2h45 phút.
Lẳng lặng về nhà mà không ai biết. Vy thay đồ đi ngủ. Nhưng... cô nào ngủ được trong lòng thao thức. Không phải là thương đám người bị giết đâu. NGhĩ nhiều chuyện rồi cô cũng chìm vào giấc mộng.
Sao mộng chẳng hồng...
...Cho tôi hạnh phúc dù chỉ 1 đêm.
Sao cứ phải là ác mộng...
... Để nước mắt rơi trong đêm.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Buổi tối mùa đông thật lạnh, tuyết rơi trắng xóa căn biệt thự Love. 1 cô gái học lớp 8 ngồi trước của nhà chờ người yêu trong niềm hạnh phúc.
Còn tại biệt thự Jacor, một cậu thanh niên, tên Adam tươm tất chuẩn bị đi gặp người yêu. Xe vừa ra cổng gặp bạn mình, Cody đnag đứng đợi.
- Lên xe đi?_ Adam
- Mày ơi, Alice bị bắt cóc, mau đến đường XX đi._ Cody với thái độ chậm là không kịp.
- Cái gì?
- đi đi.
Thế rồi với vận tốc 250 km/h cậu tới đó. Đang trên đường đi đột nhiên có điện thoại.
- Sao anh đến muốn vậy, để em chờ dài cổ à? anh đang đâu?_ Giọng Alice đầu dây bên kia.
- Đi cùng Cody_ Adam thoáng trả lời ngạc nhiên.
- À cái anh bạn anh Cody ý, bỏ nhà đi, ba mẹ đang tìm, anh có ở cùng thì gọi báo họ đi_ Alice tiếp tục nói.
Lúc này Adam hững hờ, sững sờ hết sức. Cậu cúp máy
- SAo cậu lừa tôi?_ Adam hỏi Cody.
- Tôi có lừa đâu, chắc nhầm người thôi.- Cody chối.
- Nhầm sao? Cậu biết trước giờ tôi tin cậu như thế nào không?_ Adam cáu. anh quay đầu xe lại.
- Tôi muốn xuống xe._ Cody biết sự việc bại lộ.
- Không, tôi sẽ chở cậu về cho ba má cậu._ anh vẫn chú tâm nhìn đường.
- Dừng lại_ Cody hét.
Thấy né mặt Adam vẫn một mực đi, Cody nổi lên ý nghĩ ngu ngốc. Cody giằng tay lái với Adam để làm xe dừng lại. Hai người giằng co nhau làm xe cứ lượn bên này sang bên kia. Adam tức tối không để ý nhìn đường nữa, quay qua quát Cody.
- Cậu muốn chết sao?
Chợt thấy mắt Cody sáng lên nhìn phía trước. Adam quay lại thì thấy 1 cái xe tải ngay trước mắt, cố vòng tay lái nhưng Cody vẫn giữ nó khư khư.
" Á "
Tiếng hét thất thanh của cả hai vang lên...
" Rầm "
Xe tải kia đâm đúng vào bên ghế lái của adam. Gây tai nạn xong chiếc xe đó chạy mất. 1 lúc sau Cody tỉnh thấy Adam máu me đầm đìa, anh ta bỏ cậu ta lại đó rồi đi mất. Mãi cho tới khi có người đi đường nhìn thấy chiếc xe, Adam mới được đưa vào cấp cứu. Tiếng các máy móc inh ỏi, ánh đèn nhập nhòe, bác sĩ tấp nập chạy đi, chạy lại. Họ làm đủ mọi cách nhưng quá muộn, anh bị tai nạn quá nặng.
Cô y tế mở điện thoại, ấn số 1 gọi.
- Sao anh lâu đến thế?_ Giọng của Alice.
- Cho hỏi cô có phải người nhà bệnh nhân Vương Minh Hiếu không ạ?_ Cô y tá
- Bệnh nhân?, Phải, anh ý làm sao? bệnh viện nào?_ Alice hốt hoảng chạy ra sân, định tới bênh viên luôn.
- Xin cô đừng buồn, Vương Minh Hiếu đã qua đời lúc 9 giờ 44 ạ, bệnh viện Smile._ Cô y tá tắt máy.
Alice cứ ngỡ mình đang mơ, điện thoại từ trong tay cô rơi xuống tuyết rồi cô cũng ngã xuống nền tuyết. Mưa tuyết dày đặc, cô vẫn ngỡ nhầm người, đứng dậy cô tới bệnh viện Smile.
Chạy tới hỏi cô y tá có ai tên thế không, cô ý tá chỉ phòng cấp cứu. Alice chạy 1 mạch tới đó vần thầm mong chỉ là lầm người mà thôi.
Các bác sỹ và ý ta lần lượt bước ra hết, có mình cô trái chiều lao vào. Bỏ tấm khăn trắng phủ trên, cô lấy 2 tay bịt miệng.
- Không thể.... không thể_ Cô hét lớn, nước mắt cô rơi xuống sàn.
Alice hai tay nắm chặt Adam không buông, cô lăc, lắc tay mong anh hồi đáp.
- Adam ơi....Adam.... anh không tỉnh lại...là....là em không...chơi với anh đâu_ Cô vội lau nước mắt, nói trong tiếng nấc tức tưởi.
Những cô y tá và bác sỹ ai nấy mặt cúi gằm xuống. Alice chạy tới họ, giằng áo, kéo tay từng người một.
- Sao anh ấy lại như thế? Các người mau gọi anh ý dậy đi.Tôi cầu xin các người đấy. Các người bị câm hay sao, rốt cuộc các người đã làm gì anh ấy?_ Alice lúc đó có khuân mặt thơ thơ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Adam...._ Tiếp tục gọi tên người đó trong khi cậu ấy không hề cựa quậy.
Cô vô thức rồi ngã xuống sàn phòng cấp cứu đầy máu của Adam. Alice nằm đó nhìn Adam khóc, khóc cho tới khi cô ngất đi mới thôi.
Alice và Mary vẫn trong trang phục dự hội tiến bước ra khỏi chiếc Lamborghini đen. Lúc này con đừng rộng được chia thành nửa, nửa cuối của quận là đoàn người của bang Light, Cody đứng trước, sau là mấy trăm người đàn ông, dao kiếm đủ cả. Phía trên, địa bàn bang Devil winner là quân của bang Angel Rose. Đứng trước chiếc xe đó là tam quân, sau chiếc xe ô tô là cả lực lượng lớn mạnh, Còn Alice và Mary, ngồi vắt chân trên nóc xe ô tô như bà chúa, trông họ giờ khác lúc trước, họ lành lùng nhưng có thừa sự cao quý, xinh đẹp.
- hơ... xin hỏi đây là đâu mà cô mặc đồ dự hội đến vậy?_ Cody lên tiếng hỏi trước.
- Đây chẳng phải là lễ hội lớn sao, được xem rối trước mặt diện hay lắm chứ bộ, có ai cấm không._ Mary miệng vẽ lên đường cong hoàn mỹ, nhưng nó không phải nụ cười hoàn mĩ, nụ cười chết người thì đúng.
- Cô...cô.._ Cody tức không nói được gì.
- Ngươi con nhớ ta chứ?_ Giọng nói lanh lùng của Alice vang lên đã đủ làm đoàn người của Cody run sợ.
- Sao quên được, cô chính là cái người đã hại chết bố mẹ tao_ Giọng cody tức tối.
- Con tao cũng không quên được thằng khốn như mày_ Alice hét lớn.
- Không nói nhiều với cô. Anh em đâu._ Cody gọi đám người.
Nghe thấy Cody nói, đám người bang Light xông lên ráo giết, nhưng người bang Angel rose thì không, họ vẫn đứng im nhìn như đợi gì đó.
- Bang chủ..._ Vương quân lên tiếng gọi.
Alice thấy thời cơ đã đến liền giơ tay phải lên phẩy nhẹ về phía trước. Nhận được lệnh gần nghìn người của Angel xông lên. Hỗn chiến lại lần nữa bùng nổ trước mắt Alice. Cody thì đứng nhìn Alice, cô cũng thế. Tam quân vẫn chưa động thủ, vẫn chưa có tên nào lọt qua được lớp người của Angel cả. Mary ngứa tay, ngứa chân không chịu được liền cầm kiếm lên.
- Tao ra nhé?_ Mary hỏi Alice.
- Cẩn thận_ Alice vẫn nhìn chằm chằm Cody.
Mary thấy thế chạy tới hòa mình vào trận chiến.
- Tam quân, lên đi_ Cô nhìn tình hình, lâu quá rồi, phải nhanh gọn hơn.
- Nhưng còn người..._ Vương quân lo lắng.
- đi mau_Alice quát.
Đến mức nay ba người họ cầm vũ khí xông tới bảo vệ phó bang Mary. Hai chàng trai ngồi trên cây bàng lớn gần đó không khỏi thắc mắc và lo lắng. Từng người của hai bên lần lượt đổ xuống. Vòng bảo vệ quang chiếc ô tô đã mất. Quân giờ đã tản ra, mỗi người một ngả, Cody đã vào trận. Đang ngồi quan sát thì có tên tiến tới chém vào tay Alice chỗ gần vai. Khoảnh khắc này như làm Key nín thở. Alice vẫn ngồi im, dù đã nhìn thấy.....
" Xoẹt..."
Tiếng con dao đó chạm vào người cô. Không gian như ngừng lại, mọi người đều nhìn về phía cô.
- Bang chủ..._ Tam quân đông thanh hét lên.
Alice vẫn ngồi đó, cô chả sao, váy không rách, máu không chảy. Điều đó làm con tim ai như muốn sống lại, nhưng cũng làm cho tên Cody đó tức, còn người chém cô thì không khỏi ngạc nhiên.
- Tại...tại sao?_ Tên đó, ngớ người nhìn con dao đấy, nó đủ lớn rồi mà.
- Hư.... Ngươi có biết cái áo ngoài này được làm từ gì không? Cái áo này được gắn kim cương, dây nối nó là loại chất dù người có dùng hỏa lực nó vẫn vậy_ Alice cười khuẩy.
Kẹp ở giữa ngón tay là chiếc lưỡi lam, Alice lia nó về hướng tến đó.
Không tiếng đông, lưỡi lam cắt qua cổ hắn một cách ngọn lịm rồi lưỡi dao bay trở lại, cô giơ tay ra đỡ nó một cách dễ dàng hơn bao giờ hết. Máu từ cổ tên đỏ chảy ra như nước. Cũng không phải điều gì bất ngờ, cả con đường lớn quận giờ toàn máu, người chết nằm la liệt.
Mary vẫn chưa thỏa sức, cô vẫn tiến về phía trước. Mỗi đường kiếm của cô giáng xuống ai là người đó không ngã ngay thì trước sau cũng ngã. Đang bận đằng truóc thì đằng sau có đứa định đánh lén cô. Làm như cô không biết vậy, Mary xoay người độ, chiếc váy trắng nhìn cứ tưởng là bó, khiến cô không di chuyển được nhưng ngược lại, tà váy của cô bay lên theo cô trông thật đẹp. Cô giơ chân phải ra sau rồi lấy đà sút cú trợi giáng, nguyên cái đế giày cao gót nhọn hoắt của cô vào giữa chán đứa đó. Đứa đó đang đơ người nhìn, hai tay cầm chuôi kiếm cô khuyến mại cho tên đó cái chém giữa ngực. Tà váy trắng của cô dừng lại cũng là lúc máu của hắn bắn vào cái váy của cô, vệt máu tanh.
Trên cây, James miệng há hốc, đơ hơn bao giờ hết.
- Cô ấy hiền lắm mà?_ James kéo tay áo Key
- Không ai biết trước được điều gì_ Key vẫn quan sát Alice.
Trong khi Mary tung hoành ngang dọc với tam quân máu nhuộm khắp bộ đồ thì Alice ngồi ung dung khiêu khích Cody tự dẫn xác tờ. Họ đấu mắt với nhau mà cứ như nói chuyện vậy, tình hình là như thế này:
" cô có giỏi thì xuống đây, đừng có ngồi trên đó"_ Cody
" Là đàn ông thì tới đây, tôi đâu nhận tôi giỏi" _ Ánh mắt thách thức của Alice.
" Được, tôi việc gì phải sợ người như cô"_ Cody
" Tôi đợi"_ Alice kèm nụ cười tên đó trúng kế cô.
Cody lê kiếm dưới đường, anh chạy nhanh tới chỗ Alice tạo thành vệt lửa sáng. Chạy đến gần Alice, Cody nhảy cao, hai tay cầm kiếm giơ lên định chém cô. Alice bình thản rút khẩu súng cha cô đưa cho, lên đạn...
- Kết thúc rồi_ Alice nói.
Cô bóp cò, đạn bay ra.
" Bộp"
Viên đạn dừng lại ở ngực Cody. Mất đà Cody khụy hai chân xuống đất, hai tay trống kiếm, gần giống quỳ. Alice bước xuống, tiến lại gần Cody.
- Giết...luôn...đi_ Cody miệng vừa ứa máu vừa nói.
- Chính Ngươi là người đã làm Adam ra như thế, tất cả là tại ngươi_ Alice gằn từng chữ.
- Đúng thế là tại tôi, nhưng cũng vì cậu_ Cody vẫn cố làm Alice đau khổ.
- Tại tôi?_ Cô cười lớn_ Nếu không phải do mày giở chiêu bì ổi, anh ấy vẫn còn cơ hội.
- Có sao đi nữa cô cũng đã mất Adam rồi._ Cody nở nụ cười khi miệng đầy máu.
Lúc này còn đường chỉ còn lại mình Cody là người bang Light. Tất cả mọi người đứng nhìn Alice.
- Mày hãy xuống địa ngục đi_ Giọng nói lạnh tanh của Alice. Cô dí thẳng giữa chán hắn.
Súng không tiếng có khác, nó bay vao đầu hắn. Người Cody bị lực tác động thì ngã ngửa ra sau. Mắt đỏ ngầu, máu chảy ra từ trán, miệng và ngực anh ta. Alice nhắm mắt, quay qua Tam quân.
- Đây không phải quận của chúng ta, dọn cho sạch sẽ, không được để lại vết tích nào._ alice nói xong bước vào trong ô tô ngồi.
Nhi cầm khăn lau tay và mặt rồi vứt thẳng vào mặt Cody, che đi đôi mắt.
- Còn bang nào như này thì báo tôi nhé?_ Nhi đứng khoanh tay nhìn xung quanh.
- Vẫn chưa đủ sao? Riêng chị hai đã giết gần người đấy?_ Nam quân ngạc nhiên.
- Ít chán. tầm mới bõ. Về._ Nhi thản nhiên nói rồi bước lên xe.
Chiếc xe lăn bánh đưa họ về. Còn người con trai vẫn đơ trước lời nói của cô gái. Khánh và Minh cũng lặng lẽ về. Người bang Angel thì đang thu dọn. Khổ thân nhất mấy anh phải đi xách nước lúc đêm tối rửa đường. Cũng may ở đấy có đèn cao áp sáng trưng à.