- ADAM KHÔNG._ Vy vô thức hét lên tên Adam trong giấc mơ và rồi cô cũng ngồi dựng dậy.Khẽ nghĩ trong đầu chỉ là giấc mơ. Trời cũng đã sáng. Cũng đã về Việt được gần 3 tuần rồi có lẽn hôm nay là ngày trời đẹp nhất. Vy lại đi học như mọi khi.
* Trường Vĩnh Thiên ~ lớp 11A1 *
tiết cuối của buổi sáng, Tiết hóa vẫn ông thầy khó ưa làm sao. Tuy nhiên lần này trông ông như có âm mưu gì đó.
Cuối lớp vẫn là 4 đứa tụi nó nghịch như giặc. Vy vẫn ngồi đấu khẩu với Khánh, NHi với Minh thì tán chuyện rôn rả. Ông thầy tức quả chỉ vào Vy.
- Em lên làm thí nghiệm đi.
- Em á?_ VY đứng dậy hỏi.
- ĐÚng.
Vy bước lên đứng cạnh bàn giáo viên. Cô cứ trộn mọi hóa chất với nhau theo lượt, trộn xong cô ngồi phắt xuống, 2 tay ôm đầu.
" Bụp "
Cái lọ thủy tinh nổ, khói bụi bay mù mịt, nó về chỗ. Lúc này khói hết hiện lên trước mặt các học sinh là 1 ông thầy giáo tóc xoăn như sợi mì tôm, mỗi tội đen; hai mắt kính vỡ mất con một; Khuân mặt đen nhẻm có 1 vài vết xước chảy máu do thủy tinh bắt vào.
" Bịch "
Ông thầy ngã ra nền đá hoa lớp học, mắt vẫn mở to. Thế là tụi nó kêu cấp cứu tới chở ông ta đi. Học sinh trong lớp thì sung sướng như vớ được kim cương. Cả lớp ùa ra khỏi phòng thí nghiệm, được nghỉ tiết này rồi mà.
- Ra vườn hoa sau trường chơi không Vy?_ Nhi hỏi cô.
- Ok, anh đi cùng chứ?_ Vy nhìn Khánh.
- Cũng được._ khánh đứng dậy đi theo luôn.
Bước xuống vườn hoa, ở sau văn phòng, một vườn hoa oải hương. Màu tím ấy thật đẹp, màu tìm thủy chung. Hương hoa thơm nồng nàn, nó có thể thơm suốt 5 năm hay lâu hơn nữa, cũng chính vì thế mà nó có tính chất đuổi côn trùng. Ngồi dưới hàng bằng lăng, thảm cỏ xanh mướt. Không gian có vẻ khá yên tĩnh.
- Sao hôm nay mày buồn thế?_ Nhi véo hai má Vy.
- Con này bỏ ra, muốn chết hả?_ Vy quát.
- Xí..._ Nhi bỏ tay ra.
Chợt tiếng điện thoại Vy kêu, nhìn màn hình cô nở 1 nụ cười thật tươi. Vy vừa nghe máy thì nhỏ Nhi cũng có điện thoại, vốn đã vui nhỏ càng vui hơn.
- Anh._ Vy trả lời.
- Anh em ta sắp được hội ngộ rồi_ Giọng nói vui vẻ từ đầu dây bên kia.
- Thế thì còn gì bằng. Em nhớ oppa quá chừng._ Vy phụng phịu.
- Anh cũng thế mà, lần này chị dâu e cũng sẽ về cùng.
- thích thế, mua quà đấy, không em cho ra đường ở tất._ Vy dọa.
Vy cứ thế nói bên này Nhi cũng vậy.
- Em nghe_ NHi đáp máy.
- Mai tỷ về, chuẩn bị đón tiếp nhé cưng._ Giọng con gái.
- Mơ đi nhá. Không có quà cho em thì chớ._ Nhi hụt hẫng.
- Chị dẫn anh rể với đám bạn yêu kiều của em về nữa mà.
Không hiểu bên kia nói gì với Vy mà 2 đứa cùng ngạc nhiên, niềm vui không tả xiết.
- Thật hả?_ đồng thanh
2 chàng ngồi đó hết nhìn 2 đứa tụi nó rồi nhìn nhau lắc đầu. Sau khi kết thúc 2 cuộc điện thoại đó, Vy với Nhi nhảy cẫng lên ôm nhau cười khoái chí.
- Này, có chuyện gì thế?_ Minh hỏi
- Như chưa bao giờ được cười ý._ Khánh nhìn 2 người đó.
- bất bí cho chút vậy._ Vy tỏ mặt đầy huyền bí.
- Hai người sắp có bạn mới đấy_Nhi tiếp lời.
- Thế cũng nói cho hai người điều này luôn nhé_ Minh cười
- Hai cô sắp có bạn mới._ Khánh cũng tiếp lời.
- Chuyện vui, chuyện vui_ Hai đứa con gái gật gù nhìn nhau cười.
Bốn con người ngồi đó vui vẻ nói chuyện mà không hề hay biết có người đang chốn trên cây bàng to gần đó quan sát, theo dõi họ từng li, từng tí.
Ánh mắt người đó bỗng chở nên sắc hơn, đôi môi vén lên nụ cười nham hiểm.
" Cứ cười đi, nhưng không được lâu đâu"
Người này là con gái. Và chắc chắn rất độc ác.
" Reng...Reng'
Tiếng chuông giờ nghỉ trưa tới. 4 con người cùng nhau đứng dậy. Họ bước ra khỏi vườn hoa tới căng tin nhưng vẫn phảng phất đâu đó quanh họ mùi hoa oải hương đầy vẻ quyến rũ.
h phút.
Lẳng lặng về nhà mà không ai biết. Vy thay đồ đi ngủ. Nhưng... cô nào ngủ được trong lòng thao thức. Không phải là thương đám người bị giết đâu. NGhĩ nhiều chuyện rồi cô cũng chìm vào giấc mộng.
Sao mộng chẳng hồng...
...Cho tôi hạnh phúc dù chỉ đêm.
Sao cứ phải là ác mộng...
... Để nước mắt rơi trong đêm.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Buổi tối mùa đông thật lạnh, tuyết rơi trắng xóa căn biệt thự Love. cô gái học lớp ngồi trước của nhà chờ người yêu trong niềm hạnh phúc.
Còn tại biệt thự Jacor, một cậu thanh niên, tên Adam tươm tất chuẩn bị đi gặp người yêu. Xe vừa ra cổng gặp bạn mình, Cody đnag đứng đợi.
- Lên xe đi?_ Adam
- Mày ơi, Alice bị bắt cóc, mau đến đường XX đi._ Cody với thái độ chậm là không kịp.
- Cái gì?
- đi đi.
Thế rồi với vận tốc km/h cậu tới đó. Đang trên đường đi đột nhiên có điện thoại.
- Sao anh đến muốn vậy, để em chờ dài cổ à? anh đang đâu?_ Giọng Alice đầu dây bên kia.
- Đi cùng Cody_ Adam thoáng trả lời ngạc nhiên.
- À cái anh bạn anh Cody ý, bỏ nhà đi, ba mẹ đang tìm, anh có ở cùng thì gọi báo họ đi_ Alice tiếp tục nói.
Lúc này Adam hững hờ, sững sờ hết sức. Cậu cúp máy
- SAo cậu lừa tôi?_ Adam hỏi Cody.
- Tôi có lừa đâu, chắc nhầm người thôi.- Cody chối.
- Nhầm sao? Cậu biết trước giờ tôi tin cậu như thế nào không?_ Adam cáu. anh quay đầu xe lại.
- Tôi muốn xuống xe._ Cody biết sự việc bại lộ.
- Không, tôi sẽ chở cậu về cho ba má cậu._ anh vẫn chú tâm nhìn đường.
- Dừng lại_ Cody hét.
Thấy né mặt Adam vẫn một mực đi, Cody nổi lên ý nghĩ ngu ngốc. Cody giằng tay lái với Adam để làm xe dừng lại. Hai người giằng co nhau làm xe cứ lượn bên này sang bên kia. Adam tức tối không để ý nhìn đường nữa, quay qua quát Cody.
- Cậu muốn chết sao?
Chợt thấy mắt Cody sáng lên nhìn phía trước. Adam quay lại thì thấy cái xe tải ngay trước mắt, cố vòng tay lái nhưng Cody vẫn giữ nó khư khư.
" Á "
Tiếng hét thất thanh của cả hai vang lên...
" Rầm "
Xe tải kia đâm đúng vào bên ghế lái của adam. Gây tai nạn xong chiếc xe đó chạy mất. lúc sau Cody tỉnh thấy Adam máu me đầm đìa, anh ta bỏ cậu ta lại đó rồi đi mất. Mãi cho tới khi có người đi đường nhìn thấy chiếc xe, Adam mới được đưa vào cấp cứu. Tiếng các máy móc inh ỏi, ánh đèn nhập nhòe, bác sĩ tấp nập chạy đi, chạy lại. Họ làm đủ mọi cách nhưng quá muộn, anh bị tai nạn quá nặng.
Cô y tế mở điện thoại, ấn số gọi.
- Sao anh lâu đến thế?_ Giọng của Alice.
- Cho hỏi cô có phải người nhà bệnh nhân Vương Minh Hiếu không ạ?_ Cô y tá
- Bệnh nhân?, Phải, anh ý làm sao? bệnh viện nào?_ Alice hốt hoảng chạy ra sân, định tới bênh viên luôn.
- Xin cô đừng buồn, Vương Minh Hiếu đã qua đời lúc giờ ạ, bệnh viện Smile._ Cô y tá tắt máy.
Alice cứ ngỡ mình đang mơ, điện thoại từ trong tay cô rơi xuống tuyết rồi cô cũng ngã xuống nền tuyết. Mưa tuyết dày đặc, cô vẫn ngỡ nhầm người, đứng dậy cô tới bệnh viện Smile.
Chạy tới hỏi cô y tá có ai tên thế không, cô ý tá chỉ phòng cấp cứu. Alice chạy mạch tới đó vần thầm mong chỉ là lầm người mà thôi.
Các bác sỹ và ý ta lần lượt bước ra hết, có mình cô trái chiều lao vào. Bỏ tấm khăn trắng phủ trên, cô lấy tay bịt miệng.
- Không thể.... không thể_ Cô hét lớn, nước mắt cô rơi xuống sàn.
Alice hai tay nắm chặt Adam không buông, cô lăc, lắc tay mong anh hồi đáp.
- Adam ơi....Adam.... anh không tỉnh lại...là....là em không...chơi với anh đâu_ Cô vội lau nước mắt, nói trong tiếng nấc tức tưởi.
Những cô y tá và bác sỹ ai nấy mặt cúi gằm xuống. Alice chạy tới họ, giằng áo, kéo tay từng người một.
- Sao anh ấy lại như thế? Các người mau gọi anh ý dậy đi.Tôi cầu xin các người đấy. Các người bị câm hay sao, rốt cuộc các người đã làm gì anh ấy?_ Alice lúc đó có khuân mặt thơ thơ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Adam...._ Tiếp tục gọi tên người đó trong khi cậu ấy không hề cựa quậy.
Cô vô thức rồi ngã xuống sàn phòng cấp cứu đầy máu của Adam. Alice nằm đó nhìn Adam khóc, khóc cho tới khi cô ngất đi mới thôi.