Đem Tiểu Bảo ôm lên xe ngựa lúc trước chuẩn bị tốt, Liễu Phong Liễm không nói một tiếng nhảy lên xe ngựa, điều khiển xe nghênh ngang đi.
Dọc theo đường đi, Liễu Phong Liễm đều là bộ mặt dài ra, nói một tiếng. Tiểu Bảo vén lên màn xe, len lén xem xét sắc mặt âm trầm của Liễu Phong Liễm rồi hơi sợ mà rụt trở lại.
Cân nhắc nửa ngày, Tiểu Bảo cứng rắn cẩn cẩn dực dực (cẩn thận hết mức) lộ ra thân thể, len lén liếc mắt nhìn Liễu Phong Liễm, nghẹn nửa ngày cuối cùng mở miệng nói: “Liễm, ngươi tức giận đúng hay không?”
Liễu Phong Liễm làm như không có nghe thấy, vẫn như cũ vô thanh vô tức (không nói lời nào) điều khiển xe ngựa.
“Thật xin lỗi, ta cũng không biết sao lại như vậy.” Tiểu Bảo thấy Phong Liễm sắc mặt vẫn khó coi, thanh âm nho nhỏ rụt rè.
“Hừ!”
“Ta sau này sẽ cẩn thận, ngươi tha thứ ta đi.” Mắt thấy Liễu Phong Liễm biểu tình có điểm buông xuôi, Tiểu Bảo nỗ lực làm nũng.
“Tại sao không phản kháng?” Liễu Phong Liễm ghìm lại dây cương, dừng lại xe ngựa, sắc mặt trầm xuống hỏi Tiểu Bảo.
“Ta không muốn gây rắc rối cho ngươi…” Tiểu Bảo cúi đầu thấp hơn, ủy khuất khóc.
Kỳ thực hắn là muốn Liễm có thể làm anh dũng xuất hiện cứu hắn, giống như phụ thân bảo hộ sư phụ, trước đây hắn đều thật hâm mộ.
“Đứa ngốc này.” Liễu Phong Liễm yêu thương thở dài, ôm lấy Tiểu Bảo, “Sau này không thể như vậy nữa, có người khi dễ ngươi lúc không có ta bên cạnh, nhất định phải phản kích, không cần lo lắng sẽ gây cho ta rắc rối, biết không?”
“Nếu như người kia là người ngươi biết, hoặc là bạn của ngươi thì sao?” Tiểu trong Bảo ở trong lòng Liễu Phong Liễm ngẩng đầu tìm chứng cứ nhìn hắn.
“Cũng là giống nhau.”
“Không cần lưu lại mặt mũi cho ngươi?” Tiểu Bảo nghiêng đầu, hiếu kỳ hỏi lại.
“Ừ, không cần lưu lại mặt mũi cho ta. Ngươi cứ việc đánh, quan trọng chính là bảo vệ tốt chính ngươi.” Liễu Phong Liễm kiên định trả lời.
“Ừm, ta đã biết.” Tiểu Bảo thoải mái cười, đột nhiên dừng dáng tươi cười cẩn thận hỏi, “Vậy ngươi sẽ không tức giận nữa chứ?”
“Tạm thời không được.”
“Tha thứ ta được không?”
“Hừ, phải xem biểu hiện của ngươi đã.”
“Biểu hiện gì?”
“Không được dùng cái loại thanh âm cùng ngữ khí làm nũng người khác ngoại trừ ta nói.” Nói đoạn, y tựu hồ ngưng lại nét mặt, hung tợn nhìn Tiểu Bảo, “Nhớ chưa?”
“A.” Tiểu Bảo bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, hắn cũng không phải cố ý, chỉ là nhiều năm qua đã thành thói quen a.
“Nếu như tái phạm, hừ, ta sẽ xử phạt ngươi.” Liễu Phong Liễm cười xấu xa uy hiếp.
“A!? Muốn xử phạt a?” Tiểu Bảo la lên, hé ra khuôn mặt khổ sở.
“Ừ.” Liễu Phong Liễm đắc ý trêu đùa Tiểu Bảo.
“Phạt ra sao a?”
“Không nói cho ngươi.” Liễu Phong Liễm vui sướng cười to, vung lên tiên dây cương tiếp tục điều khiển xe ngựa tiến về phía trước.
“Nói cho ta biết đi.”
“Ha ha… Chờ ta nghĩ đến sẽ nói cho ngươi biết.”
“Đáng ghét!” Tiểu Bảo tức giận nũng nịu.
Một trận gió thổi qua, dần dần thân ảnh xe ngựa càng lúc càng đi xa dần, chỉ còn lại một điểm nhỏ màu đen.
Đem Tiểu Bảo ôm lên xe ngựa lúc trước chuẩn bị tốt, Liễu Phong Liễm không nói một tiếng nhảy lên xe ngựa, điều khiển xe nghênh ngang đi.
Dọc theo đường đi, Liễu Phong Liễm đều là bộ mặt dài ra, nói một tiếng. Tiểu Bảo vén lên màn xe, len lén xem xét sắc mặt âm trầm của Liễu Phong Liễm rồi hơi sợ mà rụt trở lại.
Cân nhắc nửa ngày, Tiểu Bảo cứng rắn cẩn cẩn dực dực (cẩn thận hết mức) lộ ra thân thể, len lén liếc mắt nhìn Liễu Phong Liễm, nghẹn nửa ngày cuối cùng mở miệng nói: “Liễm, ngươi tức giận đúng hay không?”
Liễu Phong Liễm làm như không có nghe thấy, vẫn như cũ vô thanh vô tức (không nói lời nào) điều khiển xe ngựa.
“Thật xin lỗi, ta cũng không biết sao lại như vậy.” Tiểu Bảo thấy Phong Liễm sắc mặt vẫn khó coi, thanh âm nho nhỏ rụt rè.
“Hừ!”
“Ta sau này sẽ cẩn thận, ngươi tha thứ ta đi.” Mắt thấy Liễu Phong Liễm biểu tình có điểm buông xuôi, Tiểu Bảo nỗ lực làm nũng.
“Tại sao không phản kháng?” Liễu Phong Liễm ghìm lại dây cương, dừng lại xe ngựa, sắc mặt trầm xuống hỏi Tiểu Bảo.
“Ta không muốn gây rắc rối cho ngươi…” Tiểu Bảo cúi đầu thấp hơn, ủy khuất khóc.
Kỳ thực hắn là muốn Liễm có thể làm anh dũng xuất hiện cứu hắn, giống như phụ thân bảo hộ sư phụ, trước đây hắn đều thật hâm mộ.
“Đứa ngốc này.” Liễu Phong Liễm yêu thương thở dài, ôm lấy Tiểu Bảo, “Sau này không thể như vậy nữa, có người khi dễ ngươi lúc không có ta bên cạnh, nhất định phải phản kích, không cần lo lắng sẽ gây cho ta rắc rối, biết không?”
“Nếu như người kia là người ngươi biết, hoặc là bạn của ngươi thì sao?” Tiểu trong Bảo ở trong lòng Liễu Phong Liễm ngẩng đầu tìm chứng cứ nhìn hắn.
“Cũng là giống nhau.”
“Không cần lưu lại mặt mũi cho ngươi?” Tiểu Bảo nghiêng đầu, hiếu kỳ hỏi lại.
“Ừ, không cần lưu lại mặt mũi cho ta. Ngươi cứ việc đánh, quan trọng chính là bảo vệ tốt chính ngươi.” Liễu Phong Liễm kiên định trả lời.
“Ừm, ta đã biết.” Tiểu Bảo thoải mái cười, đột nhiên dừng dáng tươi cười cẩn thận hỏi, “Vậy ngươi sẽ không tức giận nữa chứ?”
“Tạm thời không được.”
“Tha thứ ta được không?”
“Hừ, phải xem biểu hiện của ngươi đã.”
“Biểu hiện gì?”
“Không được dùng cái loại thanh âm cùng ngữ khí làm nũng người khác ngoại trừ ta nói.” Nói đoạn, y tựu hồ ngưng lại nét mặt, hung tợn nhìn Tiểu Bảo, “Nhớ chưa?”
“A.” Tiểu Bảo bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, hắn cũng không phải cố ý, chỉ là nhiều năm qua đã thành thói quen a.
“Nếu như tái phạm, hừ, ta sẽ xử phạt ngươi.” Liễu Phong Liễm cười xấu xa uy hiếp.
“A!? Muốn xử phạt a?” Tiểu Bảo la lên, hé ra khuôn mặt khổ sở.
“Ừ.” Liễu Phong Liễm đắc ý trêu đùa Tiểu Bảo.
“Phạt ra sao a?”
“Không nói cho ngươi.” Liễu Phong Liễm vui sướng cười to, vung lên tiên dây cương tiếp tục điều khiển xe ngựa tiến về phía trước.
“Nói cho ta biết đi.”
“Ha ha… Chờ ta nghĩ đến sẽ nói cho ngươi biết.”
“Đáng ghét!” Tiểu Bảo tức giận nũng nịu.
Một trận gió thổi qua, dần dần thân ảnh xe ngựa càng lúc càng đi xa dần, chỉ còn lại một điểm nhỏ màu đen.