Món rau câu lẻ nhanh chóng bị nó giải quyết hơn phân nửa. Nó loay hoay lật qua lật lại đồ đạc một hồi, rốt cục nhắm đến cái rau câu hương đào.
Tôi nhìn vỏ rau câu đầy bàn, ngăn xúc tu nó lại: “Ngày mai ăn nữa nhé?”
Nó nhìn tôi khó hiểu, mắt to sáng long lanh: “Vì sao?”
“Mày ăn nhiều quá chừng rồi, không cảm thấy khó chịu sao?” Tôi chọt chọt quả đầu mềm lạnh lạnh lạnh, đưa tay lấy lại cái rau câu, “Đồ ngon ăn nhiều quá cũng không tốt, đúng không?”
Đôi mắt hờn dỗi của nó nhìn chăm chăm vào mấy cái rau câu, hoàn toàn không trả lời tôi.
Tôi nhún nhún vai, cất rau câu vào tủ lạnh.
Chắc nó giận, lúc sau này chẳng có lấy một chút tinh thần, ủ rũ nằm trên sô pha, không biết đang nghĩ gì.
Tôi ngồi yên một bên quan sát thân thể không thấy đâu là bụng của nó: vì sao ăn rau câu nhiều như vậy mà không thấy phồng lên gì hết?
Buổi tối, nó biến nhỏ chui vào vỏ rau câu, vẫn không thèm nói chuyện với tôi.
Tôi bất đắc dĩ tắt đèn, quay về phòng ngủ.
Giấc ngủ của tôi luôn luôn không sâu, có động tĩnh là thức dậy ngay. Bị âm thanh sột soạt đánh thức, suy nghĩ đầu tiên của tôi là trong nhà có chuột.
Chết rồi, lỡ con chuột tưởng nó là rau câu rồi ăn mất thì làm sao bây giờ? !
Tôi sợ đến mức nhảy dựng trên giường, huơ tay lấy bình hoa đầu giường mà lao khỏi phòng.
Ánh sáng lập loè từ phòng ăn… không phải màu xanh trên người nó, mà là màu da cam từ đèn tủ lạnh —— chuột thì không mở tủ lạnh được, chẳng lẽ là ăn trộm?
Tôi lặng lẽ tới gần nhà bếp, xiết chặt bình hoa trên tay.
Nép vào cánh cửa đang đóng, tôi hít một hơi thật sâu, nắm tay vặn cửa, mở mạnh ra: “Không được nhúc nhích!”
“Cạch cạch cạch…” Có vật gì đó rơi trên mặt đất.
Một đôi mắt đẫm nước nhìn tôi.
Tôi mở to mắt, đột nhiên có một sự bấn loạn nhẹ, không biết là mình đang tỉnh hay mơ: một mỹ thiếu niên toàn thân không mảnh vải ngồi xổm trước tủ lạnh nhà tôi, trên tay đang cầm một cái rau câu rung rung bị cắn hết phân nửa, trên mặt đất là xác vỏ rau câu lăn lóc.
“Hu hu…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó vừa mếu, nước mắt rơi xuống lộp đập, “Trần… Tôi sai rồi… Tôi không dám … làm vậy nữa đâu… Xin lỗi… Tôi không dám nữa đâu…”
Tôi hạ bình hoa cuống, đau đầu hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy hử?”
Nó ngồi chồm hổm trên mặt đất, cầm rau câu, khóc càng lớn.
Tôi mở đèn nhà bếp lên, thấy dụng cụ biến hình màu xám bên chân, cả người vô lực: “Đừng nói là mày biến thành người để ăn rau câu nha?”
Nó rụt cổ, hai mắt đẫm lệ nhìn tôi, ủy khuất như cún con bị bỏ rơi —— trong tay còn đang cầm cái rau câu đang rung rung kia.
Vật vã mãi mới dỗ nó nín khóc, tôi đem nó trở về phòng khách, tìm khăn lau gương mặt tèm nhem của nó.
Do lúc nãy nó khóc dã man quá, nên bây giờ bắt đầu nấc, từng đợt từng đợt.
Nó ôm hai chân ngồi trên sô pha, mím môi, đôi mắt hồng hồng nhìn mặt đất.
Tôi buồn cười lấy chăn từ tủ âm tường ra để khoác lên thân thể trần như nhộng của nó, ngồi đối diện nó.
“Em sai rồi.” Nó vùi mặt vào đầu gối, nho nhỏ lên tiếng.
Món rau câu lẻ nhanh chóng bị nó giải quyết hơn phân nửa. Nó loay hoay lật qua lật lại đồ đạc một hồi, rốt cục nhắm đến cái rau câu hương đào.
Tôi nhìn vỏ rau câu đầy bàn, ngăn xúc tu nó lại: “Ngày mai ăn nữa nhé?”
Nó nhìn tôi khó hiểu, mắt to sáng long lanh: “Vì sao?”
“Mày ăn nhiều quá chừng rồi, không cảm thấy khó chịu sao?” Tôi chọt chọt quả đầu mềm lạnh lạnh lạnh, đưa tay lấy lại cái rau câu, “Đồ ngon ăn nhiều quá cũng không tốt, đúng không?”
Đôi mắt hờn dỗi của nó nhìn chăm chăm vào mấy cái rau câu, hoàn toàn không trả lời tôi.
Tôi nhún nhún vai, cất rau câu vào tủ lạnh.
Chắc nó giận, lúc sau này chẳng có lấy một chút tinh thần, ủ rũ nằm trên sô pha, không biết đang nghĩ gì.
Tôi ngồi yên một bên quan sát thân thể không thấy đâu là bụng của nó: vì sao ăn rau câu nhiều như vậy mà không thấy phồng lên gì hết?
Buổi tối, nó biến nhỏ chui vào vỏ rau câu, vẫn không thèm nói chuyện với tôi.
Tôi bất đắc dĩ tắt đèn, quay về phòng ngủ.
Giấc ngủ của tôi luôn luôn không sâu, có động tĩnh là thức dậy ngay. Bị âm thanh sột soạt đánh thức, suy nghĩ đầu tiên của tôi là trong nhà có chuột.
Chết rồi, lỡ con chuột tưởng nó là rau câu rồi ăn mất thì làm sao bây giờ? !
Tôi sợ đến mức nhảy dựng trên giường, huơ tay lấy bình hoa đầu giường mà lao khỏi phòng.
Ánh sáng lập loè từ phòng ăn… không phải màu xanh trên người nó, mà là màu da cam từ đèn tủ lạnh —— chuột thì không mở tủ lạnh được, chẳng lẽ là ăn trộm?
Tôi lặng lẽ tới gần nhà bếp, xiết chặt bình hoa trên tay.
Nép vào cánh cửa đang đóng, tôi hít một hơi thật sâu, nắm tay vặn cửa, mở mạnh ra: “Không được nhúc nhích!”
“Cạch cạch cạch…” Có vật gì đó rơi trên mặt đất.
Một đôi mắt đẫm nước nhìn tôi.
Tôi mở to mắt, đột nhiên có một sự bấn loạn nhẹ, không biết là mình đang tỉnh hay mơ: một mỹ thiếu niên toàn thân không mảnh vải ngồi xổm trước tủ lạnh nhà tôi, trên tay đang cầm một cái rau câu rung rung bị cắn hết phân nửa, trên mặt đất là xác vỏ rau câu lăn lóc.
“Hu hu…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó vừa mếu, nước mắt rơi xuống lộp đập, “Trần… Tôi sai rồi… Tôi không dám … làm vậy nữa đâu… Xin lỗi… Tôi không dám nữa đâu…”
Tôi hạ bình hoa cuống, đau đầu hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy hử?”
Nó ngồi chồm hổm trên mặt đất, cầm rau câu, khóc càng lớn.
Tôi mở đèn nhà bếp lên, thấy dụng cụ biến hình màu xám bên chân, cả người vô lực: “Đừng nói là mày biến thành người để ăn rau câu nha?”
Nó rụt cổ, hai mắt đẫm lệ nhìn tôi, ủy khuất như cún con bị bỏ rơi —— trong tay còn đang cầm cái rau câu đang rung rung kia.
Vật vã mãi mới dỗ nó nín khóc, tôi đem nó trở về phòng khách, tìm khăn lau gương mặt tèm nhem của nó.
Do lúc nãy nó khóc dã man quá, nên bây giờ bắt đầu nấc, từng đợt từng đợt.
Nó ôm hai chân ngồi trên sô pha, mím môi, đôi mắt hồng hồng nhìn mặt đất.
Tôi buồn cười lấy chăn từ tủ âm tường ra để khoác lên thân thể trần như nhộng của nó, ngồi đối diện nó.
“Em sai rồi.” Nó vùi mặt vào đầu gối, nho nhỏ lên tiếng.