- Thủ lĩnh - tên lớn giọng ban nãy kính cẩn lên tiếng, theo sau đó là hàng loạt cái cúi đầu thể hiện rõ sự cung kính, bề tôi. Bảo Bảo khẽ nhướn mày, đôi mắt sắc lạnh khẽ nhìn xuyên qua chiếc mặt nạ, chàng trai này chính là thằng cha hống hách ngang tàng nó đã gặp ở sân bay đây mà. Nó nhăn mặt “thủ lĩnh?”, chẳng lẽ hắn chính là thủ lĩnh, bang chủ bang Trịnh Long?- Chuyện gì phải gây gổ đánh nhau làm mất đoàn kết thế mấy chú em? - Trịnh Thế Vinh nhìn đàn em nói ngoác đầu về phía Gen.
- Thủ lĩnh, chính là con nhỏ đó, con nhỏ đánh đàn em bang mình thành ra như vậy - Vẫn là tên đó, nói rồi tên này chỉ thẳng tay vào mặt Bảo Bảo khua môi múa mép. Thế Vinh từ từ ngoái đầu nhìn về hướng cánh tay đàn em chỉ, hắn đưa đôi mắt hổ phách quyến rũ chĩa thẳng người nó. Ban đầu hắn thấy có vẻ có gì đó kì lạ, vì con nhỏ này rất quen, cái dáng và bộ tóc nâu đen xoăn sóng nước tự nhiên đó, Thế Vinh khẳng định, rất có thể hắn đã gặp con nhỏ này ở đâu! Chỉ có điều, chiếc mặt nạ Phượng Hoàng che nửa khuôn mặt khiến Thế Vinh khó có thể nào hình dung cho được.
Tay Thế Vinh đút túi quần ra điệu sang chảnh, hắn tiến đến gần Bảo Bảo, tay từ từ đưa lên ve vãn từng lọn tóc mềm mượt của nó, hắn cất giọng bỡn cợt.
- Con nhỏ này ư? Thật khó tin đấy!
- Chả liên quan - Bảo Bảo ngay tức khắc hất phăng tay Thế Vinh ra, cử chỉ của hắn, thật sự bất lịch sự.
- Ồ!! Lạnh lùng sao? Trông cô em có vẻ rất quen đó! Đeo mặt nạ làm gì cho nóng bức thế, tháo nó ra đi - Thế Vinh đưa tay lên định gỡ chiếc mặt nạ của Bảo Bảo xuống nhưng lại bị nó hất mạnh tay lần hai. Nó đôi chút khó nhịu, từng hàng mi cong dài của nó nheo lại.
- Đừng đụng chạm lung tung.
- Chị lùi lại đi, để em giải quyết cho - Đến lúc này, Gen mới xông pha tiến lên phía trước, Bảo Bảo chả nói gì, để coi thằng em kawaii của mình tự giải quyết ổn thỏa! Gen nhìn Thế Vinh, nở nụ cười rất chi là thân thiện - Trịnh Thế Vinh, thủ lĩnh bang Trịnh Long... cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện rồi nhỉ?
- Lục Ân Phong? - Hắn nhíu mày, rồi nụ cười bí ẩn lại xuất hiện trên môi - À không... thủ lĩnh Ruya nổi tiếng chứ nhể? Trùng hợp quá đấy!
- Anh đến đây làm gì? - Nét mặt Gen giờ đây đã trở nên hãi hùng đầy đáng sợ.
- Gì thế chú em, tôi chỉ đến để chơi thôi, đừng căng quá chứ!
- Tôi hi vọng là vậy!
- Tất nhiên.
- Thủ lĩnh, nhưng còn con nhỏ kia thì sao? Chúng em chưa trả thù để hả dạ cơn giận được - Đàn em Trịnh Long sấn tới như “kêu oan”, chắc bọn chúng vẫn còn ức lắm, cơ mà Bảo Bảo chỉ đánh chưa tới hai chục tên, và cho một thằng tai to mặt lớn bị bầm tím người thôi, có đứa nào chết đâu mà sợ!
- Thôi nào mấy huynh đệ, đừng nóng - nói rồi Thế Vinh nghiêng người, hất cằm về phía Bảo Bảo - Đàn em tôi thù hằn quá sâu đậm rồi, phải tính sao đây?
- Muốn đánh nhau? - Bảo Bảo thờ ơ phang một câu nói thật sự có sức công phá rất mạnh, mọi người trong Bar khi nghe câu nói đó mặt mày đều tím lè tím lẹt. Đúng là một cô gái có lá gan không hề nhỏ, Bang Trịnh Long ở phía đối diện đã sớm tuôn mồ hôi, nhưng ai nấy đều đang cố giữ vẻ bình tĩnh để không được mất hình tượng.
- Ha... gì thế? - Ban đầu Thế Vinh còn mở họng cười cho được, nhưng rồi mắt hắn hằn đỏ, cơn tức giận chợt bộc phát. Hắn nhanh tay túm áo Bảo Bảo, thoáng cái bàn tay máu lạnh của Thế Vinh đã sốc người Bảo Bảo lên làm nó chưa kịp trở tay. Thế Vinh kề sát mặt nó, giọng nói trầm xuống, không còn láo lếu như ban nãy, tuy nhiên trong giọng nói chứa đầy sát khí - Đừng xem thường Bang Trịnh Long này, có ngày cô bé sẽ phải nhập viện đấy, biết chưa?
- Hừ! - Nó chỉ hừ lạnh một tiếng thay cho lời đáp trả, sau đó, Bảo Bảo khẽ cúi người, luồn lách một cái tạo thành tư thế xoáy vòng tuyệt đẹp kèm theo cú đá thần sầu vào mặt Thế Vinh nhưng thật may hắn đã đỡ kịp thời, Bảo Bảo cũng hơi bất ngờ, có người đỡ được cú đá của nó, quả là “không phải dạng vừa đâu”, hạ chân xuống Bảo Bảo nhếch mép - Không tồi!
Thế Vinh đưa tay ra nhìn, bắp tay đôi chút ửng đỏ, hắn phủi tay như thể dính bụi.
- Rất tốt, sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau đấy! - Nói xong với Bảo Bảo, Thế Vinh quay qua đàn em uy nghiêm ra lệnh - Về thôi!!
Cả đám Bang Trịnh Long lầm lũi bước theo sau Thế Vinh, tuy rằng trong lòng vẫn còn uất ức chưa trả thù được cho anh em mình được. Mọi người trong Bar lúc này mới dám thở mạnh, nãy giờ chứng kiến toàn bộ, y như trong phim!!! Ai nấy đều vuốt vuốt ngực, không khí căng thẳng quá!! Gen phía sau cùng với đôi mắt đăm chiêu đứng nhìn “Bang chủ Bang Trịnh Long cũng về, căng rồi đây“. Bảo Bảo từ từ gỡ chiếc mặt nạ ra, quăng một cái không thương tiếc, nó khoanh tay tựa lưng vào thành tường “Trịnh Thế Vinh... ư?“.
-----
- Hôm qua cậu đi đâu đấy? - Dương ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Bảo Bảo, hiện là nó đang xem ti vi thôi. Ngoài đó ra, nó chẳng muốn làm gì hết, nếu cứ ăn với xem miết thế này, e rằng nó sẽ thành con heo mất.
- Đi đâu là đi đâu? - Bảo Bảo trưng ra bộ mặt ngây thơ như con nai tơ.
- Tối về biệt thự tôi chả thấy ai! - cậu ta cầm cái điều khiển chuyển kênh khác, thiệt tình lúc nào Bảo Bảo cũng xem ba cái chuyện chẳng liên quan gì cả. Bảo Bảo nghe Dương nói xong, nó khựng người lại, có cần hỏi cặn kẽ thế không? Bảo Bảo nhe răng cười hờ hờ.
- À... tôi đi chút chuyện thôi... mà Gen bây bê của tôi đâu rồi nhể? - nó đánh trống lảng đổi chủ đề, nó ngó nghiêng lung tung như đang tìm Gen nhưng thực chất là chỉ giả vờ.
- Đừng nói là cậu đến Bar?
- Ù uôi... sao cậu biết hay thế? - Bảo Bảo hớn hở mặt mày, thằng bạn chí cốt đúng là hiểu nó. Nhưng rồi nó khựng lại, Bảo Bảo mím chặt môi “chết! quá lố rồi!“. Nó khẽ liếc sang Dương, “ôi thật bất ngờ” cậu ta chả tức giận gì hết. Cái bản mặt đơ như cây cơ của Dương vẫn thế.
- Từ giờ tôi chẳng màng cấm cậu đâu - Dương lên tiếng với câu nói hết sức đáng yêu, Bảo Bảo nghe thế trợn mắt, Dương nói thật hả? Ôi, đúng là thằng bạn thân. Sao nó lại yêu Dương thế không biết! Bảo Bảo đang tung tăng chìm trong niềm vui sướng lại bị Dương đạp một cái như từ thiên đàng rơi xuống địa ngục, cậu ta liên tiếng gườm gườm nó - Nhưng... cậu còn quậy phá... thì hậu quả... cậu biết rồi đấy.
Lời nói đe dọa từ Dương khiến Bảo Bảo tụt hứng, cái gì chứ thằng bạn phũ phàng này nó muốn đấm cho bay mặt quá! Nhìn cái mặt là phát ghét rồi. Suốt ngày đe dọa con bạn thân đáng yêu này. Bảo Bảo bị hụt hẫng, nó đứng phắt dậy nhàn hạ bước đi, không nói gì cả. Đợi đến khi nó ra đến cửa Dương mới cất tiếng hỏi.
- Bảo Bảo, đi đâu thế?
- Tôi đi shopping! - Vừa dứt lời, Bảo Bảo phóng cái vèo rồi biến mất tăm. Dương thẫn thờ, cậu đang định đứng dậy đi cùng nó, chạy gì mà nhanh thế?
...
...
Bảo Bảo trên chiếc xe máy mới mua của nó phóng như bay, vượt qua đèn đỏ liên tục trước những con mắt của hàng chục người đi đường. Nó cứ rú ga lên thích thú, hưởng thụ những đợt gió mát rượt phảng phất qua mái tóc. Chuyện là Bảo Bảo chỉ mới học được cách lái xe máy từ mấy tháng trước thôi, do sư phụ Hạo Dương đệ nhất khó tính càu nhàu chỉ bảo nên tận ba tháng nó mới học được. Thế nên giờ đây, Bảo Bảo cảm thấy thích thú mà phá lệ liên tục không tuân thủ luật lệ giao thông, nó phóng xe máy theo cảm hứng đấy, vượt đèn đỏ như chơi. Cũng may là đó giờ chưa gặp cảnh sát, chứ không Bảo Bảo đã phải lên phường uống nước chè miễn phí mấy lần rồi.
Đến gần trung tâm mua sắm, nó kít mạnh phanh làm bánh xe rê tận mấy mét đậm hết cả mặt đường. Bảo Bảo dựng chống chân, bỏ mũ bảo hiểm ra từ từ bước vào. Cũng lâu rồi nó chưa đến đây đấy, khu trung tâm mua sắm rộng lớn rất được ưa chuộng. Nơi đây rất tuyệt vời bởi cái không khí luôn luôn tấp nập đầy ắp những sản phẩm đặc biệt và giá cả phải chăng cho khách hàng.
- Ôi mẹ ơi, ngon quá!!! - Bảo Bảo đang thưởng thức những món ăn cực ngon tại khu ẩm thực trong siêu thị, khu ẩm thực này làm việc theo hình thức “Bếp mở” đầy sống động và gần gũi, cung cấp đầy đủ các món ăn, từ các món ăn Việt Nam được yêu thích đến vô vàn các món ăn khác mang nét đặc trưng của nhiều nước Đông Nam Á. Bảo Bảo không ngừng thử hết món này đến món khác, quả đúng là thiên đường, chỉ bằng một chữ “tuyệt” thôi cũng đã đủ để diễn tả hương vị món ăn nơi đây rồi.
_ Waooo!!! Waooo!! - Lần này là khu mua sắm với các sản phẩm thời trang rất đa dạng và có nhiều thương hiệu trong và ngoài nước từ túi xách, mắt kính, đồ trang sức... đến quần áo và vô vàn các phụ kiện đi kèm khác. Bảo Bảo nhìn mà muốn lóa cả mắt, chắc phải đeo kính râm, sáng chói lóa quá mà. Một chiếc đồng hồ nam armani chính hãng đã lọt vào mắt xanh của nó, chiếc đồng hồ được phủ hoàn toàn bằng một màu bạc ánh kim trang trọng, Bảo Bảo thầm nghĩ, chiếc đồng hồ này hợp với Dương lắm nè, hay nó rủ lòng tốt mua cho cậu ta nhể? “Ừm!” Bảo Bảo gật đầu, thôi thì mua tặng cậu ta cho rồi, trước giờ nó có tặng Dương món đồ nào đâu.
- Chị ơi, cho em chiếc này nhé! - Bảo Bảo chỉ tay vào chiếc đồng hồ lấp lánh ánh bạc đó, nở nụ cười, chắc chắn, Dương sẽ thích mà cảm ơn nó rối rít cho mà coi. Ha ha.
- Thưa quý khác, sản phẩm đó vừa có người đặt hàng rồi ạ.
Giọng nói của chị nhân viên khiến nụ cười trên môi Bảo Bảo tắt lịm, mặt nó u ám, sa sầm nặng nề. Nhưng rồi Bảo Bảo gắng gượng cười, nó khua môi múa mép.
- Hề hề... chị xinh đẹp ơi, người nào muốn mua thì mua đại đi, đặt hàng thôi thì chắc chắn là không thích hay khôn cảm tình với nó rồi. Thôi thì chị bán cho em đi mà. Nhaa! Nha! Chị nhân viên xinh đẹp, đáng yêu!!!
- Không được đâu thưa quý khách! - Tâng bốc nghe muốn chảy nước vậy mà chị nhân viên vẫn cương quyết cho được, tuy rằng chị ấy có đôi chút siêu lòng.
- Chị nhân viên đẹp lồng lộng như hằng nga, bán cho em đi mà!
- Mong quý khách thông cảm!
- Đi mà chị!
- Xin lỗi quý khách
Đến lúc tức giận rồi, phiền rồi, khen thế mà vẫn không chịu bán cho nó. Bảo Bảo trợn ngược mắt, lườm lườm chị nhân viên tội nghiệp.
- Rốt cuộc là đứa nào đặt hàng thế hả???
- Là tôi! - Trịnh Thế Vinh từ xa đi đến, ôi chồi... xung quanh cậu ta tỏa ra ánh hào quang đến chói lóa hơn cả khu mua sắm. Khuôn mặt toát lên sự kiêu ngạo nhưng đầy sức quyến rũ khiến cho phái nữ trong siêu thị đều rú lên như hâm hấp. Bảo Bảo cắn môi, đúng là oan gia ngõ hẹp, nó phải thay đổi tính cách, tránh để Thế Vinh phát hiện nó chính là cô gái trong quán Bar tối qua.
- Chào!! Anh chàng đập chai ngạo mạn thô lỗ!!
- Thủ lĩnh - tên lớn giọng ban nãy kính cẩn lên tiếng, theo sau đó là hàng loạt cái cúi đầu thể hiện rõ sự cung kính, bề tôi. Bảo Bảo khẽ nhướn mày, đôi mắt sắc lạnh khẽ nhìn xuyên qua chiếc mặt nạ, chàng trai này chính là thằng cha hống hách ngang tàng nó đã gặp ở sân bay đây mà. Nó nhăn mặt “thủ lĩnh?”, chẳng lẽ hắn chính là thủ lĩnh, bang chủ bang Trịnh Long?- Chuyện gì phải gây gổ đánh nhau làm mất đoàn kết thế mấy chú em? - Trịnh Thế Vinh nhìn đàn em nói ngoác đầu về phía Gen.
- Thủ lĩnh, chính là con nhỏ đó, con nhỏ đánh đàn em bang mình thành ra như vậy - Vẫn là tên đó, nói rồi tên này chỉ thẳng tay vào mặt Bảo Bảo khua môi múa mép. Thế Vinh từ từ ngoái đầu nhìn về hướng cánh tay đàn em chỉ, hắn đưa đôi mắt hổ phách quyến rũ chĩa thẳng người nó. Ban đầu hắn thấy có vẻ có gì đó kì lạ, vì con nhỏ này rất quen, cái dáng và bộ tóc nâu đen xoăn sóng nước tự nhiên đó, Thế Vinh khẳng định, rất có thể hắn đã gặp con nhỏ này ở đâu! Chỉ có điều, chiếc mặt nạ Phượng Hoàng che nửa khuôn mặt khiến Thế Vinh khó có thể nào hình dung cho được.
Tay Thế Vinh đút túi quần ra điệu sang chảnh, hắn tiến đến gần Bảo Bảo, tay từ từ đưa lên ve vãn từng lọn tóc mềm mượt của nó, hắn cất giọng bỡn cợt.
- Con nhỏ này ư? Thật khó tin đấy!
- Chả liên quan - Bảo Bảo ngay tức khắc hất phăng tay Thế Vinh ra, cử chỉ của hắn, thật sự bất lịch sự.
- Ồ!! Lạnh lùng sao? Trông cô em có vẻ rất quen đó! Đeo mặt nạ làm gì cho nóng bức thế, tháo nó ra đi - Thế Vinh đưa tay lên định gỡ chiếc mặt nạ của Bảo Bảo xuống nhưng lại bị nó hất mạnh tay lần hai. Nó đôi chút khó nhịu, từng hàng mi cong dài của nó nheo lại.
- Đừng đụng chạm lung tung.
- Chị lùi lại đi, để em giải quyết cho - Đến lúc này, Gen mới xông pha tiến lên phía trước, Bảo Bảo chả nói gì, để coi thằng em kawaii của mình tự giải quyết ổn thỏa! Gen nhìn Thế Vinh, nở nụ cười rất chi là thân thiện - Trịnh Thế Vinh, thủ lĩnh bang Trịnh Long... cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện rồi nhỉ?
- Lục Ân Phong? - Hắn nhíu mày, rồi nụ cười bí ẩn lại xuất hiện trên môi - À không... thủ lĩnh Ruya nổi tiếng chứ nhể? Trùng hợp quá đấy!
- Anh đến đây làm gì? - Nét mặt Gen giờ đây đã trở nên hãi hùng đầy đáng sợ.
- Gì thế chú em, tôi chỉ đến để chơi thôi, đừng căng quá chứ!
- Tôi hi vọng là vậy!
- Tất nhiên.
- Thủ lĩnh, nhưng còn con nhỏ kia thì sao? Chúng em chưa trả thù để hả dạ cơn giận được - Đàn em Trịnh Long sấn tới như “kêu oan”, chắc bọn chúng vẫn còn ức lắm, cơ mà Bảo Bảo chỉ đánh chưa tới hai chục tên, và cho một thằng tai to mặt lớn bị bầm tím người thôi, có đứa nào chết đâu mà sợ!
- Thôi nào mấy huynh đệ, đừng nóng - nói rồi Thế Vinh nghiêng người, hất cằm về phía Bảo Bảo - Đàn em tôi thù hằn quá sâu đậm rồi, phải tính sao đây?
- Muốn đánh nhau? - Bảo Bảo thờ ơ phang một câu nói thật sự có sức công phá rất mạnh, mọi người trong Bar khi nghe câu nói đó mặt mày đều tím lè tím lẹt. Đúng là một cô gái có lá gan không hề nhỏ, Bang Trịnh Long ở phía đối diện đã sớm tuôn mồ hôi, nhưng ai nấy đều đang cố giữ vẻ bình tĩnh để không được mất hình tượng.
- Ha... gì thế? - Ban đầu Thế Vinh còn mở họng cười cho được, nhưng rồi mắt hắn hằn đỏ, cơn tức giận chợt bộc phát. Hắn nhanh tay túm áo Bảo Bảo, thoáng cái bàn tay máu lạnh của Thế Vinh đã sốc người Bảo Bảo lên làm nó chưa kịp trở tay. Thế Vinh kề sát mặt nó, giọng nói trầm xuống, không còn láo lếu như ban nãy, tuy nhiên trong giọng nói chứa đầy sát khí - Đừng xem thường Bang Trịnh Long này, có ngày cô bé sẽ phải nhập viện đấy, biết chưa?
- Hừ! - Nó chỉ hừ lạnh một tiếng thay cho lời đáp trả, sau đó, Bảo Bảo khẽ cúi người, luồn lách một cái tạo thành tư thế xoáy vòng tuyệt đẹp kèm theo cú đá thần sầu vào mặt Thế Vinh nhưng thật may hắn đã đỡ kịp thời, Bảo Bảo cũng hơi bất ngờ, có người đỡ được cú đá của nó, quả là “không phải dạng vừa đâu”, hạ chân xuống Bảo Bảo nhếch mép - Không tồi!
Thế Vinh đưa tay ra nhìn, bắp tay đôi chút ửng đỏ, hắn phủi tay như thể dính bụi.
- Rất tốt, sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau đấy! - Nói xong với Bảo Bảo, Thế Vinh quay qua đàn em uy nghiêm ra lệnh - Về thôi!!
Cả đám Bang Trịnh Long lầm lũi bước theo sau Thế Vinh, tuy rằng trong lòng vẫn còn uất ức chưa trả thù được cho anh em mình được. Mọi người trong Bar lúc này mới dám thở mạnh, nãy giờ chứng kiến toàn bộ, y như trong phim!!! Ai nấy đều vuốt vuốt ngực, không khí căng thẳng quá!! Gen phía sau cùng với đôi mắt đăm chiêu đứng nhìn “Bang chủ Bang Trịnh Long cũng về, căng rồi đây“. Bảo Bảo từ từ gỡ chiếc mặt nạ ra, quăng một cái không thương tiếc, nó khoanh tay tựa lưng vào thành tường “Trịnh Thế Vinh... ư?“.
-----
- Hôm qua cậu đi đâu đấy? - Dương ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Bảo Bảo, hiện là nó đang xem ti vi thôi. Ngoài đó ra, nó chẳng muốn làm gì hết, nếu cứ ăn với xem miết thế này, e rằng nó sẽ thành con heo mất.
- Đi đâu là đi đâu? - Bảo Bảo trưng ra bộ mặt ngây thơ như con nai tơ.
- Tối về biệt thự tôi chả thấy ai! - cậu ta cầm cái điều khiển chuyển kênh khác, thiệt tình lúc nào Bảo Bảo cũng xem ba cái chuyện chẳng liên quan gì cả. Bảo Bảo nghe Dương nói xong, nó khựng người lại, có cần hỏi cặn kẽ thế không? Bảo Bảo nhe răng cười hờ hờ.
- À... tôi đi chút chuyện thôi... mà Gen bây bê của tôi đâu rồi nhể? - nó đánh trống lảng đổi chủ đề, nó ngó nghiêng lung tung như đang tìm Gen nhưng thực chất là chỉ giả vờ.
- Đừng nói là cậu đến Bar?
- Ù uôi... sao cậu biết hay thế? - Bảo Bảo hớn hở mặt mày, thằng bạn chí cốt đúng là hiểu nó. Nhưng rồi nó khựng lại, Bảo Bảo mím chặt môi “chết! quá lố rồi!“. Nó khẽ liếc sang Dương, “ôi thật bất ngờ” cậu ta chả tức giận gì hết. Cái bản mặt đơ như cây cơ của Dương vẫn thế.
- Từ giờ tôi chẳng màng cấm cậu đâu - Dương lên tiếng với câu nói hết sức đáng yêu, Bảo Bảo nghe thế trợn mắt, Dương nói thật hả? Ôi, đúng là thằng bạn thân. Sao nó lại yêu Dương thế không biết! Bảo Bảo đang tung tăng chìm trong niềm vui sướng lại bị Dương đạp một cái như từ thiên đàng rơi xuống địa ngục, cậu ta liên tiếng gườm gườm nó - Nhưng... cậu còn quậy phá... thì hậu quả... cậu biết rồi đấy.
Lời nói đe dọa từ Dương khiến Bảo Bảo tụt hứng, cái gì chứ thằng bạn phũ phàng này nó muốn đấm cho bay mặt quá! Nhìn cái mặt là phát ghét rồi. Suốt ngày đe dọa con bạn thân đáng yêu này. Bảo Bảo bị hụt hẫng, nó đứng phắt dậy nhàn hạ bước đi, không nói gì cả. Đợi đến khi nó ra đến cửa Dương mới cất tiếng hỏi.
- Bảo Bảo, đi đâu thế?
- Tôi đi shopping! - Vừa dứt lời, Bảo Bảo phóng cái vèo rồi biến mất tăm. Dương thẫn thờ, cậu đang định đứng dậy đi cùng nó, chạy gì mà nhanh thế?
...
...
Bảo Bảo trên chiếc xe máy mới mua của nó phóng như bay, vượt qua đèn đỏ liên tục trước những con mắt của hàng chục người đi đường. Nó cứ rú ga lên thích thú, hưởng thụ những đợt gió mát rượt phảng phất qua mái tóc. Chuyện là Bảo Bảo chỉ mới học được cách lái xe máy từ mấy tháng trước thôi, do sư phụ Hạo Dương đệ nhất khó tính càu nhàu chỉ bảo nên tận ba tháng nó mới học được. Thế nên giờ đây, Bảo Bảo cảm thấy thích thú mà phá lệ liên tục không tuân thủ luật lệ giao thông, nó phóng xe máy theo cảm hứng đấy, vượt đèn đỏ như chơi. Cũng may là đó giờ chưa gặp cảnh sát, chứ không Bảo Bảo đã phải lên phường uống nước chè miễn phí mấy lần rồi.
Đến gần trung tâm mua sắm, nó kít mạnh phanh làm bánh xe rê tận mấy mét đậm hết cả mặt đường. Bảo Bảo dựng chống chân, bỏ mũ bảo hiểm ra từ từ bước vào. Cũng lâu rồi nó chưa đến đây đấy, khu trung tâm mua sắm rộng lớn rất được ưa chuộng. Nơi đây rất tuyệt vời bởi cái không khí luôn luôn tấp nập đầy ắp những sản phẩm đặc biệt và giá cả phải chăng cho khách hàng.
- Ôi mẹ ơi, ngon quá!!! - Bảo Bảo đang thưởng thức những món ăn cực ngon tại khu ẩm thực trong siêu thị, khu ẩm thực này làm việc theo hình thức “Bếp mở” đầy sống động và gần gũi, cung cấp đầy đủ các món ăn, từ các món ăn Việt Nam được yêu thích đến vô vàn các món ăn khác mang nét đặc trưng của nhiều nước Đông Nam Á. Bảo Bảo không ngừng thử hết món này đến món khác, quả đúng là thiên đường, chỉ bằng một chữ “tuyệt” thôi cũng đã đủ để diễn tả hương vị món ăn nơi đây rồi.
_ Waooo!!! Waooo!! - Lần này là khu mua sắm với các sản phẩm thời trang rất đa dạng và có nhiều thương hiệu trong và ngoài nước từ túi xách, mắt kính, đồ trang sức... đến quần áo và vô vàn các phụ kiện đi kèm khác. Bảo Bảo nhìn mà muốn lóa cả mắt, chắc phải đeo kính râm, sáng chói lóa quá mà. Một chiếc đồng hồ nam armani chính hãng đã lọt vào mắt xanh của nó, chiếc đồng hồ được phủ hoàn toàn bằng một màu bạc ánh kim trang trọng, Bảo Bảo thầm nghĩ, chiếc đồng hồ này hợp với Dương lắm nè, hay nó rủ lòng tốt mua cho cậu ta nhể? “Ừm!” Bảo Bảo gật đầu, thôi thì mua tặng cậu ta cho rồi, trước giờ nó có tặng Dương món đồ nào đâu.
- Chị ơi, cho em chiếc này nhé! - Bảo Bảo chỉ tay vào chiếc đồng hồ lấp lánh ánh bạc đó, nở nụ cười, chắc chắn, Dương sẽ thích mà cảm ơn nó rối rít cho mà coi. Ha ha.
- Thưa quý khác, sản phẩm đó vừa có người đặt hàng rồi ạ.
Giọng nói của chị nhân viên khiến nụ cười trên môi Bảo Bảo tắt lịm, mặt nó u ám, sa sầm nặng nề. Nhưng rồi Bảo Bảo gắng gượng cười, nó khua môi múa mép.
- Hề hề... chị xinh đẹp ơi, người nào muốn mua thì mua đại đi, đặt hàng thôi thì chắc chắn là không thích hay khôn cảm tình với nó rồi. Thôi thì chị bán cho em đi mà. Nhaa! Nha! Chị nhân viên xinh đẹp, đáng yêu!!!
- Không được đâu thưa quý khách! - Tâng bốc nghe muốn chảy nước vậy mà chị nhân viên vẫn cương quyết cho được, tuy rằng chị ấy có đôi chút siêu lòng.
- Chị nhân viên đẹp lồng lộng như hằng nga, bán cho em đi mà!
- Mong quý khách thông cảm!
- Đi mà chị!
- Xin lỗi quý khách
Đến lúc tức giận rồi, phiền rồi, khen thế mà vẫn không chịu bán cho nó. Bảo Bảo trợn ngược mắt, lườm lườm chị nhân viên tội nghiệp.
- Rốt cuộc là đứa nào đặt hàng thế hả???
- Là tôi! - Trịnh Thế Vinh từ xa đi đến, ôi chồi... xung quanh cậu ta tỏa ra ánh hào quang đến chói lóa hơn cả khu mua sắm. Khuôn mặt toát lên sự kiêu ngạo nhưng đầy sức quyến rũ khiến cho phái nữ trong siêu thị đều rú lên như hâm hấp. Bảo Bảo cắn môi, đúng là oan gia ngõ hẹp, nó phải thay đổi tính cách, tránh để Thế Vinh phát hiện nó chính là cô gái trong quán Bar tối qua.
- Chào!! Anh chàng đập chai ngạo mạn thô lỗ!!