Chuyện vui đối với anh mà nói chỉ là khi có cô bên cạnh chứ mấy chuyện khác thì cũng kệ. Mới cái vụ tên giống người anh yêu nhất thôi đã um lên rồi chứ nói đến mấy chuyện khác không liên quan anh không muốn nói tới. Kệ nó vừa nói với anh chuyện gì, anh cất chiếc điện thoại vào túi rồi đi đến cuộc họp.
"Chúng ta đi thôi"- anh gọi tên quản lí ngoài cửa rồi đi đến phòng họp. Đang đi anh lại bắt gặp cô em gái của mình đang hớt hải chạy vạy . Lấy làm khó hiểu anh tới bên nhỏ hỏi :" Vy, có chuyện gì mà em hớt hải đấy?"
Nhỏ luống cuống vừa chạy vừa đáp lại :" Hồng vừa gọi cho em đến bệnh viện trung ương. Không biết có chuyện gì nữa nhưng em phải đi nhanh không nó mắng em chết"
Đầu anh hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng, gọi cả cho em mình đến đó nữa ư, anh không hiểu chuyện gì nữa?
*****************************************
"Phòng 301, phòng 301 đâu ùi....A, kia rồi"- cô ngó ngang theo từng dãy số và cuối cùng cũng tìm thấy được biển "301"
Nhỏ mở phòng thì nhìn thấy nó đang gọt hoa quả còn ...cô thì đang ngủ . Nó giật mình tiến tới chỗ giường hỏi nó giọng không mấy tức giận :" Rốt cuộc là chị gọi em gấp gáp như thế là để đến đây gọt hộ đống hoa quả này à"- vừa nói nhỏ vừa chỉ vào bịch táo mới gọt được một quả.
Nó đang vui vẻ gọt táo thì bị nhỏ tấn công từ phía sau nên giật bắn mình, tí nữa là đứt tay luôn.
"Có biết nói như vậy làm người ta giật mình lắm không?"- nó đang vui dần dần chuyển sang tức giận một cách tột độ.
" Không chị em với mày gì nữa. Trả lời tao đi, mày gọi tao đến đây làm gì. Gọt đống hoa quả thay mày hay chỉ đơn giản gọi tao đến thăm Nhi?"
"Mày nói chẳng đúng một từ nào. Tao gọi mày đến đây là để nói cho mày một bí mật, đảm bảo nói ra mày sẽ sốc không thuốc chữ luôn"
"Thật á, nói đi xem "
"Thật ra...."
Đang háo hức thì chớ lại bị nó xiên cho quả chần chừ liền hét toáng lên :" Nói điiiiiiiiii"
Miệng nó há ra, tay thì bịt kín hai lỗ tai rồi nói :" Rồi rồi kể đây. Thật ra người yêu anh mày còn sống đó..."
"Mày nói cái gì. Mày bảo Nhi còn sống á?"
"Mày không nghe lầm đâu. Nhi đang nằm trên giường bệnh đây này"
"Đây không phải là...."
"Để yên tao chưa nói xong". Và rồi nó kể lại toàn bộ chi tiết mọi chuyện cho nhỏ , nhỏ đã rất sốc khi nghe chuyện đó. Thật không thể nào mà tin được , hóa ra chị dâu tương lai đó vẫn còn sống mà sống ngay trước mặt mình bao ngày mà không ai biết hết.
Đang trong không khí yên lặng thì một tiếng động vang lên, và đó chính là tiếng rơi của chiếc điện thoại. Bốn chiếc mắt nhìn ra phía phát ra tiếng động và rồi đó chính là...anh.
Mọi người chắc đang thắc mắc tại sao anh lại ở đây đúng không. Đáng ra anh giờ đang trong cuộc họp mới đúng nhưng thấy nhỏ đi nên anh cũng lóng nòng mà đi theo luôn. Đến nơi đang định vào thì nghe được hết mọi chuyện và chiếc điện thoại trong tay cũng thế mà rơi xuống.( Chú thích : Đang định gọi cho anh quản lí nói dời cuộc họp , chưa kịp gọi thì nghe thấy chuyện đó.)
Anh đã nghe được hết tất cả. Không thể thoát khỏi sự xúc động, anh chạy đến bên chỗ nó hỏi :" Hồng, em nói điều đó là sự thật đúng không?"
" Em vốn dĩ gọi anh tới cũng là nói cho anh mà ..."
Người con gái anh yêu nhất , người con gái anh hằng ngày nhớ mong hóa ra chưa chết. Nếu không vì tin đồn năm đó , chắc chắn anh đã không phải xa cách cô tận bảy năm rồi, đúng là ....- anh nghĩ như thế trong đầu và cười nhạt, tự chế giễu bản thân mình, anh liệu có xứng với cô nữa không.
"Chắc mọi người biết hết mọi chuyện rồi...."- Đang ngủ lấy sức thì cô bỗng dưng tỉnh lại , thấy mọi người đông đủ nên cũng đoán ra được nó đã nói ra tất cả vội bắt chuyện luôn.
"Em là Nhi đúng không?"- anh giữ chắc hai bên vai cô , nhìn thẳng vào mắt cô nói.
Bị anh nhìn thẳng, khuôn mặt đẹp trai hồi nào của anh làm cô không khỏi không ngượng ngùng. Thôi nếu anh đã biết rồi thì cũng chả làm gì được, cô vẫn còn yêu anh cơ mà , cô phải nói ra lời từ con tim mình :" Ngốc, em là Nhi đây"
Nghe được câu nói của cô anh mừng lắm, vui đến nhường nào. Một cái ôm sau bảy năm xa cách đã diễn ra tại đây. Anh ghé sát vào tai cô nói :" Anh yêu em..."
Cuối cùng một nụ cười hạnh phúc của cô cũng nở. Cô không thể ngờ anh vẫn yêu cô. Ngay bây giờ cô cảm thấy mình đúng là người hạnh phúc nhất trên trái đất này.
"Em cũng yêu anh...."
***************************
*Một năm sau
Trên lễ đường ba cô dâu đang tiến đến chỗ ba chú rể. Ba cặp đôi hoàng tử-công chúa đẹp chưa từng có. Những tiếng kêu từ máy ảnh cứ ngút ngàn trong lễ đường. Hàng ngàn cánh hoa bay tung tóe khắp con đường dẫn tới hạnh phúc. Qua bao nhiêu đau khổ, gian nan, cuối cùng họ cũng tìm tới được hạnh phúc của chính mình, cùng yêu thương người mà họ yêu nhất....
Sau một năm ba cô gái đã được ông trời ban tặng cho ngày hôm nay. Ngày mà họ nhớ mãi trong đời....
***************************
" Ba ơiiii . Mẹ mắng con này"- đứa trẻ năm tuổi thấy ba mình về thì chạy ra cửa ôm chầm lấy bố , giọng nũng nịu.
"Ba thương, đợi ba mắng mẹ rồi cha con ta cùng đi tắm nha"
"Vợ yêu! Sao em lại mắng con trai cưng của anh nữa rồi"
"Ai là vợ yêu của anh. Anh yêu thằng ranh đó hơn em cơ mà"- người được gọi là vợ đang làm cơm giọng hờn dỗi với người ba đó.
"Ai bảo anh yêu con trai nhất, anh yêu vợ nhất đó"- người ba đó vội vã lấy lại lòng vợ.
"Ai da, ba không yêu con nữa . Con khóc cho ba bây giờ...."- đứa trẻ nghe ba nói thế thì hờn dỗi quay đi.
"Không không, ba yêu con nhất trên đời mà...."
"Này, nói cái gì cơ?"- giọng cô càng ngày càng tức giận.
"Không có gì, anh yêu vợ nhất á"- anh đổ mồ hôi hột với hai người này mất thôi.
"Ba...."
Và cứ thế cuộc tranh giành sự yêu thương cứ thế diễn ra. Hạnh phúc của họ đang ngày càng tăng lên và chắc chắn sẽ không có điều gì cản trở được hai con người này,,,,,
"Hoàng Khánh Nam, em yêu anh"
"Vương Hàn Nhi, anh yêu em"
Đó chính là hai lời nói trên chiếc giường của họ.....
END.
(Bắp: Còn chương Ngoại truyện nữa nên mọi người đừng quên đi truyện này vội nhá