Chương
Tiêu Khôn Hoàng liếc nhìn cô, vẻ mặt rất bình thản khiến người ta không nhìn ra anh đang nghĩ cái gì.
“Chong à…”
“Um.”
Tiêu Khôn Hoảng cuối cùng cũng lên tiếng.
Thi Nhân thở phào cuối cùng anh cũng đồng ý rồi.
Sau đó có nói: “Mình sẽ không đưa ba đứa nhỏ đến đó, để cho Diệp Tranh đưa ba đứa nhỏ đi bắt của ở bên cạnh nhé Dù sao người bọn họ muốn đi gặp là bé Hải nhất vẫn đừng để các con nhìn thấy Hải Đào, nói chung là mối quan hệ vẫn còn hơi lúng túng xấu hổ.
Mà cô cũng không thể giải thích rõ được.
Đợi đến khi các con lớn rồi, tất nhiên các con sẽ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ừ em đi giải thích với các con đi.
Đương nhiên Tiêu Khôn Hoằng sẽ không nối với các con bởi vì mấy đứa nhỏ muốn đi gặp Hải Đào.
Cho đến bây giờ khi anh nhớ lại Hải Đào ở bên cạnh mình bốn năm năm là sẽ nhớ đến những tháng ngày ba đứa nhỏ ở nước Mỹ mà không có ai chăm sóc.
Ký ức này anh mãi mãi không thể nào quên được.
và đồng thời anh cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn áy náyBởi vì anh đã cho bé Hải Đào tất cả sự quan tâm và yêu thương mà đáng lẽ nên cho ba đứa nhỏ, để cho các con của mình từ nhỏ đã không có cha bên cạnh.
Mặc dù nói bé Hải Đào cũng là đứa trẻ vô tội, nhưng anh vẫn không thể nào tha thứ được.
Bây giờ đưa bé Hải Đào đi rồi tìm một gia đình giàu có cho thằng bé đã là giới hạn mà anh có thể làm rồi.
“Hình như anh không được vui cho lắm?”
Thi Nhân để ý thấy cảm xúc của anh có gì đó không đúng, cô xoay người ôm lấy cổ của anh: “Anh không vui chỗ nào? Nói em nghe xem.”
“Anh không có.”
“Anh cóThi Nhân ôm lấy gương mặt của anh: “Bây giờ chẳng phải chúng ta là vợ chồng rồi sao? Em cũng hy vọng khi anh phiền não chuyện gì thì có thể nói cho em nghe, dù sao em cũng muốn biết rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì mà.”
Người đàn ông này yên lặng nhìn cô, cô vợ nhỏ của anh đang rất nghiêm túc.
Anh biết những lời cô nói là thật lòng.
Vào lúc này, trong đáy lòng anh hình như nổi tung đùng” một tiếng, có một cảm giác rất khó hình dung ra được.
Anh đưa tay lên ôm lấy eo của cô: “Anh chỉ nghĩ đến chuyện của các con mà cảm thấy rất áy náy.
Khi anh đối xử tốt với bé Hải Đào thì em và các con lại phải đang chịu khổ sở vất vả, khi em cần người bên cạnh quan tâm chăm sóc cho em nhất thì anh lại không ở bên cạnh ra là như vậy.
Ngăn tay của Thi Nhân lưới qua đôi môi của anh: “Khi đó quả thật em rất hận anh, vô cùng võ cũng ghét anh.
Tôi đã từng nghĩ chắc chắn sẽ không để các con quay về nhà họ Tiêu và cũng không để các con nhận anh là cha Cơ thể của người đàn ông này trở nên cứng đờ, ánh mắt tràn ngập sự áy náy.
Nhưng chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Em biết khi đó anh cũng không biết các con là con của anh kể cả của chính em Cho nên nói tăm lại chuyện này Tiêu Khôn Hoàng cũng không phải là có ý Sau khi anh biết đứa con là con của ai, anh đã cố gắng hết sức để bù đắp, cố gắng hết sức để làm mọi chuyện là một người cha Tất cả những điều này cô đều nhìn thấy,Bây giờ các con cũng đã chấp nhận anh, cô cũng không tính toán so đo chuyện năm đó nữa.
“Người còn sống thì phải luôn nhìn về phía trước.
Em và các con đã tha thứ cho anh rồi, cho nên anh không cần rầu rĩ tự trách mình như vậy.”
“Anh biết rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng cầm lấy bàn tay cô vợ nhỏ của mình, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Anh hôn lên mu bàn tay của cô: “Cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em và các con.”
Anh đánh cược cả quãng đời còn lại và tất cả những gì anh có.
“Em tin anh.”
Đôi mắt hạnh của Thi Nhân cong lên, trong đôi mắt lấp lánh ánh như ông trời đã cho hai người họ cơ hội, để hai người họ có cơ hội bắt đầu lại một lần nữa.
Vậy thì cô cũng sẽ dần dần chấp nhận người đàn ông đang ở trước mắt mình này.
Ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm Diệp Tranh đã đưa bọn trẻ đi nhặt cua.
Bọn trẻ biết hôm nay phải về nước nên cũng hừng hực khí thế chạy đi chơi cùng với Diệp Tranh, sau đó cho Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng thời gian đi ra ngoài.
Hai người họ đi đến gặp bé Hải Đào.
Thật ra thành phố mà bé Hải Đào đang ở kh phải ở nơi này.
Bởi vì khoảng thời gian này đúng lúc là kỳ nghỉ, cho nên tiệc sinh nhật của nhà họ Mạc đã kéo theo tất cả các khu vực phong cảnh gần đó đều tổ chức hoạt động lớn nên trong khoảng thời gian này rất nhiều người đi qua đó du lịch Vừa đúng lúc cha mẹ nuôi của bé Hải Đào cũng đưa cậu bé qua đó, như vậy Thì Nhân và Tiêu Khôn Hoàng cũng không cần đi đến nơi quá xa và cũng có thể tiết kiệm được thời gian.
Thi Nhân đi cùng với Tiêu Khăn Hoàng đến khách sạn.
Trước đó họ đã gọi điện thoại cho nên cha mẹ nuôi của bè Hải Đào đại ở trong khách sạn chứ không ra ngoài chơi Thì Nhận đi vào trong một căn phòng ở khách sạn.
Đây cũng là lần đầu tiên có nhìn thấy cha mẹ nuôi của bé Hải Đào, nhìn họ rất có khí chất đồi xử với người khác cũng rất nhà nhặn vui tính.
“Mẹ Thì Nhân cầu Khăn HoàngBọn họ rất cần thận, dù sao gần đây đại v chồng này rất nổi tiếng Bà Kim Ngọc, ông La Tân, tôi thật sự xin lỗi vì cà làm phiền hai người lần này đúng lúc chúng tôi đến nước S cho nên muốn đầu đầy thăm mọi người không sao cả là Hà Đào rất thông minh và hiều chuyện làm chuyện gì cũng không cần chúng tôi bận tâm là lắng Thì Nhận thở phào một họ như vậy là quả “Vậy be Hải Đào đầu rồi tôi có thể đến thăm thăng hề được không Được cha nhung đưa trẻ này mới đi muộn Bà Kim Ngọc về thực nhìn liệu khôn Hoàng đứa trẻ nó không muốn các anhThí Nhân rất ngạc nhiên, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình: “Vậy em đi gặp tháng bé đây.
Tiêu Khôn Hoàng cũng không để ý những chuyện này, dù sao anh có gặp bé Hải Đào hay không cũng như nhau cả.
Cứ như vậy, Tiêu Khôn Hoàng ở lại phòng khách còn Thi Nhân thì đi đến phòng ngủ trong căn phòng.
Cô gõ cửa đầu tiên.
Bé Đào, đi vào trong nhé Thì Nhân đợi một lúc, bên trong không có tiếng động nào cả.
Cô đẩy thắng cửa rồi đi vào trong phòng… Bên trong căn phòng có hai đứa trẻ.
Một đứa là bé Hải Đào, còn đứa còn lại làmột bé gá Có lẽ bé gái này là đứa con gái bị bệnh của Là Kim Ngọc Trị Nhân nhận ra bé Hải Đào đã gầy đi rất miều, một đứa bé mập mạp trước kia đã trở niên mãnh khành hơn, thoạt nhìn cũng rất đẹp Ánh mắt bé Hải Đào nhìn cô rất cảnh giác, vẫn là ánh mắt trước kia.
Thị Nhân đi vào bên trong “Con sống có tốt không?”
“Tot a”
Be Đào rõ ràng đã im lặng ít nói hơn rất nhiều Thí Nhân cắt đầu.
“Con sống tốt là được rồi, sau này con cần gì thì có thể liên lạc với bon di.”
Cô đi đến đây cũng chỉ muốn gặp bé Hải Đào, hoàn thành lời đồng ý về chuyện của Vương Ngọc San.
Nhưng khi Thi Nhân chuẩn bị rời, bé Hải Đào đột nhiên đứng lên: “Bà ấy vẫn khỏe chứ a?”
“Bà ấy” này đương nhiên là chỉ Vương Ngọc San.
“Tình hình của cô ấy không thể nói ra được.
Lần này cũng là vì cô ấy nhờ dì đến xem cháu sống có ổn hay không, dì quay trở lại sẽ nói cho cô ấy.
Cháu có lời nào muốn dì chuyển cho cô ấy không?”
Bé Đào do dự một chút, sau đó cô bé ngồi bên cạnh khẽ nằm lấy tay cậu bé.
Lúc này bé Hải Đào mới lên tiếng: “Cháu sẽ làm tốt những chuyện đã đồng ý với mẹ cháu.
“Được, đi sẽ chuyển lời đến mẹ cháu”
Thi Nhân cũng không hỏi rốt cuộc là chuyện gì, dù sao chuyện cô làm được với bé Hải Đào và Vương Ngọc San chỉ là phụ trách chuyển lời mà thôi.
Có thể đi đến bước này cũng đã là giới hạn trước mặt cô có thể làm được rồi.
Quá trình hỏi thăm không vượt quá năm mươi phút.
Thi Nhân rời khỏi khách sạn cùng với Tiêu Khôn Hoàng.
Khi ở trên xe, Thi Nhân nhìn con đường bên ngoài.
Thế giới luôn luôn thay đổi.
Hơn nửa năm nay đã xảy ra quá nhiều may mà bên cạnh cô còn có Tiêu Khôn Hoằng.
Thi Nhân chủ động cầm lấy tay anh, nở nụ cười nói: “Ngày mai là giao thừa rồi, năm nay coi như đã qua rồi.”
“Ừ.”
“Khi quay về chúng ta cũng tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ đi, để mọi người đến tụ tập với nhau.
“Được thôi.
Thi Nhân luôn miệng nói về chuyện chuẩn bị bữa tiệc, Tiêu Khôn Hoằng yên lặng nghe cô nói, thỉnh thoảng còn đề xuất một số ý kiến nhỏ.
Sau khi hai người rời đi, có một người đàn ông đang đứng ở nơi cửa sổ trong căn phòng trên tầng ở khách sạn, đôi mắt dõi theo hai người họ rời đi.
Vẻ mặt của Tiêu Vinh vô cùng tái nhợt Anh ta quay đầu đi.
Bọn họ đến đây thậm đứa trẻ đã nói những gì?