Học sinh của trường Vĩnh Thiên đã về gần hết, có khoảng hơn 30 học sinh đang ở sân trường. Vy vừa bước ra khỏi cổng trường được vài bước. Thì kéo đến trước mặt cô là 1 đám người khoảng 15 người gì đó, mặc đồ đen. Người thì dao, người cầm gậy, có người tay không. Có vẻ tên đi trước chính là tên cầm đầu. Hắn bước lên trước:- Mày là Trần Hoàng Yến Vy?_ Thằng này vênh mặt lên hỏi.
- Thằng ranh con, mày là gì mà dám gọi thẳng tên tao?_ Cô cũng không kém. Học sinh chạy túi bụi ra cổng trường xem.
- Con nhóc kia, tao chính là anh trai của Hà My._ vẫn với cái giọng muốn vả.
- À, Hóa ra là anh của cái con vi khuẩn đó hả? Vi khuẩn anh?_ Vy hạ bệ nó trước mặt mọi người, còn gọi hắn là vi khuẩn anh cơ.
- Mày....mày...._ Hắn tức tới nổ phổi cũng nên.
- Mày cái con khỉ._ Vy quát.
- Anh em đâu xông lên dạy cho nó 1 bài học_ Hắn tức quá bây giờ chỉ nghĩ là ta không đấu mồm được với ngươi thì ta đấu chân tay.
Hắn vừa nói xong thì những tên đằng sau xông tới đánh nó. Chị Vy thấy thế miệng nhen lên 1 nụ cười nửa miệng, Nghĩ gì mà đòi đấu với ta. Thế là chị cũng xông vô đánh nhau luôn. Lần lượt từng đứa 1 tới ngã gục. Có một tên bị chị đạp đúng chỗ hiểm, hắn ngất luôn tại chỗ. Vy lấy luôn cái ống típ của hắn rồi tiến tới đập cho tụi kia 1 trận. Cô di chuyển rất nhanh, khó có thể quan sát được. Những tên kia cứ lao vào là lại bị cô đánh cho lia lịa. 10 phút sau, khi tất cả đã ngã hết xuống mặt đất, theo Vy nghĩ là đã không dậy nổi rồi, nhưng không hẳn. Vy nhặt cặp sách dưới đất bước đi không để ý phía sau. Tên anh trai Hà My lén rút 1 khẩu súng ra, hắn giơ lên ngắm mục tiêu....
" Keng".
Viện đạn từ súng của hắn đã bắn ra nhưng có điều nó đã bị 1 viên đạn khác bắn trúng rồi bay đi chỗ khác. Lúc này Vy mới quay người lại. Anh trai Hà My đang sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
" Bộp"
Lại 1 viên đạn nữa được bắn ra, nhưng không phải từ súng của tên đó. Viên đạn cũng không hướng về Vy, mà hướng về tên đó. Hắn trúng đạn vào thái dương. Máu bắt đầu chảy lênh làng. Nhìn về hướng viên đạn đó bắt ra, có 3 chàng trai, lịch lãm bước tới. Đây không ai khác chính là tam quân của Vy. Người giết anh trai Hà My chính là Hạo quân, cũng có lúc có ích phết đấy chứ. Vy khoanh tay nhìn tam quân tiến về phía mình rồi nhìn họ quỳ đầu gối cao, đầu gối thấp.
- Tam quân hộ giá chậm, mong Bang chủ tha thứ_ Không biết ba anh này có bảo nhau trước hay không nhưng cùng đồng thanh nói câu này.
Lúc này những học sinh ở trường đang xì xèo to nhỏ, danh tính của cô là gì, họ là ai, cô có sức ảnh hưởng thế nào. Và còn có 1 người con trai chính là Khánh đã chứng kiến mọi việc từ xa. Đáng ra là Minh cũng được chứng kiến nhưng Minh theo gái đi về trước từ lâu rồi. Mọi người cũng biết gái nào rồi đấy.
- Đứng dậy đi, ta có sao đâu_ Vy phủi phủi quần áo.
- Dạ_ Nói rồi tam quân đứng dậy.
- Có việc gì không, sao tự dưng lại mò tới tận trường ta học thế?_ Vy hỏi rồi hất hàm về phía trường học.
- Dạ, có chuyện gấp, mời người theo tam quân 1 chuyến ạ_ Vương quân lễ phép, giọng nói nghiêm túc.
- Xem nào..... Thôi cũng được, đi thôi_ Chị nhìn đồng hồ ở tay rồi gật đầu.
- Mời người_ Nam quân giọng trẻ con hướng bàn tay về chiếc limo bên đường.
Thế là Vy lên xe đi cùng họ tới căn cứ hoạt động của họ, Biệt thự Diamond, có nghĩa là kim cương. Ngôi biệt thự này được đặt tên như vậy là bởi vì, trong ngôi nhà được trưng bày nhiều đồ làm = kim cương, cũng có phòng chỉ bày nguyên viên kim cương thôi. Ngoài ra đây còn là nơi nhập các loại trang sức làm từ kim cương về cho Bang chủ và phó bang dùng. Đây cũng không phải chỉ là 1 căn biệt thự bình thường, Còn có 1 tầng hầm dưới đất rộng lớn không kém diện tích bên trên. Nơi đây mới đúng là căn cứ hoạt động. Lượng vũ khí lớn được trang bị, phòng địch tấn công. Nhân sự bảo vệ cực đông, 50 người.
"...Reng....Reng.."Tiếng chuông ra chơi vang lên. Học sinh trong các lớp học lại vỡ òa niềm vui hạnh phúc. Đứa thì xuống căng tin, đứa xuống sân, nhưng cũng có người ngồi trong lớp. Khánh đã ra ngoài. Vy sắp.....
- Vy! xuống căng tin với tụi tao không?_ Nhi hỏi Vy, đứng bên cạnh là Minh.
- Thôi, đứa đi đi_ Vy từ chối.
- Vậy tụi tôi đi đây_ Minh nói rồi đẩy Nhi đi.
Ngồi trong lớp mình chưa được hai phút. Cô sực nhớ chưa đi thăm quan trường này, thế là đứng phắt dậy cô bước đi. Cuối hành lang tầng , có mùi hưng gì đó thơm dịu dàng. Cô bước ra sau trường, trong đầu cô đã thầm đoán trước được là hoa gì rồi. Wao! đập vào mắt Vy là gì đây, một vườn hoa hồng đang khoe sắc. Vàng, trắng, tím, đỏ, cam màu nào cũng có hết trơn. Nhưng lại trơ ra cái cây lộc vừng to lớn, cũng đang ra hoa. Nhẹ nhàng bước tới ngồi dưới gộ lộc vừng đối diện khóm hoa hồng đỏ. Dùng ngón tay trỏ và giữ cô nâng bông hồng tới gần mũi ngửi.
- Thơm quá, sao mình không biết chỗ này sớm hơn nhỉ_ Cô tự nói minh ( tự kỉ)
Ngồi dựa lưng vào gốc cây, tay ôm chân, nhẹ đặt đầu mình vào đầu gối. Trong cô đang nhen lên suy nghĩ phải cúp học để ngủ ở đây mới được, thì cô lại bị làm phiền...
- Thầy à, tôi đâu phải con nít đâu_ Giọng cô giáo.
- Đi mà, chỉ hôn cái thôi, tối ta đi ăn tối nhé!_ Giọng thầy giáo này nghe quen quen
- Thôi đc rồi cái nhé_ giọng cô vừa nãy
giáo viên đó cứ ở đó tình tứ với nhau mà không hay biết từ đầu đến cuối cuộc hội thoại đã bị Vy quay hết lại.
" Quả này bà chết với tui nhé bà cô tiếng anh, thầy quản giáo ơi, em xin lỗi, chỉ tại thấy dính với cái bà em ghét nên thôi thì thầy chịu khổ chút vậy. Chỉ là đuổi việc thôi mà." Đó là những điều trong đầu nó nghĩ. Khoảng phút sau đôi gian phu kia vào lớp. Cô cũng đứng dậy về lớp. Chuông reo rồi mà. Ngồi vào chỗ của mình, Khánh và Vy không ai nói lời nào. Cho tới khi nó đang nằm dài ra bàn thì cái cô tiếng anh kia gọi nó lên bảng.
- Cô gọi em hả? _ Nó thản nhiên hỏi lại cô, nhưng cô chưa kịp trả lời đã có người chen vào.
- Cô điếc hay sao mà hỏi lại_ Khánh dùng câu của Vy lúc trước.
- Trời ban cho tui mắt mũi miệng. Việc gì tôi phải im lặng_ Vy quay qua lườm Khánh.
- Nói thì to đến nỗi muốn gọi cả cụ tổ người khác lên ý nhờ_ Khánh đắc ý
- Tui đây ăn to nói lớn từ nhỏ, cụ tổ nhà người khác có thấy lên đâu, mỗi cái cụ tổ nhà anh là không chịu được thôi_ Chị Vy cũng không phải dạng vừa đâu.
- Vậy sao cô không im lặng làm doraemon lấy cái máy vượt thời gian mà gọi cụ tổ lên, cho đỡ điếc tai tôi._ Anh Khánh đang hình dung mặt chị Vy lắp vào thân hình doraemon, rồi cười trong lòng nhưng cũng không được lâu.
- Anh sợ mai kia xuống dưới ý không có ai chơi cùng nên muốn nhờ tôi gọi cụ tổ anh lên rồi đi cùng anh cho đỡ chán ý gì?_ CHị Vy đã ra tay cách chặt chẽ.
- này....cô....cô..._ Anh khánh tức đến nỗi không nói được gì
Vy đang định nói lại cho anh ta trận nhớ mặt thì cô giáo lên tiếng...
- Em Vy lên bảng làm bài tập đi, lớp học không phải chỗ cãi nhau. _ Giọng nghe mới oai làm sao.
Trong lòng Vy thì chỉ cười đắc ý nghĩ bà còn non lắm chưa đủ tuổi cho câu gừng càng già càng cay đâu. Thế rồi cô lên bảng làm bài tập. Tưởng chừng như bài này chỉ có vài người giải được, tốn không ít thời gian thì khi chị Vy đã sắn tay vào việc thì chưa đầy phút, đã xuống chỗ thản nhiên tặng Khánh cái nhìn đầy khiêu khích và ngồi xuống nhẹ nhàng. Lớp học ồ à khen ngợi Vy, khâm phục khẩu phục rồi đây. Cô giáo nhìn bài làm rồi cũng phải trố mắt lên nhưng mà tức lắm kế hoạch không thành.
- Đúng._ Cô giáo nói đúng chữ nhìn nó.
Tiếp tục giảng bài, đầy đọa học sinh chưa được bao lâu...
" Reng....Reng....Reng"
Tiếng chuông báo về vang lên. niềm hạnh phúc lại vỡ òa trên mỗi khuân mặt. Hôm nay các lớp a, a, a chiều được nghỉ để các lớp từ a đổ đi, đi lao động công ích.