Lúc đi trên đường, Thi Nhân thậm chí còn nghĩ nhỡ như nếu Tiêu Vinh tỉnh lại thì cô nên làm thế nào?
Mặc dù cô nghĩ rất đến nhiều tình huống nhưng không hề nghĩ tới khả năng rằng Tiêu Vinh sẽ chết.
Bác sĩ gật đầu: “Chúng tôi rất xin lỗi.”
Khuôn mặt Tiêu Khôn Hoằng không có cảm
xúc gì cả: “Nguyên nhân là gì?
“Hệ thống đề kháng của bệnh nhân đã bị tàn phá, bây giờ lại là mùa đông nên bệnh tình càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, cuối cùngbệnh nhân không chống chọi được nên qua đời.
Thi Nhân thở dài: “Bác sĩ vất vả rồi!”
Cô không ngờ là Tiêu Vinh lại chết như vậy.
Trong suy nghĩ của cô, Tiêu Vinh bao giờ cũng là người nguy hiểm và rất mạnh, khiến cô không thể không cảm thấy e dè trước sự tồn tại
của anh ta.
Vậy mà bây giờ, anh ta cứ như vậy mà chết
đi.
Cô vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Thi Nhân cầm tay của Tiêu Khôn Hoằng,
nhất thời cả hai người đều không nói gì.
Ân oán giữa bọn họ với Tiêu Vinh bắt đầu
từ đời của ông cụ, hai bên đều không thể nói rõ rốt cuộc và ai sai, cũng không nói rõ được aimới là người nợ ai, nhưng hai bên không thể trở lại thành bạn bè.
Cơn gió lạnh mùa đông thổi qua, khung cảnh bên ngoài vô cùng hiu quạnh.
Cửa phòng phẫu thuật được mở ra, một người đàn ông phủ tấm vải trắng trên mặt được đẩy ra ngoài.
Tiêu Khôn Hoằng đưa tay lật tấm vải trắng lên, nhìn thấy người đàn ông gầy gò, không ra dạng con người của Tiêu Vinh, hai mắt anh đen đi, không biết trong lòng anh đang nghĩ gì.
Cuối cùng, anh buông tay ra.
Tấm vải trắng rơi xuống, tất cả mọi chuyện trong quá khứ trôi đi như gió thoảng mây trôi.
Y tá đẩy Tiêu Vinh ra khỏi đó, Tiêu Khôn Hoằng vẫn đứng nguyên chỗ cũ, thậm chí anh còn không nhớ lại được khung cảnh lần đầutiên mình gặp Tiêu Vinh là như thế nào.
Thi Nhân năm tay của anh, tay của anh rất
lạnh.
Cô muốn truyền một ít hơi ẩm sang cho
anh.
Bây giờ cô không thể biết bây giờ cảm xúc trong lòng Tiêu Khôn Hoằng là như thế nào.
Cô nhớ lúc trước Diệp Tranh từng nói, trước khi chuyện của ông cụ được nói ra, quan hệ của Tiêu Vinh và Tiêu Khôn Hoằng vẫn còn rất tốt.
Người đàn ông như Tiêu Khôn Hoằng vẫn khó kết thân với người khác.
Nếu như Diệp Tranh nói quan hệ của hai người rất tốt thì nhất định Tiêu Vinh là anh em rất tốt của anh.
Nhưng kết cục cuối cùng của hai người lại
trở nên như Nhân thậm chí còn nghĩ, nếu như không có có thì có lẽ Tiêu Vinh sẽ không chết.
Tiêu Khôn Hoằng ra tay tàn nhẫn với Tiêu Vinh như vậy là vì cô và các con.
“Chúng ta đi thôi!”
Tiêu Khôn Hoàng cầm tay cô, hai người rời
khỏi bệnh viện.
Sau khi lên xe, người trợ lý ngồi ở vị trí phó lại: “Cậu chủ, di thể của người đó xử lý như thế nào?”
“Đưa đến nhà tang lễ, nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như thế”
Giọng nói của Tiêu Khôn Hoằng rất lạnh lùng, không ai biết anh đang có tâm trạng gì.
Thi Nhân nhìn người trợ lý và lắc đầu, bây giờ không thích hợp để nói những chuyện đến khi tâm trạng của Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh lại rồi hãy nói tiếp chuyện này.
Mặc dù anh không thể hiện điều gì ra bên ngoài, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của anh rất không tốt.
Không gian trong xe rất yên tĩnh.
Thi Nhân nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, năng vẫn rất đẹp.
Cô đột nhiên nói: “Dừng xe
Tài xế đi tấp vào lề rồi dừng xe lại, Thi Nhân nhìn người đàn ông bên cạnh mình: “Dù sao cũng cách không xa lắm, chúng ta đi bộ về đi.
Hôm nay nắng rất đẹp, chúng ta lâu lắm rồi không đi dạo riêng với nhau.”
“Được.”
Tiêu Khôn Hoằng không nói gì nữa, anh chỉcùng Thi Nhân xuống xe.
Hai người đi trên đường, không gian xung
quanh rất yên tĩnh.
Ánh nắng bao phủ lấy hai người, Thi Nhân hít một hơi thật sâu: “Ánh nắng mùa đông thật ấm áp.
Người bên cạnh vẫn không nói gì.
Thi Nhân nói tiếp: “Không biết thịt nướng tối này có mùi vị thế nào nhỉ? Nghe nói là Mạc Tử Tây tự mình xuống bếp, nói ra thì em vẫn chưa
thử tay nghề của cô ấy bao giờ.
Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt tay của cô, anh biết rằng cô đang lo lắng cho mình.
Anh bình tĩnh nói: “Anh không sao.
“Mạc Tử Tây biết cách làm món thịt nước rất đặc biệt của nước S, không biết anh ăn cóquen không.
“Em ăn quen thì anh ăn cũng quen.
Ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng chuyển từ mây mù sang ánh nắng rực rỡ trước mắt và hai cái bóng trên mặt đường.
Ngoài bóng đen ra không phải vẫn còn ảnh sáng sao?
Tiêu Khôn Hoằng ôm Thi Nhân vào trong lòng: “Trời có gió, em không lạnh sao?”
“Có anh ở bên cạnh, em không thấy lạnh”
Nói xong câu đó, cô thấy cô vợ nhỏ của mình nở một nụ cười rực rỡ, nụ cười của cô hòa cùng với anh mặt trời mùa đông ấm áp, trở thành vầng thái dương ở thế giới của riêng anh.
Trong dãy biệt thự liền kề,
Mạc Tử Tây mặc tạp dề, cô đứng bên cạnhchỉ huy Diệp Phong và cả ba đứa nhỏ đang giúp cô một tay.
Thi Nhân ấn chuông cửa rồi mỉm cười bước vào trong: “Chị ngửi thấy mùi thơm rồi đấy.
“Nữ thần đến rồi sao, đợi một chút nữa là có thể ăn cơm được rồi.
Trên mặt của Mạc Tử Tây lấm lem, găng tay cũng dính nhiều nước sốt: “Để có thể mua được đồ ướp chuẩn vị, em đã phải đi rất nhiều siêu thị đấy.
Nhưng vẫn còn một gia vị vẫn không tìm được loại giống hệt nên em đành phải mua loại khác thay thế, mùi vị nhất định không được chuẩn lắm”
“Hôm nay được ăn thịt nướng do em làm chị cũng thấy đáng giá lắm.”
Thi Nhân đi tới thế chỗ cho Diệp Tranh: “Cậu nghỉ đi, để tôi làm cho.”“Cảm ơn chị, chị dâu đúng là cứu tinh của em.”
Diệp Tranh nhanh chóng đi ra cho Thi Nhân vào, anh cảm thấy mình sắp trở thành người hầu của cô cả.
Thật sự nấu ăn không phải là sở trường của anh.
Diệp Tranh tháo găng tay ra, rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng ăn mấy miếng hoa quả: “Ôi em mệt chết mất
“Cũng tiến bộ nhiều đấy nhỉ, tiếp tục nỗ lực thôi.”
“Anh ba, anh nói linh tinh gì vậy.
Nếu như không phải anh thế chấp hết nhà, hết xe của em thì em có phải đi làm trâu, làm ngựa như thế này không.
Sáng nay em gọi điện thoại cho anh mà sao anh không nghe máy?”
Nếu như Diệp Tranh không phải không cònnơi nào để đi thì có đến đây xin ở nhờ không?
Rồi bị cô cả sai khiến tới lui, không khác gì một người hầu.
Diệp Tranh nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng thì hai mắt rưng rưng: “Anh ba, anh đã nói là sẽ nuôi em cả cuộc đời này mà.”
“Nếu cậu là con gái thì tôi có thể xem xét.
“Em có thể đi chuyển giới.
“Cậu có tiền không?”
Diệp Tranh cảm thấy mình bị đả kích quá bất ngờ, anh ta ôm lấy chân của Tiêu Khôn Hoằng: “Anh ba, chuyện này thật sự không thể thương lượng được nữa sao, chúng ta là anh em mà.”
“Anh em thì càng nên tính toán rõ ràng.
Tiêu Khôn Hoằng cầm lấy đĩa hoa quảchậm rãi ăn, vừa ăn vừa ngồi nhìn bộ dạng chán đời của Diệp Tranh, khỏe môi không khỏi cong lên.
Cuối cùng anh cũng có thể khống chế được sự xuất hiện của Diệp Tranh.
Đúng là không dễ dàng.
Diệp Tranh chán đời ngồi ủ rũ trên ghế “Hôm nay anh đưa mấy đứa trẻ đi tảo mộ, rồi lại đi đâu vậy?”
“Tới bệnh viện.
“Ai ốm vậy, anh cảm thấy không thoải mái sao?”
Diệp Tranh nhìn biểu cảm của Tiêu Khôn Hoằng, sắc mặt hồng hào, tinh thần có vẻ rất tổ, không có vẻ là đang bị ốm.
“Tiêu Vinh chết rồi.”Diệp Tranh bị nghẹn miếng hoa quả, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Khôn Hoàng Thật a? Có khi nào là chết giả không?”
“Tôi đã xác nhận qua rồi.
Diệp Tranh trầm mặc một lát rồi mới chậm rãi nói: “Đã chết rồi sao, em còn tưởng người xấu sẽ sống được cả nghìn năm.
Vậy mà đã chết rồi sao.
Hai người đều trở nên im lặng, cả hai đều không nói gì nữa.
Khung cảnh ban đầu, lúc hai người bọn họ bên cạnh nhau đã càng lúc càng trở nên mơ hồ.
Bây giờ nhớ lại hình như cũng không nhớ được gì.
“Đợi một chút, anh uống một ly không?
Diệp Tranh lấy ly ra: “Đây là rượu vangthượng hạng.”
Tiêu Khôn Hoằng thử một ngụm, anh thấy mùi vị này rất quen.
Anh im lặng một lát: “Ở đâu vậy?”
“Trong hầm băng trong biệt thự, đúng là rượu ngon.
Tiêu Khôn Hoằng nhưởn mày: “Một chai giả triệu, được giảm giá %.
“Vừa nãy em hỏi chị dâu, chị ấy đồng ý rồi.
Anh có bản lĩnh thì đi đòi tiền chị ấy đi.
Diệp Phong phản kích lại không hề khách khí, Tiêu Khôn Hoằng nghĩ rằng anh ta dễ bị gài chơi vậy sao?