Sau khi nuốt chửng sáu xu tiền, cuối cùng nó cũng lắc lắc xúc tu từ chối đồng xu tôi đưa qua.
Tôi dọn đống đồ ăn trên bàn trở lại nhà bếp xong thì thấy nó đã nhắm mắt cuộn lại một cục trên ghế sô pha mềm mại, ánh sáng xanh lam toả ra ổn định trên thân thể.
Tôi nhẹ nhàng chọt chọt quả đầu tròn mềm của nó, hỏi: “Mày làm sao vậy?”
Nó xoay người một chút, không hề mở mắt, vươn xúc tu ra bảo vệ đầu, kêu lên oai oái: “Đừng đụng tôi nha… Tôi muốn điều dưỡng thân thể…”
“Là ngủ đó hả?” Tôi thu ngón tay, gật đầu tỏ vẻ hiểu, “Sau khi mày đến Trái Đất vẫn không nghỉ ngơi cho tốt à?”
Nó khẽ hừ, thu xúc tu trên đầu về rồi cùng những xúc tu khác ôm lấy mình thành một viên tròn, sau đó không hề nhúc nhích.
“Ế? Mày ngủ ở đây sao?” Tôi khó xử nhìn nó thu lại thành quả bóng bàn —— Biến nhỏ như vậy… lỡ đâu quên mất, đặt mông ngồi vào trên người nó thì làm sao đây? Coi chừng chiến tranh giữa các vì sao nha!
Nó chả chịu hừ lấy một tiếng, để mặc tôi mặt ủ mày chau nhìn nó như nhìn cái rau câu trơn mềm bóng bóng…
Chờ một chút!
Tôi nhớ rồi, có một thứ nhất định sẽ rất thích hợp với vóc dáng của vị khách ngoài hành tinh này…
“Ơ… Đây là đâu vậy?” Nó mơ màng mở mắt hỏi.
Tôi nhìn đồng hồ, thời gian “điều dưỡng thân thể” của nó không lâu cho lắm, chỉ hai tiếng rưỡi đồng hồ mà thôi.
“Parace sao… À không, ở đây hẳn gọi là nhựa nhỉ… Đây là cái gì?” Xúc tu xanh phấn gõ nhẹ vào vách của vật trong suốt, nó hoang mang mở to mắt nhìn tôi.
Tôi ha hả cười, nâng nó cùng vật nhỏ kia lên.
Chuyển động mạnh có lẽ khiến nó sợ, ánh sáng xanh trên người nó không ngừng chớp nháy.
Ơ kìa… Xem dáng vẻ sợ hãi của nó kìa… Vui ghê, trông như một vật cưng nhỏ, như một phiên bản ánh sáng vừa được nâng cấp lên vậy…
Tôi vừa âm thầm phỉ nhổ ý niệm khi dễ nó vừa thoáng hiện trong đầu mình, vừa nỗ lực mỉm cười dỗ dành nó: “Không phải mày muốn anh bao ăn ở sao? Đây là giường anh tìm cho mày đấy… Uây, mày biết giường là cái gì không?”
“Biết, là nơi người Trái Đất ngủ nè.” Nó nhỏ giọng trả lời, mắt to bất chợt mọng nước, “Anh chuẩn bị riêng cho tôi cái này ư?”
Ờ… Cứ cho là vậy đi?
Tôi chột dạ gật đầu.
“Anh là người tốt!” Cặp mắt ngập nước của nó nhìn tôi nồng nàn, màu xanh phấn dần chuyển sang màu đỏ hoa hồng.
“Đây là hương nước hoa người Trái Đất các anh hay dùng sao?” Nó cảm động vỗ vỗ vỏ nhựa, “Tôi thích lắm! Cảm ơn anh, người Trái Đất.”
Tôi cười gượng.
Lẽ nào muốn tôi nói cho nó rằng bởi vì tôi nghĩ nó giống rau câu nên bỏ nó vào vỏ nhựa bọc rau câu sao… Đã vậy còn có hương quả đào nữa…
“Anh là người tốt.” Nó trịnh trọng vươn một xúc tu ra khỏi vỏ nhựa mà đặt lên tay tôi, lạnh lạnh mềm mềm, “Tôi quyết định sẽ nói cho anh tên của tôi.”
Ánh sáng xanh trên người nó sậm màu hơn, mắt to trang trọng nhìn tôi: “Tôi là Khoa Lỗ Địch Mễ Nạp Tư An Tạp * Cổ Tư Ma Nhĩ Tháp Phu * Bội Nhĩ Phất Lạp Á Địch Khẳng Mễ Lạp. Rất vui được làm quen với anh.”
“Anh là Trần Tiền, rất vui được quen biết mày, Khoa Lỗ…” Cái gì nữa ấy nhỉ? (= =)
“Khoa Lỗ Địch Mễ Nạp Tư An Tạp * Cổ Tư Ma Nhĩ Tháp Phu * Bội Nhĩ Phất Lạp Á Địch Khẳng Mễ Lạp.”
“…”
“Sao vậy, Trần?”
“Không… không có gì… Anh cho mày một nickname nhé?”
Nó chớp chớp mắt, nghiêng nghiêng quả đầu tròn hỏi: “‘Nickname là gì thế?”
“Là cách xưng hô giữa những người thân thiết với nhau.” Tôi ngoài cười nhưng trong không cười.
Nó cảm thấy hứng thú, ló đầu ra khỏi vỏ rau câu: “Vậy anh muốn gọi tôi là gì?”
“… Rau câu.”
Sau khi nuốt chửng sáu xu tiền, cuối cùng nó cũng lắc lắc xúc tu từ chối đồng xu tôi đưa qua.
Tôi dọn đống đồ ăn trên bàn trở lại nhà bếp xong thì thấy nó đã nhắm mắt cuộn lại một cục trên ghế sô pha mềm mại, ánh sáng xanh lam toả ra ổn định trên thân thể.
Tôi nhẹ nhàng chọt chọt quả đầu tròn mềm của nó, hỏi: “Mày làm sao vậy?”
Nó xoay người một chút, không hề mở mắt, vươn xúc tu ra bảo vệ đầu, kêu lên oai oái: “Đừng đụng tôi nha… Tôi muốn điều dưỡng thân thể…”
“Là ngủ đó hả?” Tôi thu ngón tay, gật đầu tỏ vẻ hiểu, “Sau khi mày đến Trái Đất vẫn không nghỉ ngơi cho tốt à?”
Nó khẽ hừ, thu xúc tu trên đầu về rồi cùng những xúc tu khác ôm lấy mình thành một viên tròn, sau đó không hề nhúc nhích.
“Ế? Mày ngủ ở đây sao?” Tôi khó xử nhìn nó thu lại thành quả bóng bàn —— Biến nhỏ như vậy… lỡ đâu quên mất, đặt mông ngồi vào trên người nó thì làm sao đây? Coi chừng chiến tranh giữa các vì sao nha!
Nó chả chịu hừ lấy một tiếng, để mặc tôi mặt ủ mày chau nhìn nó như nhìn cái rau câu trơn mềm bóng bóng…
Chờ một chút!
Tôi nhớ rồi, có một thứ nhất định sẽ rất thích hợp với vóc dáng của vị khách ngoài hành tinh này…
“Ơ… Đây là đâu vậy?” Nó mơ màng mở mắt hỏi.
Tôi nhìn đồng hồ, thời gian “điều dưỡng thân thể” của nó không lâu cho lắm, chỉ hai tiếng rưỡi đồng hồ mà thôi.
“Parace sao… À không, ở đây hẳn gọi là nhựa nhỉ… Đây là cái gì?” Xúc tu xanh phấn gõ nhẹ vào vách của vật trong suốt, nó hoang mang mở to mắt nhìn tôi.
Tôi ha hả cười, nâng nó cùng vật nhỏ kia lên.
Chuyển động mạnh có lẽ khiến nó sợ, ánh sáng xanh trên người nó không ngừng chớp nháy.
Ơ kìa… Xem dáng vẻ sợ hãi của nó kìa… Vui ghê, trông như một vật cưng nhỏ, như một phiên bản ánh sáng vừa được nâng cấp lên vậy…
Tôi vừa âm thầm phỉ nhổ ý niệm khi dễ nó vừa thoáng hiện trong đầu mình, vừa nỗ lực mỉm cười dỗ dành nó: “Không phải mày muốn anh bao ăn ở sao? Đây là giường anh tìm cho mày đấy… Uây, mày biết giường là cái gì không?”
“Biết, là nơi người Trái Đất ngủ nè.” Nó nhỏ giọng trả lời, mắt to bất chợt mọng nước, “Anh chuẩn bị riêng cho tôi cái này ư?”
Ờ… Cứ cho là vậy đi?
Tôi chột dạ gật đầu.
“Anh là người tốt!” Cặp mắt ngập nước của nó nhìn tôi nồng nàn, màu xanh phấn dần chuyển sang màu đỏ hoa hồng.
“Đây là hương nước hoa người Trái Đất các anh hay dùng sao?” Nó cảm động vỗ vỗ vỏ nhựa, “Tôi thích lắm! Cảm ơn anh, người Trái Đất.”
Tôi cười gượng.
Lẽ nào muốn tôi nói cho nó rằng bởi vì tôi nghĩ nó giống rau câu nên bỏ nó vào vỏ nhựa bọc rau câu sao… Đã vậy còn có hương quả đào nữa…
“Anh là người tốt.” Nó trịnh trọng vươn một xúc tu ra khỏi vỏ nhựa mà đặt lên tay tôi, lạnh lạnh mềm mềm, “Tôi quyết định sẽ nói cho anh tên của tôi.”
Ánh sáng xanh trên người nó sậm màu hơn, mắt to trang trọng nhìn tôi: “Tôi là Khoa Lỗ Địch Mễ Nạp Tư An Tạp Cổ Tư Ma Nhĩ Tháp Phu Bội Nhĩ Phất Lạp Á Địch Khẳng Mễ Lạp. Rất vui được làm quen với anh.”
“Anh là Trần Tiền, rất vui được quen biết mày, Khoa Lỗ…” Cái gì nữa ấy nhỉ? (= =)
“Khoa Lỗ Địch Mễ Nạp Tư An Tạp Cổ Tư Ma Nhĩ Tháp Phu Bội Nhĩ Phất Lạp Á Địch Khẳng Mễ Lạp.”
“…”
“Sao vậy, Trần?”
“Không… không có gì… Anh cho mày một nickname nhé?”
Nó chớp chớp mắt, nghiêng nghiêng quả đầu tròn hỏi: “‘Nickname là gì thế?”
“Là cách xưng hô giữa những người thân thiết với nhau.” Tôi ngoài cười nhưng trong không cười.
Nó cảm thấy hứng thú, ló đầu ra khỏi vỏ rau câu: “Vậy anh muốn gọi tôi là gì?”
“… Rau câu.”