Quý Lăng Tiêu kéo qua Liễu Phong Liễm đi ra ngoài phòng, nhẹ giọng nhưng nghiêm túc hỏi.
“Tam đệ, ngươi nói cho nhị ca, ngươi và Tiểu Bảo làm sao quen nhau?”
“Mạng của ta là Tiểu Bảo cứu, ta rớt xuống vực, sau đó được Tiểu Bảo tìm ra và được hắn cứu.”
“Ngươi thực sự thích Tiểu Bảo sao? Hay chỉ bởi vì là ân cứu mạng…” Quý Lăng Tiêu nhíu mày phân tích nói, lại bị Liễu Phong Liễm dùng âm thanh kiêm định cắt đứt.
“Nhị ca, ta là thực sự thích Tiểu Bảo, quyết không là bởi vì cái lí do nào khác, cũng không phải muốn dùng hắn làm người thế thân. Có hắn bên người ta có cảm giác nói không nên lời, khiến ta muốn đem hắn giữ ở bên người, trước kia không ai có thể cho ta loại cảm giác này, kể cả là Tần Nguyên cũng như thế. Cùng gã bên nhau, ta chỉ là có cảm giác yêu thích, thế nhưng cùng Tiểu Bảo bên nhau ta có cảm giác muốn yêu hắn, không muốn làm hắn bị tổn thương.”
“Vậy là tốt rồi, nhị ca chỉ là sợ ngươi một lúc hồ đồ, muốn có người bên ngươi lúc tịch mịch, nói vậy, Tiểu Bảo vẫn thật đáng thương, dù sao hắn còn nhỏ như thế, nếu như bị tổn thương thì thật đáng thương.” Quý Lăng Tiêu thở dài, vỗ vỗ vai Liễu Phong Liễm, ý bảo y cùng nhau vào nhà.
“Ta biết, yên tâm đi, nhị ca. Ta biết ta phải làm gì.” Liễu Phong Liễm quay về dáng tươi cười vốn có, dời bước tiến vào trong phòng.
Nhìn thấy Liễu Phong Liễm tiến đến, Tiểu Bảo lập tức nhảy đến bên người y, ôm cổ, chu miệng nhăn nhăn mũi, hiếu kỳ hướng y nói: “Nói gì mà bí mật quá vậy?”
“Không có gì.” Liễu Phong Liễm nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Bảo, ôm lấy Tiểu Bảo, đưa hắn ngồi an ổn trên cái ghế cạnh bàn rồi nói hai vị huynh đệ cùng nhau ngồi xuống.
“Tam đệ, nghe Tiểu Bảo nói, sau khi ngươi rớt xuống vách núi đều là hắn chăm sóc ngươi, hơn nữa võ công của ngươi cũng không có bị phế bỏ?” Hào sảng (hào phóng+sảng khoái) kiêm lớn giọng, Hà Ý Nhân, một tên võ si, dẫn đầu mở miệng, hỏi về vấn đề võ công.
“Ừm, nhờ có y thuật Tiểu Bảo cao cường, nếu không ta liền bị phế đi, phỏng chừng nửa đời sau chỉ có thể liệt nằm trên giường, sinh hoạt không thể tự gánh vác, sống thật thống khổ.” Hắn vui đùa trả lời, rót mỗi người một cốc trà nóng.
Tiểu Bảo không nói liếc mắt nhìn y, yên lặng cúi đầu uống trà, nhớ tới lúc cứu được Liễu Phong Liễm, y thật sự là vô vọng.
Hà Ý Nhân cười lớn nói: “Đó là a, Tiểu Bảo thực sự là lợi hại. Tiểu Bảo, sư phụ ngươi là ai a? Tiền Bối có y thuật cao minh như vậy, ta có biết tên hay không a?”
Tiểu Bảo bị hắn dồn dập hỏi phản ứng ngơ ngác, tiêu hóa hết nửa ngày mới nhất nhất trả lời: “Y thuật của ta là học từ phụ thân, ta cũng không biết có nổi danh hay không, hắn chưa bao giờ nói cho ta biết điều này.”
“Vậy phụ thân ngươi thuộc phái nào, ngươi biết không?” Quý Lăng Tiêu cầm trong tay chén trà đặt lên bàn, trong giọng nói không che giấu hiếu kỳ.
“Này ta cũng không rõ.” Tiểu Bảo nghiêng đầu ngẫm nghĩ nửa ngày, lại nghĩ đến gì đó mà ‘a’ lên một tiếng, “Phụ thân ta nói sư đệ hắn là Hồng Nguyệt giáo Cổ Xuân Khê, ta nghĩ phụ thân hẳn là cũng là người của Hồng Nguyệt giáo.”
“Sao! Cổ tiền bối không phải sư phụ Nhị đệ sao, vậy Tiểu Bảo chẳng phải là cùng Nhị đệ là đồng môn sư huynh đệ?” Hà Y Nhân nhìn qua lại Tiểu Bảo cùng Quý Lăng Tiêu kinh ngạc kêu lên.
Lúc này, Liễu Phong Liễm cùng Quý Lăng Tiêu vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người nhìn Tiểu Bảo.
“Ta sao lại không biết?” Liễu Phong Liễm kêu rên lên án, lấy tay bóp trán, làm ra bộ dạng muốn té xỉu, tra nửa ngày, hóa ra Tiểu Bảo cùng nhị ca y lại là đồng môn sư huynh đệ a.
“Ngươi cũng không có hỏi ta, ta cũng không có nghĩ đến a.” Tiểu Bảo vẻ mặt ủy khuất chu môi.
“Tiểu Bảo, mau nói cho ta biết, phụ thân ngươi tên gì?” Mà Quý Lăng Tiêu tắc vẻ mặt hưng phấn truy hỏi.
“Phụ thân tên Mộc Kình Hoa.” Tiểu Bảo thành thật nói ra tên phụ thân.
“A nha, chính là sư bá của ta, sư phụ ta còn cả ngày oán giận sư bá mất dạng, dám đem một Hồng Nguyệt giáo to như vậy đưa cho hắn, còn bản thân thế nhưng ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt. Tiểu Bảo, sư bá có khỏe không?”
“Hắn tốt a, cả ngày đều hài lòng khoái hoạt. Cùng sư phụ hai người như keo như sơn, ngọt ngào ngào ngào hạnh phúc.”
“Vậy ngươi lần này đi ra, hắn có hay không ăn kêu ngươi đi Hồng Nguyệt Giáo?”
“Có a, phụ thân nói nếu ta chơi mệt rồi hết tiền có thể đi tìm Cổ Xuân Khê ở Hồng Nguyệt giáo.” Tiểu Bảo cười thành thật gật đầu trả lời.
Nghe được đáp án đích Quý Lăng Tiêu , vẻ mặt đích dở khóc dở cười, nếu như sư phụ hắn mà nghe được thì khẳng định sẽ tức giận đến giơ chân, chửi ầm lên.
Quý Lăng Tiêu kéo qua Liễu Phong Liễm đi ra ngoài phòng, nhẹ giọng nhưng nghiêm túc hỏi.
“Tam đệ, ngươi nói cho nhị ca, ngươi và Tiểu Bảo làm sao quen nhau?”
“Mạng của ta là Tiểu Bảo cứu, ta rớt xuống vực, sau đó được Tiểu Bảo tìm ra và được hắn cứu.”
“Ngươi thực sự thích Tiểu Bảo sao? Hay chỉ bởi vì là ân cứu mạng…” Quý Lăng Tiêu nhíu mày phân tích nói, lại bị Liễu Phong Liễm dùng âm thanh kiêm định cắt đứt.
“Nhị ca, ta là thực sự thích Tiểu Bảo, quyết không là bởi vì cái lí do nào khác, cũng không phải muốn dùng hắn làm người thế thân. Có hắn bên người ta có cảm giác nói không nên lời, khiến ta muốn đem hắn giữ ở bên người, trước kia không ai có thể cho ta loại cảm giác này, kể cả là Tần Nguyên cũng như thế. Cùng gã bên nhau, ta chỉ là có cảm giác yêu thích, thế nhưng cùng Tiểu Bảo bên nhau ta có cảm giác muốn yêu hắn, không muốn làm hắn bị tổn thương.”
“Vậy là tốt rồi, nhị ca chỉ là sợ ngươi một lúc hồ đồ, muốn có người bên ngươi lúc tịch mịch, nói vậy, Tiểu Bảo vẫn thật đáng thương, dù sao hắn còn nhỏ như thế, nếu như bị tổn thương thì thật đáng thương.” Quý Lăng Tiêu thở dài, vỗ vỗ vai Liễu Phong Liễm, ý bảo y cùng nhau vào nhà.
“Ta biết, yên tâm đi, nhị ca. Ta biết ta phải làm gì.” Liễu Phong Liễm quay về dáng tươi cười vốn có, dời bước tiến vào trong phòng.
Nhìn thấy Liễu Phong Liễm tiến đến, Tiểu Bảo lập tức nhảy đến bên người y, ôm cổ, chu miệng nhăn nhăn mũi, hiếu kỳ hướng y nói: “Nói gì mà bí mật quá vậy?”
“Không có gì.” Liễu Phong Liễm nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Bảo, ôm lấy Tiểu Bảo, đưa hắn ngồi an ổn trên cái ghế cạnh bàn rồi nói hai vị huynh đệ cùng nhau ngồi xuống.
“Tam đệ, nghe Tiểu Bảo nói, sau khi ngươi rớt xuống vách núi đều là hắn chăm sóc ngươi, hơn nữa võ công của ngươi cũng không có bị phế bỏ?” Hào sảng (hào phóng+sảng khoái) kiêm lớn giọng, Hà Ý Nhân, một tên võ si, dẫn đầu mở miệng, hỏi về vấn đề võ công.
“Ừm, nhờ có y thuật Tiểu Bảo cao cường, nếu không ta liền bị phế đi, phỏng chừng nửa đời sau chỉ có thể liệt nằm trên giường, sinh hoạt không thể tự gánh vác, sống thật thống khổ.” Hắn vui đùa trả lời, rót mỗi người một cốc trà nóng.
Tiểu Bảo không nói liếc mắt nhìn y, yên lặng cúi đầu uống trà, nhớ tới lúc cứu được Liễu Phong Liễm, y thật sự là vô vọng.
Hà Ý Nhân cười lớn nói: “Đó là a, Tiểu Bảo thực sự là lợi hại. Tiểu Bảo, sư phụ ngươi là ai a? Tiền Bối có y thuật cao minh như vậy, ta có biết tên hay không a?”
Tiểu Bảo bị hắn dồn dập hỏi phản ứng ngơ ngác, tiêu hóa hết nửa ngày mới nhất nhất trả lời: “Y thuật của ta là học từ phụ thân, ta cũng không biết có nổi danh hay không, hắn chưa bao giờ nói cho ta biết điều này.”
“Vậy phụ thân ngươi thuộc phái nào, ngươi biết không?” Quý Lăng Tiêu cầm trong tay chén trà đặt lên bàn, trong giọng nói không che giấu hiếu kỳ.
“Này ta cũng không rõ.” Tiểu Bảo nghiêng đầu ngẫm nghĩ nửa ngày, lại nghĩ đến gì đó mà ‘a’ lên một tiếng, “Phụ thân ta nói sư đệ hắn là Hồng Nguyệt giáo Cổ Xuân Khê, ta nghĩ phụ thân hẳn là cũng là người của Hồng Nguyệt giáo.”
“Sao! Cổ tiền bối không phải sư phụ Nhị đệ sao, vậy Tiểu Bảo chẳng phải là cùng Nhị đệ là đồng môn sư huynh đệ?” Hà Y Nhân nhìn qua lại Tiểu Bảo cùng Quý Lăng Tiêu kinh ngạc kêu lên.
Lúc này, Liễu Phong Liễm cùng Quý Lăng Tiêu vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người nhìn Tiểu Bảo.
“Ta sao lại không biết?” Liễu Phong Liễm kêu rên lên án, lấy tay bóp trán, làm ra bộ dạng muốn té xỉu, tra nửa ngày, hóa ra Tiểu Bảo cùng nhị ca y lại là đồng môn sư huynh đệ a.
“Ngươi cũng không có hỏi ta, ta cũng không có nghĩ đến a.” Tiểu Bảo vẻ mặt ủy khuất chu môi.
“Tiểu Bảo, mau nói cho ta biết, phụ thân ngươi tên gì?” Mà Quý Lăng Tiêu tắc vẻ mặt hưng phấn truy hỏi.
“Phụ thân tên Mộc Kình Hoa.” Tiểu Bảo thành thật nói ra tên phụ thân.
“A nha, chính là sư bá của ta, sư phụ ta còn cả ngày oán giận sư bá mất dạng, dám đem một Hồng Nguyệt giáo to như vậy đưa cho hắn, còn bản thân thế nhưng ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt. Tiểu Bảo, sư bá có khỏe không?”
“Hắn tốt a, cả ngày đều hài lòng khoái hoạt. Cùng sư phụ hai người như keo như sơn, ngọt ngào ngào ngào hạnh phúc.”
“Vậy ngươi lần này đi ra, hắn có hay không ăn kêu ngươi đi Hồng Nguyệt Giáo?”
“Có a, phụ thân nói nếu ta chơi mệt rồi hết tiền có thể đi tìm Cổ Xuân Khê ở Hồng Nguyệt giáo.” Tiểu Bảo cười thành thật gật đầu trả lời.
Nghe được đáp án đích Quý Lăng Tiêu , vẻ mặt đích dở khóc dở cười, nếu như sư phụ hắn mà nghe được thì khẳng định sẽ tức giận đến giơ chân, chửi ầm lên.