-Sao rồi bác sĩ? Bệnh tình của con bé có nghiêm trọng lắm không?-bà Dương quơ vội lấy tay vị bác sĩ vừa bước ra, đôi mắt đỏ ngàu vì khóc nhìn ông như cầu khẩn:làm ơn,hãy mau nói tình trạng của con bé cho tôi biết.
-Phu nhân,bà hãy bình tĩnh,tình trạng hiện giờ của tiểu thư đã ổn định.Chỉ có điều,Có điều..-nói đến đây vị bác sĩ kia lại trở nên ấp úng,dường như ông sợ điều mình sắp nói ra sẽ làm tổn thương những người có mặt,nhưng với cương vị là bác sĩ,ông bắt buộc phải nói-có điều chúng tôi phát hiện ra trong đầu của tiểu thư xuất hiện 1 khối u,và nó đã sang đến giai đoạn 3,các dây thần kinh trong não bị khối u chèn ép nên mới gây ra hiện tượng đau đầu gần đây của tiểu thư.Tình trạng này rất nguy hiểm,nếu không mau làm phẫu thuật thì rất có thể khối u sẽ phát triển sang giai đoạn cuối.
Tất cả từ trên xuống dưới người nhà Dương gia đều nhất thời hoá đá.Quản gia cùng mấy người làm không thể kìm nén tiếng hét đầy kinh hãi của mình:
-Ung thư sao?
Còn ông bà Dương như vừa từ trên trời rớt xuống địa ngục,sock tới nỗi không thể đứng vững mà phải dựa người vào tường.Bà Dương vùi mặt vào ngực chồng khóc nức nở,câu nói phát ra không còn được chọn vẹn.
-Ông ơi,hix..Con..Con bé bị ung thư,chúng ta..Chúng ta phải làm sao đây? Huhu..
Ông Dương không nói gì,đúng hơn là ông không còn sức để nói nữa,con gái ông..nó mắc phải căn bệnh mà bất cứ ai cũng phải sợ. Cái tin này giống như sét đánh ngang tai khiến ông không thể tin đó lại là sự thật.
-2 người bình tĩnh đi,chẳng phải chỉ cần làm phẫu thuật cắt bỏ khối u là con bé sẽ khỏi hay sao?
Người ta nói đúng,người ngoài bao giờ cũng tỉnh táo hơn người trong cuộc,thầy Vỹ nhẹ nhàng khuyên bảo ông bà Dương rồi hỏi bác sĩ:- vậy bao giờ thì con bé có thể làm phẫu thuật?
-Càng sớm càng tốt,nhưng tôi khuyên gia đình nên đưa tiểu thư sang Mỹ thì hơn,bên đấy dụng cụ hỗ trợ lẫn tay nghề đều cao hơn hẳn,tỉ lệ thành công lại không để lại di chứng sẽ cao hơn mức 70%.
Ông bà Dương thấy thế thì cũng yên tâm hơn phần nào,bà Dương cũng đã thôi khóc,nhẹ nhàng bước vào phòng thăm con gái,còn ông Dương thì xuống lầu tiễn khách.
-Con gái ngoan của mẹ,sao con lại khổ thế chứ? Tại sao con lại mắc phải căn bệnh này?-bà rơm rớm nước mắt.
Khuôn mặt nó lúc này cũng bớt xanh sao hơn,đôi lông mày cũng dãn ra dễ chịu nhưng đôi môi anh đào kia vẫn còn nhợt nhạt lắm.
Nó nằm yên đấy,khoé mắt trào ra 1 giọt nước trong suốt trong thầm lặng.
~~~
Cũng trong tối hôm đấy,1 cuộc gọi từ Việt Nam sang Mỹ được kết nối.
-Mày giúp tao 1 việc được không?
"..."
-Tối mai về Việt Nam đón tao sang Mỹ cùng mày.
"..."
-Tao..Muốn sang Mỹ chữa bệnh.
~~~
Nó bước xuống phòng khách thì thấy ba mẹ đang ngồi uống trà,8h rồi,2 người không đến công ty sao?
Chợt,nó thấy tim mình nhói đau khi biết ba mẹ vì mình mà lo lắng,bỏ cả công việc để ở nhà chăm sóc nó.
-Ba mẹ à-nó cố gắng cười thật tươi rồi sà vào lòng mẹ.
-Cái đứa này,lớn rồi mà cứ như trẻ con ấy.-Bà Dương cười hiền,xoa đầu cô con gái nhỏ,trong lòng có chút gì đó xót xa.
-Dậy rồi à,vào ăn sáng đi con-Ông Dương đặt tờ báo xuống bàn,nhìn nó quan tâm.
-Dạ, mà tối qua con bị gì vậy ạ?-nó ấp úng.
Nghe nó hỏi,ông bà Dương hơi tái mặt,bà không giám nhìn nó còn ông thì lấy lại bình tĩnh,trả lời:
-Bác sĩ bảo tại con hay học bài khuya dẫn đến căng thẳng,nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao cả.
Nó mỉm cười,gật đầu đi vào nhà bếp ăn sáng.Nếu ba mẹ sợ nó buồn thì nó sẽ không hỏi nữa,dù sao thì nó cũng biết cả rồi.
Ăn sáng xong nó mới nhớ ra 1 chuyện hết sức quan trọng,đó là từ tối qua tới giờ nó chưa gọi điện báo cho mấy đứa kia tiếng nào.
Nó đau khổ cầm điện thoại gọi cho Lan,hồi chuông còn chưa đổ quá 2 lần thì bên kia đã có người nhấc máy.Đúng như những gì nó nghĩ,vừa bắt máy là Lan và Nhi đã ca nguyên 1 bài không kịp để nó ú ớ câu nào,nào là trách nó về mà không báo trước,lại còn bắt họ đi mua mì xào;nào là về rồi mà sáng cũng không chịu gọi,đợi đến trưa mới gọi rồi tùm lum tà la hết cả lên,nó phải cố gắng năn nỉ mãi bọn họ mới chịu bỏ qua cho.Thật là mệt hết biết luôn.
Xong,nó tắt máy gọi điện cho Huy.Thấy nó gọi,cậu vui lắm thì phải,suốt cuộc nói chuyện cứ thấy cậu cười mãi thôi.
Tại nó về nhà đột xuất nên lịch đi chơi valentime của nó và Huy phải thay đổi thời gian xuất phát,đáng ra là 9h nó và Huy sẽ trốn trường đi chơi đến tối mới về nhưng bây giờ phải chuyển xuống 2h chiều, thật đáng tiếc.
~~~
-Sao rồi bác sĩ? Bệnh tình của con bé có nghiêm trọng lắm không?-bà Dương quơ vội lấy tay vị bác sĩ vừa bước ra, đôi mắt đỏ ngàu vì khóc nhìn ông như cầu khẩn:làm ơn,hãy mau nói tình trạng của con bé cho tôi biết.
-Phu nhân,bà hãy bình tĩnh,tình trạng hiện giờ của tiểu thư đã ổn định.Chỉ có điều,Có điều..-nói đến đây vị bác sĩ kia lại trở nên ấp úng,dường như ông sợ điều mình sắp nói ra sẽ làm tổn thương những người có mặt,nhưng với cương vị là bác sĩ,ông bắt buộc phải nói-có điều chúng tôi phát hiện ra trong đầu của tiểu thư xuất hiện khối u,và nó đã sang đến giai đoạn ,các dây thần kinh trong não bị khối u chèn ép nên mới gây ra hiện tượng đau đầu gần đây của tiểu thư.Tình trạng này rất nguy hiểm,nếu không mau làm phẫu thuật thì rất có thể khối u sẽ phát triển sang giai đoạn cuối.
Tất cả từ trên xuống dưới người nhà Dương gia đều nhất thời hoá đá.Quản gia cùng mấy người làm không thể kìm nén tiếng hét đầy kinh hãi của mình:
-Ung thư sao?
Còn ông bà Dương như vừa từ trên trời rớt xuống địa ngục,sock tới nỗi không thể đứng vững mà phải dựa người vào tường.Bà Dương vùi mặt vào ngực chồng khóc nức nở,câu nói phát ra không còn được chọn vẹn.
-Ông ơi,hix..Con..Con bé bị ung thư,chúng ta..Chúng ta phải làm sao đây? Huhu..
Ông Dương không nói gì,đúng hơn là ông không còn sức để nói nữa,con gái ông..nó mắc phải căn bệnh mà bất cứ ai cũng phải sợ. Cái tin này giống như sét đánh ngang tai khiến ông không thể tin đó lại là sự thật.
- người bình tĩnh đi,chẳng phải chỉ cần làm phẫu thuật cắt bỏ khối u là con bé sẽ khỏi hay sao?
Người ta nói đúng,người ngoài bao giờ cũng tỉnh táo hơn người trong cuộc,thầy Vỹ nhẹ nhàng khuyên bảo ông bà Dương rồi hỏi bác sĩ:- vậy bao giờ thì con bé có thể làm phẫu thuật?
-Càng sớm càng tốt,nhưng tôi khuyên gia đình nên đưa tiểu thư sang Mỹ thì hơn,bên đấy dụng cụ hỗ trợ lẫn tay nghề đều cao hơn hẳn,tỉ lệ thành công lại không để lại di chứng sẽ cao hơn mức %.
Ông bà Dương thấy thế thì cũng yên tâm hơn phần nào,bà Dương cũng đã thôi khóc,nhẹ nhàng bước vào phòng thăm con gái,còn ông Dương thì xuống lầu tiễn khách.
-Con gái ngoan của mẹ,sao con lại khổ thế chứ? Tại sao con lại mắc phải căn bệnh này?-bà rơm rớm nước mắt.
Khuôn mặt nó lúc này cũng bớt xanh sao hơn,đôi lông mày cũng dãn ra dễ chịu nhưng đôi môi anh đào kia vẫn còn nhợt nhạt lắm.
Nó nằm yên đấy,khoé mắt trào ra giọt nước trong suốt trong thầm lặng.
~~~
Cũng trong tối hôm đấy, cuộc gọi từ Việt Nam sang Mỹ được kết nối.
-Mày giúp tao việc được không?
"..."
-Tối mai về Việt Nam đón tao sang Mỹ cùng mày.
"..."
-Tao..Muốn sang Mỹ chữa bệnh.
~~~
Nó bước xuống phòng khách thì thấy ba mẹ đang ngồi uống trà,h rồi, người không đến công ty sao?
Chợt,nó thấy tim mình nhói đau khi biết ba mẹ vì mình mà lo lắng,bỏ cả công việc để ở nhà chăm sóc nó.
-Ba mẹ à-nó cố gắng cười thật tươi rồi sà vào lòng mẹ.
-Cái đứa này,lớn rồi mà cứ như trẻ con ấy.-Bà Dương cười hiền,xoa đầu cô con gái nhỏ,trong lòng có chút gì đó xót xa.
-Dậy rồi à,vào ăn sáng đi con-Ông Dương đặt tờ báo xuống bàn,nhìn nó quan tâm.
-Dạ, mà tối qua con bị gì vậy ạ?-nó ấp úng.
Nghe nó hỏi,ông bà Dương hơi tái mặt,bà không giám nhìn nó còn ông thì lấy lại bình tĩnh,trả lời:
-Bác sĩ bảo tại con hay học bài khuya dẫn đến căng thẳng,nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao cả.
Nó mỉm cười,gật đầu đi vào nhà bếp ăn sáng.Nếu ba mẹ sợ nó buồn thì nó sẽ không hỏi nữa,dù sao thì nó cũng biết cả rồi.
Ăn sáng xong nó mới nhớ ra chuyện hết sức quan trọng,đó là từ tối qua tới giờ nó chưa gọi điện báo cho mấy đứa kia tiếng nào.
Nó đau khổ cầm điện thoại gọi cho Lan,hồi chuông còn chưa đổ quá lần thì bên kia đã có người nhấc máy.Đúng như những gì nó nghĩ,vừa bắt máy là Lan và Nhi đã ca nguyên bài không kịp để nó ú ớ câu nào,nào là trách nó về mà không báo trước,lại còn bắt họ đi mua mì xào;nào là về rồi mà sáng cũng không chịu gọi,đợi đến trưa mới gọi rồi tùm lum tà la hết cả lên,nó phải cố gắng năn nỉ mãi bọn họ mới chịu bỏ qua cho.Thật là mệt hết biết luôn.
Xong,nó tắt máy gọi điện cho Huy.Thấy nó gọi,cậu vui lắm thì phải,suốt cuộc nói chuyện cứ thấy cậu cười mãi thôi.
Tại nó về nhà đột xuất nên lịch đi chơi valentime của nó và Huy phải thay đổi thời gian xuất phát,đáng ra là h nó và Huy sẽ trốn trường đi chơi đến tối mới về nhưng bây giờ phải chuyển xuống h chiều, thật đáng tiếc.
~~~