đầu, mọi chuyện cũng đã giải quyết ổn thòa rồi, có thể không truy cứu được nữa không?”
Tuy cô ta không biết người phía sau đã sắp xếp như thế nào.
Nhưng mọi chuyện đã đi đến bước này rồi, hiện tại cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
Nhưng nếu như thật sự trừng phạt cô gái này khiến cô ta nói ra tên cô thì phải làm sao?
Vì vậy Mạc Mỹ Đình thầm nghĩ bản thân phải đứng ra cầu xin thay cho cô ấy.
ít nhất cũng khiến cô hầu gái ấy yên tâm.
“Nhà họ Mạc có đông người hầu như vậy, nếu như ai cũng phạm lỗi lần đầu tiên, thì cái nhà này sẽ thành cái chợ mất.”
Mạc Từ Tây không nhìn ra bộ dạng xảo trá của Mạc Mỹ Đình.
“Từ Tây, em không thể nói như vậy được, trong nhà cô ấy có người bệnh tật, nên cô ấy mới bị ép buộc thôi.”
Mạc Mỹ Đình chậm rãi nắm chặt tay, con mẹ nó con khốnLúc này, Mặc Đông Lăng mới lên tiếng: “Đưa có là đến cục cảnh sát, nên làm như thế nào thì làm như thế.
Quốc có quốc pháp, gia có giá quy, nhà họ Mạc tuyệt đối không vi phạm điều này, cho dù lý do của cô là gì đi chăng nữa Lời anh ta vừa dứt, cô hầu gái vội khóc lóc cầu xin Vậy nhưng vệ sĩ nhanh chóng bịt miệng cô ấy lại, trực tiếp lôi ra ngoài.
Mạc Mỹ Đình trông thấy cô ấy bị lôi ra ngoài, mới buông được tảng đá đè nặng trong lòng, Mạc Đông Lăng quả nhiên là khó đối phó.
Mạc Từ Tây nhìn những người hầu khác trong phòng, chậm rãi nói: “Hôm nay vất và cho mọi người rồi, mọi người lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Rất nhanh sau đó, phòng khách liền trở nên yên tĩnh.
Tuy Mạc Mỹ Đình rất muốn nói mấy câu cho bản thân cô ta, nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm của Mạc Đông Lăng, cô ta cũng không dám nhiều lời nữa, tránh đến lúc đó Mạc Từ Tây lại châm ngòi xích mích, cô ta lại không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Chuyện này giải quyết như thế này là tốt nhất rồi.
Lần sau Mạc Mỹ Đình cô sẽ không làm qua loa đạikhải như vậy nữa.
“Được rồi, chuyện hôm nay đến đây thôi.
Từ Hàn di theo anh.”
Mạc Đông Lăng đứng dậy, đi thẳng lên lầu.
Sau khi hai người đàn ông rời đi, Mạc Tử Tây khoanh tay trước ngực, nói: “Thế nào? Cho dù lần này cô có thể thoát tôi, nhưng những lần sau sẽ không dễ dàng như thế đâu.”
“Từ Tây, em nói gì thế, chị không hiểu ý của em, chuyện này quả thực không liên quan đến chị “
“Có liên quan hay không, trong lòng mọi người đều biết.
Ở đây không có người ngoài, cô việc gì phải giả tạo thành trà xanh chứ, sẽ không ai ăn thịt cô đâu.” Nụ cười trên gương mặt Mạc Mỹ Đình dần biến mất: “Tử Tây, ông nội nói tư chất em không cao, nên em liền đi đố kỵ với chị, nhưng không cần nói ra những lời như vậy với chị đầu.
Chị cũng không thèm tính toán với em, ai nói em ít tuổi nhất trong nhà chứ “Nói về tư chất thì cô vẫn còn kém xa so với nữ thần trong lòng tôi.
Nếu như chị ấy đến nhà họ Mạc này, còn có chỗ cho cô đứng sao?”
Đáy mắt Mạc Mỹ Đình xoẹt qua một tia tức giận.
Cô ta cố tỏ vẻ bình thản, đáp: “Nhưng mà ông nộilà một người coi trong huyết thống.
Chị sẽ nỗ lực chứng minh cho ông nội thấy.”
Mạc Mỹ Đình vênh váo bung hàng rồi rời đi, nhưng trong lòng cô ta không thoải mái chút nào, Thị Nhân quả thật là một mối uy hiếp lớn của tổ ta.
Tuy trong bữa tiệc ông cụ vô cùng tức giận, nhưng ông ấy cũng từng nói muốn để Thi Nhân trở thành người nhà họ Mạc, do ông trực tiếp hướng dẫn.
Có thể thấy người có từ chất cao như Thi Nhân, cũng đủ để cho một người coi trọng huyết thống gia tộc như ông cụ mà phá lệ Nhưng Mạc Mỹ Đình cô sẽ không đề Thi Nhân đạt được điều đó.
Nhà họ Mạc chính là thiên hạ của cô ta, cô ta sẽ không để bất kỳ người nhà họ Tiêu nào đến phá hoại tất cả mọi thứ cô ta dày công xây dựng.
Tại khách sạn.
Sau khi nhóm người Thi Nhân quay lại khách sạn, ba đứa trẻ đã ngủ say, đều ngáy khò khò, chảy cả nước miếng ra gối.
Có thể thấy hôm nay bọn trẻ đã chơi đùa vui vẻ như thế Nhân nhìn ba đứa trẻ, quần áo chúng đều đỉnh bụi bẩn, trông rất khó nhìn.
Nhưng lúc này lại dưng bạn trẻ dậy cũng không nên.
Cô quay đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng “Mau thay quần áo sạch sẽ cho tụi trẻ, lấy khăn lông ướt lau qua người, đợi sáng mai bọn trẻ ngủ dậy thì tắm giặt sau vậy.”
“Bây giờ không tắm luôn sao?”.
Giọng nói anh có chút khó chịu.
Ba đứa trẻ hôm nay đã lăn qua lăn lại trên bãi cỏ, không biết dính biết bao nhiêu vi khuẩn vào người, lại còn có cả cát bụi nữa.
“Nếu như anh có thể gọi bọn chúng dậy thì em đồng ý với ý kiến của anh.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn ba đứa trẻ, thôi vậy.
Lỡ như khiến bọn trẻ khóc lóc, anh lại phải ngồi dỗ dành, đắn đo một hồi, dù sao bọn trẻ cũng không ngủ cùng giường với anh.
Vợ của anh đi tắm là được rồi.
“Anh đứng ngây ra đó làm gì, mau đi lấy khăn ướt ra đây, em thay quần áo cho chúng nó.” Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng cùng nhau lâungười sạch sẽ cho ba đứa trẻ, xong xuôi mọi việc mời phào nhẹ nhõm cô ôm lấy thắt lưng mình: “Hôm nay một chết đi mất, thì ra tham gia tiệc tùng cũng mệt như vậy”
“Anh ôm em đi làm.
Tiêu Khôn Hoàng chủ động nói.
Thi Nhân nghe vậy vô cùng kích động, nhưng khi đi vào trong phòng tắm rồi, mới phát hiện anh không đi theo cô.
không những anh không đi, còn chủ động cởi bỏ cúc áo sơ-mi, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
“Anh, anh muốn làm gì hả?”
“Đi tắm chứ còn gì nữa.”
Hai mắt Tiêu Khôn Hoằng nhìn chằm chằm cô, tay không ngừng thảo cúc áo, lộ ra phần cơ bụng săn chắc mê quyến rũ.
Dáng người thật hoàn hảo mà.
Thi Nhân nuốt nước bọt ở miệng, nói: “Em, em không tắm với anh.”
“Em có thể lựa chọn đi ra ngoài.”
Tiêu Khôn Hoằng nâng tay tháo thắt lưng, quân tây từ từ rơi xuống đôi chân dài của anh.
Tỉ lệ cơ thểquá hoàn hảo, vô cùng gợi cảm.
Thi Nhân vội đưa tay lên che mũi, như này rõ ràng là phạm quy mà Lại dám dùng sắc đẹp để câu dẫn cô Quá đáng Tiêu Khôn Hoằng từ từ đi đến, bức ép cô vào góc tường.
Hai tay anh chống lên tưởng, cúi đầu nói: “Thi Nhân, em chảy máu mũi rồi.”
“Thật ư?”
Hai má của cô đỏ ửng, vội vàng lấy tay lau máu mũi, nhưng mà cô lại trông thấy tay mình vô cùng sạch sẽ, làm gì có máu mũi chứ?
Cô bị anh lừa rồi.
Ha ha, đỉnh đầu cô truyền đến tiếng cười trầm thấp đầy xấu xa của Tiêu Khôn Hoằng, anh cười nói: “Em chột dạ rồi.”
“Sao em phải chột dạ chứ?”
Thi Nhân cụp mắt nói: “Chúng ta vốn dĩ là vỢ chồng, như thế này thì có là gì đâu?”
“Vậy sao? Thế tại sao cho đến tận bây giờ em vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh?”“Có gì mà không dám?”
Thi Nhân đưa tay ôm lấy cổ áo anh, tháo nốt chiếc cúc áo cuối cùng ra, nhưng không cẩn thận khiến nó rơi xuống đất, bầu không khí bổng trở nên tĩnh lặng Thì Nhận lắp bắp nói: “Cái đó, cái đó, không phải do em cố ý đầu, anh phải tin em “Em cởi một chiếc cúc áo thôi mà cũng phải dùng sức mạnh vậy sao?”
Đuôi lông mày Tiêu Khôn Hoằng mang theo ý cười, cố ý nói lời lỗ .
Nếu như phải dùng một từ để miêu tả tâm trạng Thi Nhân lúc này thì đó chính là từ buồn bực.
Cô cắn chặt răng nói: “Vốn dĩ là do chất lượng của áo không tốt.”
“Ừm, em nói vậy thì cứ cho là vậy đi.” Rõ ràng là anh không tin lời cô nói mà.
Trong lúc Thi Nhân còn đang vắt óc suy nghĩ xem nên giải thích thế nào, thì ánh mắt cô đã rơi xuống khuôn ngực rộng lớn trước mặt, còn cả cơ bụng rắn chắc kia nữa, thoạt nhìn đúng là khiến người ta kích động không thôi.
Xuống chút nữa chính là vòng eo săn chắc, còn có chiếc quần khụ, không thể không nói rằng người đàn ông này có tỉnh để lộ ra và mị lực khiến người khác không thể kiểm chế nổi bản thân.
không được, không được, Thì Nhân, mày phải kiềm chế được bản thân.
“Có muốn sở không?”
Ánh mắt Thi Nhân lay động một chút, đây là do chính anh nói nhé.