Nhân vật Nguyễn Trường An, 17 tuổi, chủ bang Magasta, mẹ Nhật, bố Việt, mới về trường Vĩnh Thiên học không được lâu, nhưng đã gây thù chuốc oán với nhiều người.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vy về nhà cũng đã 5 giờ chiều. Ngôi biệt thự hôm nay trông đẹp hơn bao giờ hết, người làm vẫn đang tất bật giăng thêm đèn để tối còn sáng. Đặt chân vào nhà thì không như thế mấy. Không khí êm dịu hơn, Sạch sẽ hẳn ra rồi.
- Con mau đi tắm đi, xong xuống nhà ăn tối để còn chuẩn bị chứ._ Ông Dũng từ trong phòng bước ra.
- Dạ vâng, hôm nay mấy giờ tiệc tàn thế ạ?_ Vy vừa ngó đồng hồ vừa hỏi.
- Chắc 10- 11giờ gì đó, thôi lên phòng đi._ Ông Dũng trả lời xong giục nó.
Vy vẫn thản nhiên bước lên phòng như thường. Tắm xong cũng đã được 20 phút, cô xuống nhà bếp ăn tối. Đã chuẩn bị xong, Người làm lại xếp háng đứng ở trước nhà và chân cầu thang.
- Chào buổi tối cô chủ._ Tất cả mọi người đồng thanh nói và cúi chào
- Dậy đi_ VY nói câu này họ mới dám đứng thẳng lên nhìn cô từ sau.
Vy ngồi vào bàn ăn. Cha cô thấy cô thì cũng mới bắt đầu ăn. 2 cha con chả vội vàng là bao nhiêu, họ ăn như bình thường, còn ngồi nói chuyện với nhau nữa.
- Ông chủ, Cô chủ, váy được chuyển đến rồi ạ._ Quản gia Quân từ ngoài đi vào báo.
- Đúng giờ phết, 6 giờ đúng. Bảo người mang lên phòng cho Vy đi_ Ông Dũng nhìn đồng hồ.
- Ta sắp có váy mới, haha._ Vy ngồi bên nghe thế vỗ tay đen đét, cười hả hê.
Ông Dũng thấy con mình đã sắp 18 tuổi đến nơi mà cái cảnh trước mắt không khác gì con nít 5 tuổi thì cũng cười lớn theo Vy. Ăn xong hai cha con lại mỗi người một ngả, ai về phòng nấy, chuẩn bị tươm tất. Vy trên phòng đã có 2 người hầu, một cô chuyên gia trang điểm nổi tiếng cho các sao và một cô là chuyên gia làm tóc mới từ Anh qua. Thời gian trôi vèo vèo, lúc này xe ô tô đã bắt đầu chở khách tới. Đầu tiên chỉ vài người nhưng cứ đông dần, đông dần lên. Mặt đường ngoài cổng nhà đã bị xe ô tô đỗ kín hai bên đường, còn mỗi lối ở giữa để vào thôi. Trước cửa nhà là quản gia Quân đang soát danh sách khách mới và cũng là người tiếp nhận quà sinh nhật của cô chủ mình. Cứ chốc chốc, 1 đám người lại bê 1 đống quà hộp to nhỏ, đủ màu lên phòng của Vy. Ông Dũng bây giờ mới ra mặt chào hỏi khách khứa trong phòng khách, đi cạnh là 2 vệ sĩ áo đen. Mọi người chớ nên coi thường cái phòng khách này nha, nó có chiều rộng là 40m, chiêu dài 70 m đấy, to vĩ đại. Được trang trí = những chùm đèn to và đẹp nhất. Bộ bàn ghế mọi khi đã chuyển đi lúc nào thay vào đó là những cái bàn hình chữ nhật ài 2m đựng nước uống và đồ ăn để sát các mép tường phòng, tạo ra khoảng trống rộng lớn ở giữa để khách đứng đó và đi lại nói chuyện.
Mọi người đang vui cười nói chuyện thì 2 vị thiếu gia và 1 tiểu thư tới, chiếm trọn ánh mắt của họ. Khánh đi một mình, Minh thì có mẹ đã đến trước rồi còn Nhi có cả ba và mẹ ở đây. Nhi hôm nay thật là xinh đẹp, cứ phải nói là tiên nữ giáng trần. Nhỏ mặc đầm dạ hội lệch vai đính ren mà trắng, trên vai có 2 bông hoa = đá ruby đỏ, thắt ở em là 150 cara kim cương đính ở đó, phần chân váy khi quay cứ phải gọi là bay bấp phới; Cổ đeo dây chuyền hình Hoa hồng kim cương trắng. Tóc búi cao, mái =, mai dài 1 bên. Ông Dũng bước lên cái = bục cao phía trước mọi người.
- Sau đây tôi muốn giới thiệu với các vị cô con gái dấu mặt của mình._ Ông nỏiòi chỉ tay về hướng cầu thang.
Mọi người dồn hết ánh mắt về đó, nhạc vang lên, tiếng dày cao gót ngang lên nho nhỏ. Vy không khác gì 1 thiên thần 17 tuổi. Với chiếc váy cúp ngực màu xanh nước biển nhạt, tôn dáng với các đừng xẻ sâu ở lưng, ôm sát phần trên cơ thể, phần chân xẻ cao giúp Vy đi lại một cách dễ dàng có thể chạy nhảy như thường, Ngoài ra được coi như 1 cái áo cánh mặc ngoài váy này nhưng nó không sát với vai mà trễ hơn đó là những hạt kim cương được sâu thành chuỗi nhưng có cách nhau, nếu dùng dao cứa hay cắt thì nó cũng đều không bị đứt gì hết. Mái tóc xõa ngang vai, uốn xoăn nhẹ, bồng bềnh. Đeo thêm bộ trang sức từ đá quý mà ba nó tặng, trông nó kiêu sa, lỗng lẫy biết chừng nào. Nó khẽ nở một nụ cười được nó cho là đẹp nhất. Như thế là đã đủ trái tim mọi người xao xuyến, trái tim Khánh đập rộn ràng. Vy bước lên bục đứng cạnh ba.
- Đại tiểu thư, con tự giới thiệu đi._ Ông Dũng đưa micro cho Vy.
- Cảm ơn tất cả mọi người đã tới đây dự bữa tiệc nhỏ này và cũng như đã gửi lời chúc mừng sinh nhật tới tôi. Tôi tên là Trần Hoàng Yến Vy. Cũng chỉ mới là 1 người không có gì trong tay thôi. _ Vy quay qua nhìn mọi người ở dưới, giọng pha chút tinh nghịch.
- Nhân dịp ngày này tôi cũng sẽ chao mọi quyền hành cho Vy, Con bé từ giờ phút này không còn là người thừa kế nữa mà sẽ là chủ tịch của tập đoàn Sophie, nắm giữ toàn bộ gia tài cũng như gia sản của gia đình họ Trần của chúng tôi trên khắp thế giới. Mong mọi người sau này giúp đỡ cho nó nhiều hơn. Tôi cũng không nỡ cho nó vào thương trường đâu, nhưng đã cho rồi thì tôi sẽ đứng quan sát và triệt để ngay những mối nguy hiểm cho con bé._ Ông Dũng lúc đầu nói bình thường nhưng về sau ông nhấn mạnh từng chữ, ý muốn nói sẽ giết bất cứ ai động vào con gái mình.
Quản gia Quân bê 1 cái khay, bên trong là 1 chiếc bút kí đính hơn 200 viên kim cương nhỏ, ở đầu trên bút máy là cái vương miệng bằng vang có gắn viên đá ruby to. Đây là cây bút có giá tiền là 4 triệu USD, biểu tượng của Trần gia. Và đây chính là cây bút đắt nhất, quyền lực nhất. Ông Dũng nhấc nó từ cái miếng đệm nhung trong hộp để trên khay ra, nhẹ nhàng chao cho Vy. Họ dừng lại nhìn xuống dưới 1 lúc, để chụp ảnh. Sau đó Vy nhận rồi cất vào hộp.
- Hay chăm sóc nó nhé._ Ông Dũng ôm Vy nói.
- Con sẽ làm. Mội người cứ tự nhiên._ Vy trả lời ba rồi nói với khách.
Lúc này Vy không kìm nén được dòng cảm xúc của mình nữa rồi. Đây là lần đầu tiên sau lần mẹ cô mất, cô nhắc tới từ mẹ nhiều lần như thế. Tất nhiên Khánh cũng không ngạc nhiên lắm cho tới khi Vy khóc. Những giọt nước mắt tưởng chừng như trong suốt, nhẹ nhàng lắm nhưng không phải. Trong mỗi giọt nước mắt của Vy đều chứa những nỗi đau đầy ắp, những kỉ niệm buồn đau khi chỉ là đứa trẻ. Khánh lấy trong túi áo ra chiếc khăn tay thơm mùi bạc hà, cũng cúi xuống bàn, lau những giọt nước mắt khỏi má cô. Cảm nhận được việc người con trai bên cạnh đang làm Vy bất ngờ. Đây là người con trai thứ hai trừ ba cô ra dám lau mắt cho cô. Càng ngạc nhiên hơn khi chính là người con trai hay cãi nhau như con nít với cô, một người lạnh lùng nhu tảng băng. Tuy vậy, cô không cản người đó, Không biết trong mình đang nghĩ gì nữa. Thấy Vy vẫn khóc, những giọt nước mắt làm anh cũng buồn theo. Khánh không kìm được nữa. Cậu vòng tay ôm ngang người Vy từ bên trái. Vy lại càng sững sờ, nhưng cô vẫn không kháng cự.
- Em đừng khóc, tôi cũng giống em, đừng khơi dậy những nỗi buồn trong tôi bằng những giọt nước mắt đó nữa được không._ Khánh buột miệng nói ra mất rồi.
Vy sững sờ, " Giống em", "nỗi buồn" người lạnh tanh như anh cũng có nỗi buồn sao? Cũng có biết quan tâm cô sao? Không phải mình lại mơ chứ? Đó là những gì cô nghĩ lúc này. Nước mắt của cô dần ít rơi ra rồi dừng lại. Vy không khóc nữa. Ngươi con trai kia đang vui mừng trong lòng biết mấy, ít ra lời nói của cậu cũng có cái gọi là cô nghe theo.
- Tại sao?_ Vy hỏi Khánh ( Nghĩa là tại sao lại làm những điều lúc trước, tại chị ngại quá)
Khánh càng vui mừng, Khánh đã đợi cô nói chuyện với mình từ lúc.
-Tại vì em là người đã cướp đi trái tim tôi ngay từ lần đầu gặp. Tại vì anh cũng là cậu bé không mẹ khi còn là đứa trẻ. Tại vì anh không muốn thấy em khóc._ Khánh trả lời chậm rãi, giọng nói không lạnh lùng như mọi ngày nữa, nó có xen tình cảm nồng ấm. ( anh Khánh đổi cách xưng hô nhanh nhề???)
- Tôi chả phải người con gái tốt. Anh đừng nói vậy. Bỏ tôi ra đi_ Vy nói rồi định đứng dậy bỏ đi, ai ngờ anh Khánh vẫn cứ ôm chặt khư khư, cứ như không giữ thì sẽ chạy mất, mà thế thật còn gì.
- Hãy như thế này chỉ lúc thôi không được sao. Làm ơn!_ Anh Khánh thay đổi rồi, còn có chữ làm ơn nữa kìa.
Vy không cựa quậy gì nữa, ngồi im như thế. Vậy là sao, sao cô lại làm thế? Chính cô cũng chưa trả lời được câu hỏi đó. Chỉ biết rằng ở trong vòng tay đó ấm áp, yên bình lắm.
Họ cứ ngồi như thế mãi....
phút....
phút......
phút......
" Reng....Reng"
Tiếng chuông báo giờ ra chơi đã kết thúc. Khánh vội vàng buông Vy ra tuy hành động là thế nhưng trong lòng không hề muốn. Học sinh đã vào lớp hết cả rồi, trừ cô giáo thôi. Rồi Vy đứng dậy, bước ra khỏi lớp học. Khánh nhìn theo rồi có suy nghĩ đi theo. Trong khi đó cả lớp đang không hiểu chuyện gì. Đi dọc theo hành lang tầng hai, lên tầng ba. Cô bước vẫn sải bước đi nhưng trong lòng thì là cả dấu hỏi chấm to đùng. Dừng chân trước cửa căn phòng lớn, phòng thư viện. Cô tò mò không biết thư viện trường này có bao nhiêu sách đây. Bước vào trong, không gian thật yên tĩnh, có lẽ là vì học sinh đã về lớp học hết cả rồi. Lướt qua mấy giá sách lớn mà cô vẫn chưa kiếm được quyển nào hay. Ngón tay trỏ khẽ lướt qua từng quyển sách cách chậm rãi, chợt cô dừng lại ở một quyển sách. Quyển tiểu thuyết Lắng nghe yêu thương. Đang dịnh lấy nó thì có người tay cũng chạm vào đang định lấy sách. Vy nhìn sang người con trai đó, người con trai đó cũng nhìn cô.
- Vàng Kim_ Vy sực nhớ ra khuân mặt ý.
- Tôi có tên đừng gọi tôi như thế_ Anh này vẫn lấy quyển sách.
- Quyển sách đó là của tôi chứ_ Vy cau có..
- Không nó là của chung, là do cô không lấy thì tôi lấy_ Anh này có ý muốn chọc cô.
- Cậu tên gì?_ Vy định nói lại nhưng hỏi tên đã.
- Nguyễn Trường An, lớp A._ An lật mấy trang xem rồi cụp lại.
- Chuyên Văn cơ, thả nào suốt ngày đọc sách. Coi như tôi nhường anh đó._ Cô tiếp tục đưa tay theo dạy sách.
- Nhưng tôi vẫn chưa biết tên cậu mà?_ Đổi mặt luôn.
- Nếu gặp lại tôi sẽ tự giới thiệu sau._ Vy bước qua dãy giá sách khác.
Chả là A là học giỏi tất cả các môn, A chuyên về văn anh, A chuyên về toán hóa lí, A chuyên về sinh sử địa. Còn những lớp khác chỉ là học bình thường thôi. Tuy là mất quyển ăn ý thứ nhất thì cô vẫn lấy được quyển tiểu thuyết khác. Cầm quyển Đam mê và thù hận của Sarah Macloen trên tay, cô lại bước vào lớp như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
- Em mới đi đâu vậy?_ Lại một thầy giáo dậy hóa hỏi nó.
-....._ Vy không nói gì chỉ giơ sách lên cho ông thầy giáo xem.
- Sao e vào lớp không xin phép?_ Dường như ông này cô tình bắt bẻ nó.
- Thầy nói nhiều quá rồi đấy._ Khánh không để Vy nói. Khuyến mại ông thầy cái lượm đến nỗi ổng đổ mồ hôi.
-Dạ, em vào chỗ đi._ Giọng ông đầy sợ hại nối Vy về chỗ.
Ngồi xuống chỗ nó không nói câu gì với Khánh. Cậu cũng vậy, cậu vẫn đang đày thắc mắc khi không may chứng kiến cái cảnh nói chuyện vui vẻ của cô với cái người tên An kia. Cứ thế cho tới giờ ăn trưa thì Vy lên tầng thượng của dãy nhà cao nhất trong trường, tầng thôi. lúc sau Khánh cũng mò lên theo. Trên tay cầm cái hộp đựng bánh napaleon, tiến về ghế đá chỗ nó ngồi, anh chìa ra trước mặt nó.
- Gì đây?_ Vy ngạc nhiên hỏi.
- Đồ ăn trưa. Cầm lấy, tôi mỏi tay lắm rồi._ Khánh ngồi xuống tay kia cầm cốc cà phê uống.
- Của tôi sao, cảm ơn nhé._ Vy cười nhận nó nhưng cô chỉ cầm mà không ăn.
- Đấy là cái cuối cùng của căng tin, tôi đã phải dùng đủ kế mới có được đấy._ Khánh thấy cô bối rối nói.
- Ừm._ Vy mở hộp cầm bánh = giấy ăn rồi cho lên miệng cắn miếng nhỏ.
- Ngon chứ?_ Khánh chăm chú nhìn Vy.
-...._ Vy không nói chỉ gật đầu.
Vậy là thời gian vẫn cứ trôi, họ ngồi đó nói chuyện rồi cùng xuống lớp khi chuông reo, cùng ra về trong thời gian nhưng không ở cùng nhà nốt.