“Phi Hiên, đừng la to như vậy, ngươi xem, ngươi làm Tiểu Bảo sợ rồi này.” Kình Hoa dắt Tiểu Bảo đi vào trong phòng.
“Không được la hắn sao? Ngươi xem hắn đã làm cái gì? Ta sai hắn đi hái Trích bích thảo, hắn thế nhưng không đi, cư nhiên lại chạy tới đây. Ngươi tưởng qua mặt được ta ?” Phi Hiên nổi giận khiến Tiểu Bảo sợ hãi.
“Bất quá, sư phụ a, người ở chỗ này kêu la thoải mái, thế nhưng bắt đồ đệ ta lên đỉnh núi hái Trích bích thảo. Vậy mà lại còn nói với ta làm công thoải mái, nếu không phải hôm nay ta đi trở về, ta còn không biết là ngươi lừa gạt ta. Rõ ràng làm thụ thoải mái như vậy, vậy mà ngươi lại gạt ta. Sư phụ phôi đản, che giấu ta.” Tiểu Bảo trốn đằng sau Kình Hoa, lộ ra cái đầu lên án Phi Hiên, nói xong hắn thè lưỡi, lộ ra bộ mặt quỷ.
“Ngươi…Ngươi… Ngươi nói cái gì? Ngươi cái tên đồ đệ bất tài này. Ngươi như vậy bảo sư phụ như ta phải thế nào?” Phi Nhiên run run giơ ngón tay chỉ vào Tiểu Bảo, tức giận đến thở dốc, thanh âm cũng đều trở nên run rẩy, “Ngươi làm cho ta thấy thật mất mặt”.
“Phụ thân…” Tiểu Bảo ai oán cầu cứu Hoa Kình.
“Ngoan, Tiểu Bảo ra ngoài trước. Chờ phụ thân làm sư phụ ngươi hết giận, hắn sẽ tha thứ cho ngươi.” Kình Hoa dỗ dành Tiểu Bảo trước tiên đi ra ngoài.
“Nga.” Tiểu Bảo mếu máo, ủy khuất cúi đầu đi ra ngoài.
Sau khi Tiểu Bảo đi ra ngoài rồi, Kình Hoa đi về phía Phi Thiên, ôm lấy hắn.
“Được rồi, đừng tức giận nữa. Tiểu Bảo chỉ là một hài tử mà thôi.”
“Đều là do ngươi dạy hư nó.” Phi Thiên lờ đi, không để ý tới Kình Hoa.
“Đúng đúng đúng, đều là do ta cả.”, Kình Hoa cười trừ thừa nhận, “Bất quá ngươi không phải cũng là thụ sao? Là ai cùng hắn nói làm công thoải mái, ân…?”
“Ngươi, hừ…”
“Ha hả, bất quá cũng do ta dạy giỏi, hắn chính là muốn làm thụ. Đến cuối cùng ta là người thắng cuộc, ngươi đừng quên hứa hẹn của ngươi nga.”
“Hừ, vô sỉ.”
“Ai nha nha, sao lại nói tướng công ngươi như vậy a? Chẳng phải lúc đầu chính ngươi là người đưa ra việc này sao? Ngươi thắng, sau này ngươi được làm công, ta thắng, sau này trên giường ta muốn làm gì thì làm. Không phải sao? Tất cả đều là những gì ngươi nói a. Bất quá giờ ta đã thắng rồi, ngươi cũng không thể thất hứa a ~ “.
“Ai muốn thất hứa? Ta chỉ là nghĩ, Tiểu Bảo sau này lớn lên nhất định là một đại soái ca tiêu sái, không có chút gì khí chất nữ nhân, cũng sẽ không phải cái loại hình khả ái, đáng yêu, như vậy làm sao làm thụ?” Phi Nhiên vẻ mặt mờ mịt, không ngừng phiền não.
“Cái này sao? Ha hả…” Cũng là do công y dạy dỗ mà ra cả. Ngày hôm nay y biết Tiểu Bảo nhất định đi nửa đường sẽ quay trở về cho nên mới kéo Phi Thiên lên giường làm lâu như vậy, không phải là để cho Tiểu Bảo thấy được những gì y nói là đúng hay sao. Đây đều là vì hạnh phúc sau này a.
Nửa đêm, rừng núi tĩnh lặng.
“Tiểu Bảo.” Kình Hoa thừa dịp Phi Thiên ngủ, kéo Tiểu Bảo vào phòng.
“Phụ thân.” Tiểu Bảo ủy khuất trả lời.
“Tiểu Bảo a, đây là hành lý, bên trong có dược cùng ngân lượng, ngươi hãy hạ sơn một thời gian, chờ sư phụ ngươi hết giận ngươi hẵng trở về. Còn có khối ngọc bội này ngươi hãy giấu đi, nếu ngươi đi đường mệt mỏi hoặc không có tiền thì hãy đến Hồng Nguyệt giáo tìm sư đệ của ta là Cổ Xuân Khê.”
“Nga.” Tiểu Bảo uể oải đáp.
“Tiểu Bảo, ngươi đừng khổ sở. Tới dưới chân núi rồi ngươi có thể gặp được nhiều người. Ngươi không phải muốn tìm tiểu công sao?”
“Tiểu công!” Mắt Tiểu Bảo chợt sáng lên, cả người thần thái dồi dào năng lượng.
“Đúng vậy!”
“Hảo, ta đi!”
“Vậy ngươi mau thu thập, nhân trời còn tối mà đi thôi, đỡ để sư phụ ngươi phát hiện ra. Phụ thân đi trước.”
“Ân, ta đã biết, phụ thân, ngươi trở về đi.”
Kình Hoa cất bước, Tiểu Bảo đứng ở cửa tiễn. Tiểu công chờ ta ah ~~~ ta tới đây. Dù cho biển người có mênh mông, ta cũng nhất định tìm được ngươi, tin tưởng ta. Tiểu Bảo phát thệ trong lòng.
“Phi Hiên, đừng la to như vậy, ngươi xem, ngươi làm Tiểu Bảo sợ rồi này.” Kình Hoa dắt Tiểu Bảo đi vào trong phòng.
“Không được la hắn sao? Ngươi xem hắn đã làm cái gì? Ta sai hắn đi hái Trích bích thảo, hắn thế nhưng không đi, cư nhiên lại chạy tới đây. Ngươi tưởng qua mặt được ta ?” Phi Hiên nổi giận khiến Tiểu Bảo sợ hãi.
“Bất quá, sư phụ a, người ở chỗ này kêu la thoải mái, thế nhưng bắt đồ đệ ta lên đỉnh núi hái Trích bích thảo. Vậy mà lại còn nói với ta làm công thoải mái, nếu không phải hôm nay ta đi trở về, ta còn không biết là ngươi lừa gạt ta. Rõ ràng làm thụ thoải mái như vậy, vậy mà ngươi lại gạt ta. Sư phụ phôi đản, che giấu ta.” Tiểu Bảo trốn đằng sau Kình Hoa, lộ ra cái đầu lên án Phi Hiên, nói xong hắn thè lưỡi, lộ ra bộ mặt quỷ.
“Ngươi…Ngươi… Ngươi nói cái gì? Ngươi cái tên đồ đệ bất tài này. Ngươi như vậy bảo sư phụ như ta phải thế nào?” Phi Nhiên run run giơ ngón tay chỉ vào Tiểu Bảo, tức giận đến thở dốc, thanh âm cũng đều trở nên run rẩy, “Ngươi làm cho ta thấy thật mất mặt”.
“Phụ thân…” Tiểu Bảo ai oán cầu cứu Hoa Kình.
“Ngoan, Tiểu Bảo ra ngoài trước. Chờ phụ thân làm sư phụ ngươi hết giận, hắn sẽ tha thứ cho ngươi.” Kình Hoa dỗ dành Tiểu Bảo trước tiên đi ra ngoài.
“Nga.” Tiểu Bảo mếu máo, ủy khuất cúi đầu đi ra ngoài.
Sau khi Tiểu Bảo đi ra ngoài rồi, Kình Hoa đi về phía Phi Thiên, ôm lấy hắn.
“Được rồi, đừng tức giận nữa. Tiểu Bảo chỉ là một hài tử mà thôi.”
“Đều là do ngươi dạy hư nó.” Phi Thiên lờ đi, không để ý tới Kình Hoa.
“Đúng đúng đúng, đều là do ta cả.”, Kình Hoa cười trừ thừa nhận, “Bất quá ngươi không phải cũng là thụ sao? Là ai cùng hắn nói làm công thoải mái, ân…?”
“Ngươi, hừ…”
“Ha hả, bất quá cũng do ta dạy giỏi, hắn chính là muốn làm thụ. Đến cuối cùng ta là người thắng cuộc, ngươi đừng quên hứa hẹn của ngươi nga.”
“Hừ, vô sỉ.”
“Ai nha nha, sao lại nói tướng công ngươi như vậy a? Chẳng phải lúc đầu chính ngươi là người đưa ra việc này sao? Ngươi thắng, sau này ngươi được làm công, ta thắng, sau này trên giường ta muốn làm gì thì làm. Không phải sao? Tất cả đều là những gì ngươi nói a. Bất quá giờ ta đã thắng rồi, ngươi cũng không thể thất hứa a ~ “.
“Ai muốn thất hứa? Ta chỉ là nghĩ, Tiểu Bảo sau này lớn lên nhất định là một đại soái ca tiêu sái, không có chút gì khí chất nữ nhân, cũng sẽ không phải cái loại hình khả ái, đáng yêu, như vậy làm sao làm thụ?” Phi Nhiên vẻ mặt mờ mịt, không ngừng phiền não.
“Cái này sao? Ha hả…” Cũng là do công y dạy dỗ mà ra cả. Ngày hôm nay y biết Tiểu Bảo nhất định đi nửa đường sẽ quay trở về cho nên mới kéo Phi Thiên lên giường làm lâu như vậy, không phải là để cho Tiểu Bảo thấy được những gì y nói là đúng hay sao. Đây đều là vì hạnh phúc sau này a.
Nửa đêm, rừng núi tĩnh lặng.
“Tiểu Bảo.” Kình Hoa thừa dịp Phi Thiên ngủ, kéo Tiểu Bảo vào phòng.
“Phụ thân.” Tiểu Bảo ủy khuất trả lời.
“Tiểu Bảo a, đây là hành lý, bên trong có dược cùng ngân lượng, ngươi hãy hạ sơn một thời gian, chờ sư phụ ngươi hết giận ngươi hẵng trở về. Còn có khối ngọc bội này ngươi hãy giấu đi, nếu ngươi đi đường mệt mỏi hoặc không có tiền thì hãy đến Hồng Nguyệt giáo tìm sư đệ của ta là Cổ Xuân Khê.”
“Nga.” Tiểu Bảo uể oải đáp.
“Tiểu Bảo, ngươi đừng khổ sở. Tới dưới chân núi rồi ngươi có thể gặp được nhiều người. Ngươi không phải muốn tìm tiểu công sao?”
“Tiểu công!” Mắt Tiểu Bảo chợt sáng lên, cả người thần thái dồi dào năng lượng.
“Đúng vậy!”
“Hảo, ta đi!”
“Vậy ngươi mau thu thập, nhân trời còn tối mà đi thôi, đỡ để sư phụ ngươi phát hiện ra. Phụ thân đi trước.”
“Ân, ta đã biết, phụ thân, ngươi trở về đi.”
Kình Hoa cất bước, Tiểu Bảo đứng ở cửa tiễn. Tiểu công chờ ta ah ~~~ ta tới đây. Dù cho biển người có mênh mông, ta cũng nhất định tìm được ngươi, tin tưởng ta. Tiểu Bảo phát thệ trong lòng.