Trong lúc cười cười nháo nháo bữa cơm đã được giải quyết xong, mọi người đều tự đi ngủ, Tiểu Bảo lưu lại bên cạnh Liễu Phong Liễm, bố trí tạm một tấm ván gỗ trên giường.
Hai người vai sóng vai lẳng lặng cùng nằm xuống, Liễu Phong Liễm kéo tay trái Tiểu Bảo, mười ngón giao nhau, kéo đặt tới trước ngực.
“Liễm.”
“Ừ?”
“Hì hì, nghĩ không ra mang ngươi đi tìm thầy thuốc, còn có thể tiện đường thành toàn cho đại ca, thật là việc tốt, duyên phận này thật thú vị.”
“Ừm. Duyên phận chính là thứ không thể nói rõ bằng lời được, ngươi và ta không phải là ví dụ tốt nhất sao?”
“Nói vậy cũng đúng.” Tiểu Bảo nghĩ rất thú vị, hắn và Liễm gặp nhau coi như là duyên phận đặc biệt a.
“Ngươi còn cảm thấy có gì không thoải mái không?”
“Không thấy gì, từ sau khi cổ không còn, ngay cả cảm giác mê man cũng không có, chính là cánh tay trái bây giờ còn không có hoạt động tốt.”
“Đại khái là huyệt đạo của ngươi bị ta phong bế lại khá lâu, cũng do cổ độc trong cơ thể ngươi, Gia Ông Lý nói, chỉ cần ngày mai hái được dược, nghiền nát cho ngươi ăn vào là có thể giải.”
“Loại cổ này hình như rất dễ giải, bệnh trạng phát tác cũng chỉ có mê man gián đoạn, cũng không có khác không khỏe.”
“Gia Ông Lý nói nếu như ngươi không phải trong vòng tại một canh giờ ăn si tình căn sau khi trúng cổ, ngươi sẽ mê man thẳng đến khi hoàn toàn quên ta mới có thể tỉnh lại. Si tình căn chỉ là kéo dài tốc độ ngươi quên ta, hắn còn nói đây là trước đây một người của bọn họ không chiếm được tình yêu của người Miêu nữ nên đã phát minh nó, trừ mục đích chỉ là vì dằn vặt người có tình nhân, bản thân cổ đối thân thể người trúng phải không có tác dụng thương tổn gì cả. Trái lại si độc tính của tình căn mới mạnh, kỳ thực nó vốn có chỉ là độc dược hại người, chỉ là sau này có người ngoài ý muốn phát hiện nó có thể trung hoà vong tình cổ mới đổi tên nó thành si tình căn, cũng không phải cổ độc khó giải gì, chỉ là dược liệu giải độc chỉ có Miêu Cương mới có, còn có chính là chế tạo giải dược tương đối có chút phiền phức.”
“Xem ra người nọ không phải thật tình muốn hại chúng ta.”
“Ừm, Liễm, ngươi hận người kia sao?”
“Hận nhưng thật ra không hận, người kia kỳ thực cũng là một người đáng thương, chỉ là hại ngươi lo lắng hãi hùng như vậy, còn đùa giỡn chúng ta, tâm lý của ta luôn luôn có cỗ oán khí khó giảm.” Làm hại y đều cho rằng từ nay về sau phải cùng Tiểu Bảo xa nhau, đùa giỡn khiến y thực sự là khổ không nói nổi, Liễu Phong Liễm nghiến răng nghiến lợi nhớ lại.
“Là rất thương cảm a, hình như là phụ thân ta không phải với gã, mong là trước đó phụ thân không có lỗi với gã. Nếu không gã đi tìm phụ thân, sư phụ ta nhất định sẽ nhảy dựng lên.” Tiểu Bảo có chút lo lắng.
“Hẳn là không thể nào.” Tốt nhất là đánh hắn luôn, xú lão đầu già mà không đáng kính, chính mình đi phong lưu trái, cũng không biết hoàn trả hết nợ, làm hại y cùng Tiểu Bảo vì hắn chịu khổ, vừa nghĩ đến y liền hận ngứa hàm răng. Lúc đó y còn muốn ngăn cản Tiểu Bảo nói ra chỗ ở của bọn họ, hiện tại nhớ lại thấy mình thật ngốc, may là Tiểu Bảo không có nghe y.
“Liễm, chờ ngươi khỏi hẳn rồi, chúng ta đi thăm sư phụ cùng phụ thân ta nhé? Ta còn có điểm lo lắng.” Tiểu Bảo chớp chớp hai tròng mắt hồn nhiên, chờ đợi ý kiến của Liễu Phong Liễm.
“Được, nghe lời ngươi, mau ngủ đi.”
“Ừm.” Tiểu Bảo nghiêng thân, thay Liễm cùng chính hắn đắp chăn, dán chặt vào thân thể Liễu Phong Liễm, khóe miệng cong lên dáng tươi cười an tâm, ngoan ngoãn ngủ.
Trong lúc cười cười nháo nháo bữa cơm đã được giải quyết xong, mọi người đều tự đi ngủ, Tiểu Bảo lưu lại bên cạnh Liễu Phong Liễm, bố trí tạm một tấm ván gỗ trên giường.
Hai người vai sóng vai lẳng lặng cùng nằm xuống, Liễu Phong Liễm kéo tay trái Tiểu Bảo, mười ngón giao nhau, kéo đặt tới trước ngực.
“Liễm.”
“Ừ?”
“Hì hì, nghĩ không ra mang ngươi đi tìm thầy thuốc, còn có thể tiện đường thành toàn cho đại ca, thật là việc tốt, duyên phận này thật thú vị.”
“Ừm. Duyên phận chính là thứ không thể nói rõ bằng lời được, ngươi và ta không phải là ví dụ tốt nhất sao?”
“Nói vậy cũng đúng.” Tiểu Bảo nghĩ rất thú vị, hắn và Liễm gặp nhau coi như là duyên phận đặc biệt a.
“Ngươi còn cảm thấy có gì không thoải mái không?”
“Không thấy gì, từ sau khi cổ không còn, ngay cả cảm giác mê man cũng không có, chính là cánh tay trái bây giờ còn không có hoạt động tốt.”
“Đại khái là huyệt đạo của ngươi bị ta phong bế lại khá lâu, cũng do cổ độc trong cơ thể ngươi, Gia Ông Lý nói, chỉ cần ngày mai hái được dược, nghiền nát cho ngươi ăn vào là có thể giải.”
“Loại cổ này hình như rất dễ giải, bệnh trạng phát tác cũng chỉ có mê man gián đoạn, cũng không có khác không khỏe.”
“Gia Ông Lý nói nếu như ngươi không phải trong vòng tại một canh giờ ăn si tình căn sau khi trúng cổ, ngươi sẽ mê man thẳng đến khi hoàn toàn quên ta mới có thể tỉnh lại. Si tình căn chỉ là kéo dài tốc độ ngươi quên ta, hắn còn nói đây là trước đây một người của bọn họ không chiếm được tình yêu của người Miêu nữ nên đã phát minh nó, trừ mục đích chỉ là vì dằn vặt người có tình nhân, bản thân cổ đối thân thể người trúng phải không có tác dụng thương tổn gì cả. Trái lại si độc tính của tình căn mới mạnh, kỳ thực nó vốn có chỉ là độc dược hại người, chỉ là sau này có người ngoài ý muốn phát hiện nó có thể trung hoà vong tình cổ mới đổi tên nó thành si tình căn, cũng không phải cổ độc khó giải gì, chỉ là dược liệu giải độc chỉ có Miêu Cương mới có, còn có chính là chế tạo giải dược tương đối có chút phiền phức.”
“Xem ra người nọ không phải thật tình muốn hại chúng ta.”
“Ừm, Liễm, ngươi hận người kia sao?”
“Hận nhưng thật ra không hận, người kia kỳ thực cũng là một người đáng thương, chỉ là hại ngươi lo lắng hãi hùng như vậy, còn đùa giỡn chúng ta, tâm lý của ta luôn luôn có cỗ oán khí khó giảm.” Làm hại y đều cho rằng từ nay về sau phải cùng Tiểu Bảo xa nhau, đùa giỡn khiến y thực sự là khổ không nói nổi, Liễu Phong Liễm nghiến răng nghiến lợi nhớ lại.
“Là rất thương cảm a, hình như là phụ thân ta không phải với gã, mong là trước đó phụ thân không có lỗi với gã. Nếu không gã đi tìm phụ thân, sư phụ ta nhất định sẽ nhảy dựng lên.” Tiểu Bảo có chút lo lắng.
“Hẳn là không thể nào.” Tốt nhất là đánh hắn luôn, xú lão đầu già mà không đáng kính, chính mình đi phong lưu trái, cũng không biết hoàn trả hết nợ, làm hại y cùng Tiểu Bảo vì hắn chịu khổ, vừa nghĩ đến y liền hận ngứa hàm răng. Lúc đó y còn muốn ngăn cản Tiểu Bảo nói ra chỗ ở của bọn họ, hiện tại nhớ lại thấy mình thật ngốc, may là Tiểu Bảo không có nghe y.
“Liễm, chờ ngươi khỏi hẳn rồi, chúng ta đi thăm sư phụ cùng phụ thân ta nhé? Ta còn có điểm lo lắng.” Tiểu Bảo chớp chớp hai tròng mắt hồn nhiên, chờ đợi ý kiến của Liễu Phong Liễm.
“Được, nghe lời ngươi, mau ngủ đi.”
“Ừm.” Tiểu Bảo nghiêng thân, thay Liễm cùng chính hắn đắp chăn, dán chặt vào thân thể Liễu Phong Liễm, khóe miệng cong lên dáng tươi cười an tâm, ngoan ngoãn ngủ.