1h khuya.
Nó có ngủ được gì đâu. Lăn qua lăn lại trong cái chăn như tôm lăn bột. Nó cứ nghĩ tới cái cảnh hắn hôn nó là nó cảm thấy sao ý ( sướng chết bà ). Nó bực quá mở face lên chơi ( bà này tập làm cú đêm giống tui nè ) đang lướt thì nó dừng lại ngay một ta-tút viết rằng.
[ tôi là một cô gái không có kí ức, tôi chỉ nhớ là có một người em gái hiện giờ em ở đâu? ]
Dòng ta-tút ngắn nhưng không hiểu sao nó lại cảm thấy cái gì đó gần gũi, em gái ư, một người chị bị bỏ rơi. Tò mò quá nên nó bấm tên người viết hiện ra một trang cá nhân tên là [ Mộc Liên ].
Con mắt nó mở to hết cỡ, nhìn vào cái tên nó nói không nên lời, sao lại trùng hợp như vậy, chị nó cũng tên là Mộc Liên, Vũ Hà Mộc Liên, là chị Mộc Liên, là Mộc Liên, người chị đã mất của nó.
Mà chắc là không phải đâu, chị ấy đã chết rồi mà.
Tắt face, nó nằm xuống ngủ, lay hoay một hồi mắt nó cũng nhắm lại và say giấc nồng.
Một ngày mới bắt đầu.
Mới sáng là đã chạm mặt hắn làm nó cảm thấy không vui, không tự nhiên chút nào.
Gần đến giờ vào học, chỉ còn 20p nữa,
Nó nhanh chân ra sân lấy xe đi học, chuyện vẫn Bình thường nếu như cái xe không phản chủ. Bánh xe tự nhiên bị bể, aizzz làm sao nó đi học giờ.
“Có muốn đi nhờ không?”
“Sao? đi nhờ…?”
Cái bánh xe của nó bị bể thật ra do hắn làm ( ầy…. lầy quá anh ơi ), để muốn được đi chung với nó thì phải dùng biện pháp mạnh. ( T/g : lầy chúa… – Kha: áo bà si * cầm dép và tư thế cực kì đẹp troai * T/g ý bà là….. CHẠY * mất dép * )
“Phải ” hắn gật đầu cái rụp.
Sau 1’30s suy nghĩ của nó thì nó đồng ý. Với hai cái lợi.
1 : lợi về tiền, không Cần phải tốn chi phí đi taxi, xe bus…
2 : tiết kiệm thời gian
“OK ”
Cuối cùng thì cái biện pháp chơi lầy của hắn cũng hành công, hắn đang đưa nó tới trường.
Úi zời! phải nói là hôm bay cái trường nhộn nhịp hẳn lên ấy chứ. Cũng là cái bọn hám trai lẫn gái đấy chứ đâu.
Không hẹn mà đậu, cùng lúc chiếc xe của hắn, Liên, Ny, Huy dừng ngay bốn chỗ còn trống. Vừa bước xuống xe, thì cũng cái bọn đó hú hét banh trường, cái tật không bao giờ bỏ được mà.
Nó không bước xuống liền mà ở trong xe hắn đeo khẩu trang, đeo kính đen, đội nó đen lên rồi mới bước ra làm mọi người một phen ngạc nhiên ( hết hồn chưa ^^ )
“Ủa ai đi xe mày vậy?” Huy thắc mắc hỏi.
“…” Im lặng, hắn biết trả lời sao giờ.
“Này ai đất?” Liên bước tới trước mặt nó. Nó chẳng thèm trả lời mà vọt thẳng lên lớp.
“Ma hả ?” Ny hỏi một câu ngu nhất ngày.
“Ngu, ma mà nhìn được hả” Huy đi lại cốc một cái ” á đau…” Ny ôm đầu la.
“Cho chừa…” ” này…. anh đứng lại cho tôi….” và hai người đó rục nhau khắp trường ( em khuyến khích hai người nên thi điền kinh đuê )
“Anh Kha, đó là ai vậy?”
“Là bạn của anh thôi”
“Bạn nào?”
“Thì là bạn… thôi lên lớp ” hắn trả lời xong thì đi thẳng lên lớp để Liên thăc mắc không biết người đó là ai.
Tại lớp.
“Hello” Khoa nhảy vồ tới khi thấy nó bước vào. ( từ từ thoi chết con tui )
“Gì?” nó không chào lợi cũng không cười.
“Có Cần lạnh thế không…. chào một câu cũng không được à…” Khoa bĩu môi.
“Ừ…”
“Aizzzz… không nói với cậu nữa” Khoa tức quá lật vở ra học bài luôn ( trò ngoan của tui đóa khựa khựa )
Tiết học bắt đầu. Nhưng chỉ thiếu hai người là Ny và Huy. Tiết này là của bà cô ” sát thủ học đường ” kì này hai người kia chết chắc há há.
“Còn hai em Ny và Huy đâu?” bà cô STHĐ ( sát thủ học đường ) lên giọng.
Cả lớp im lặng. Không ai biết hai người kia đâu cả.
“Thưa cô tụi em đây…. hộc … hộc…” Ny, Huy đồng thanh.
“Vào trể thì phải phạt…lớp trưởng đem 4 xô nước lên đây ” bà cô ra lệnh.
“Vâng” lớp trưởng chỉ biết làm theo.
Thế là tèn ten, Ny và Huy mỗi người cầm hai xô nước đến muốn gãi cái tay.
Giờ ra chơi.
Hôm nay nó không chọn khu 4 để ăn mà chọn khu 3.
Thấy vậy Khoa đi lại đề nghị ngồi chung.
“Ngồi được chứ?”
“Tuỳ”
Đang ăn ngon lành thì căn tin ồn ào nay còn ồn hơn bởi tiếng la của bọn hám… gái…
Nó quay lại nhìn coi ai, nó chỉ thấy thoáng qua là một cô gái có mái tóc dài, đang đi lại.
Người đó là ai ?
Chap sau tui sẽ cho mấy bạn độc giả biết.
————————————–
Một tuần rồi đấy, con tg này mới viết được một chap, ý tưởng cạn kiệt, làm biếng chúa, mỗi lần đang lên một chap mới là lại vặn óc suy nghĩ cho chap sau nên mới ra cực kì cực kì lâu. Tui cũng đâu có muốn như vậy đâu.
Cho ý kiến về chap này của tui cũng như vote lun đi ^^.
Dạo này mắc học nghề nên bận hì hì.
Nó có ngủ được gì đâu. Lăn qua lăn lại trong cái chăn như tôm lăn bột. Nó cứ nghĩ tới cái cảnh hắn hôn nó là nó cảm thấy sao ý ( sướng chết bà ). Nó bực quá mở face lên chơi ( bà này tập làm cú đêm giống tui nè ) đang lướt thì nó dừng lại ngay một ta-tút viết rằng.
[ tôi là một cô gái không có kí ức, tôi chỉ nhớ là có một người em gái hiện giờ em ở đâu? ]
Dòng ta-tút ngắn nhưng không hiểu sao nó lại cảm thấy cái gì đó gần gũi, em gái ư, một người chị bị bỏ rơi. Tò mò quá nên nó bấm tên người viết hiện ra một trang cá nhân tên là [ Mộc Liên ].
Con mắt nó mở to hết cỡ, nhìn vào cái tên nó nói không nên lời, sao lại trùng hợp như vậy, chị nó cũng tên là Mộc Liên, Vũ Hà Mộc Liên, là chị Mộc Liên, là Mộc Liên, người chị đã mất của nó.
Mà chắc là không phải đâu, chị ấy đã chết rồi mà.
Tắt face, nó nằm xuống ngủ, lay hoay một hồi mắt nó cũng nhắm lại và say giấc nồng.
Một ngày mới bắt đầu.
Mới sáng là đã chạm mặt hắn làm nó cảm thấy không vui, không tự nhiên chút nào.
Gần đến giờ vào học, chỉ còn 20p nữa,
Nó nhanh chân ra sân lấy xe đi học, chuyện vẫn Bình thường nếu như cái xe không phản chủ. Bánh xe tự nhiên bị bể, aizzz làm sao nó đi học giờ.
“Có muốn đi nhờ không?”
“Sao? đi nhờ…?”
Cái bánh xe của nó bị bể thật ra do hắn làm ( ầy…. lầy quá anh ơi ), để muốn được đi chung với nó thì phải dùng biện pháp mạnh. ( T/g : lầy chúa… – Kha: áo bà si * cầm dép và tư thế cực kì đẹp troai * T/g ý bà là….. CHẠY * mất dép * )
“Phải ” hắn gật đầu cái rụp.
Sau 1’30s suy nghĩ của nó thì nó đồng ý. Với hai cái lợi.
1 : lợi về tiền, không Cần phải tốn chi phí đi taxi, xe bus…
2 : tiết kiệm thời gian
“OK ”
Cuối cùng thì cái biện pháp chơi lầy của hắn cũng hành công, hắn đang đưa nó tới trường.
Úi zời! phải nói là hôm bay cái trường nhộn nhịp hẳn lên ấy chứ. Cũng là cái bọn hám trai lẫn gái đấy chứ đâu.
Không hẹn mà đậu, cùng lúc chiếc xe của hắn, Liên, Ny, Huy dừng ngay bốn chỗ còn trống. Vừa bước xuống xe, thì cũng cái bọn đó hú hét banh trường, cái tật không bao giờ bỏ được mà.
Nó không bước xuống liền mà ở trong xe hắn đeo khẩu trang, đeo kính đen, đội nó đen lên rồi mới bước ra làm mọi người một phen ngạc nhiên ( hết hồn chưa ^^ )
“Ủa ai đi xe mày vậy?” Huy thắc mắc hỏi.
“…” Im lặng, hắn biết trả lời sao giờ.
“Này ai đất?” Liên bước tới trước mặt nó. Nó chẳng thèm trả lời mà vọt thẳng lên lớp.
“Ma hả ?” Ny hỏi một câu ngu nhất ngày.
“Ngu, ma mà nhìn được hả” Huy đi lại cốc một cái ” á đau…” Ny ôm đầu la.
“Cho chừa…” ” này…. anh đứng lại cho tôi….” và hai người đó rục nhau khắp trường ( em khuyến khích hai người nên thi điền kinh đuê )
“Anh Kha, đó là ai vậy?”
“Là bạn của anh thôi”
“Bạn nào?”
“Thì là bạn… thôi lên lớp ” hắn trả lời xong thì đi thẳng lên lớp để Liên thăc mắc không biết người đó là ai.
Tại lớp.
“Hello” Khoa nhảy vồ tới khi thấy nó bước vào. ( từ từ thoi chết con tui )
“Gì?” nó không chào lợi cũng không cười.
“Có Cần lạnh thế không…. chào một câu cũng không được à…” Khoa bĩu môi.
“Ừ…”
“Aizzzz… không nói với cậu nữa” Khoa tức quá lật vở ra học bài luôn ( trò ngoan của tui đóa khựa khựa )
Tiết học bắt đầu. Nhưng chỉ thiếu hai người là Ny và Huy. Tiết này là của bà cô ” sát thủ học đường ” kì này hai người kia chết chắc há há.
“Còn hai em Ny và Huy đâu?” bà cô STHĐ ( sát thủ học đường ) lên giọng.
Cả lớp im lặng. Không ai biết hai người kia đâu cả.
“Thưa cô tụi em đây…. hộc … hộc…” Ny, Huy đồng thanh.
“Vào trể thì phải phạt…lớp trưởng đem 4 xô nước lên đây ” bà cô ra lệnh.
“Vâng” lớp trưởng chỉ biết làm theo.
Thế là tèn ten, Ny và Huy mỗi người cầm hai xô nước đến muốn gãi cái tay.
Giờ ra chơi.
Hôm nay nó không chọn khu 4 để ăn mà chọn khu 3.
Thấy vậy Khoa đi lại đề nghị ngồi chung.
“Ngồi được chứ?”
“Tuỳ”
Đang ăn ngon lành thì căn tin ồn ào nay còn ồn hơn bởi tiếng la của bọn hám… gái…
Nó quay lại nhìn coi ai, nó chỉ thấy thoáng qua là một cô gái có mái tóc dài, đang đi lại.
Người đó là ai ?
Chap sau tui sẽ cho mấy bạn độc giả biết.
————————————–
Một tuần rồi đấy, con tg này mới viết được một chap, ý tưởng cạn kiệt, làm biếng chúa, mỗi lần đang lên một chap mới là lại vặn óc suy nghĩ cho chap sau nên mới ra cực kì cực kì lâu. Tui cũng đâu có muốn như vậy đâu.
Cho ý kiến về chap này của tui cũng như vote lun đi ^^.
Dạo này mắc học nghề nên bận hì hì.