- Cái gì?_ Lệ ngạc nhiên.
- Em kia sao nói tự do trong giờ học?_ Vâng, cô Thảo nghe ghê thật.
-...._ Lệ không nói gì.
Chả là tiết học trước cô kêu cả lớp bắt 1 con vât nào đó mang tới lớp. Học sinh học ý mà. Cô Thảo bước qua từng dẫy học sinh nhìn mẫu vật trên bàn, mặt ưng ý gật đầu nhẹ nhàng. Đột nhiên tiếng giày cao gót dừng lại ở 2 dãy bàn cuối. Đôi mắt Giáo viên tức tối.
- Con vật của mười em đâu?_ Cô hỏi Vy, Nhi. Lệ, Ngân, ANh, Khánh, Khang, MInh, Huy, Hiếu.
- Không có._ Cả mười đứa đồng thanh.
- SAo lại không mang?_ Cô giáo vẫn kiềm chế ra vẻ nhẹ nhàng hiền lành.
Vy đang cầm quyển chuyện thì ném thẳng xuống chỗ chân cô Thảo.
- Vật đầy quanh đây việc gì phải mang ạ._ Vy cũng giả cười trả lời cô giáo.
- Mỗi người phải có một con em à._ Cô sôi máu rồi đấy nhưng vẫn tươi cười.
- Cô có chắc?_ Nhi xoắn xoắn đuôi tóc.
- Em...em, tôi là giáo viên của em đấy._ Cô Thảo đánh trống lảng.
- Giáo viên mà không biết gương mẫu_ Lệ bỏ tai nghe lườm cô Thảo.
- Không gương mẫu ai nghe cô?_ Ngân thêm câu nữa.
- Đủ rồi, không ai dạy các em môn đạo đức sao?_ Cô Thảo quát.
- Cô đã học môn đạo đức nghề nghiệp rồi chắc?_ Diệu Anh ngồi lên bàn nói.
Cô Thảo tức đỏ mặt, Vy đang cầm hộp đựng con rết của đứa khác.
- Cô có ý kiến gì không?_ Vy nở nụ cười hiện dịu.
- Các em ra ngoài cho tôi!_ Cô Thảo quát chúng rồi chỉ ra ngoài cửa lớp.
" Choang "
Cái hộp thủy tinh đựng con rết bị Vy ném xuống chỗ chân cô Thảo. Cô nhảy lên nhảy xuống...
- Rết...rết, mau bắt nó đi_Cô giáo la hét mà học sinh thì ngồi ôm bụng cười.
" Á.....A"
Con rết cát vào chân cô Thảo 2 lần rồi chạy qua chỗ Vy. Vy tặng nó 1 cái gót giày cao gót, Rết chết tươi đành đạnh.
Cô Thảo nhìn mặt là biết tụt huyết áp, đang chóng mặt đứng không vững.
- Nếu các người không muốn thấy bà ta chết ở lớp này thì đưa đi gặp y tế đi_ Lệ lại đeo tai nghe vào nghe nhạc.
- Đưa đi bệnh viện đi, rết độc nặng đấy_ Vy bồi thêm một câu làm học sinh trong lớp xanh mặt trừ 10 đứa ý.
Một lúc sau ông bảo vệ chạy lên rồi đưa cô Thảo đi bệnh viện. Học sinh trong lớp được nghỉ vui lắm tuy nhiên mặt vẫn rất sợ cái vụ rết độc. Mười người bọn nó vẫn ở trong lớp nói chuyện. Chúng ngồi tụm lại 2 bàn của Khánh với Khang.
- Trông rõ hiền mà độc ác vậy?_ Khánh hỏi cả hội.
- Thế là thường_Ngân khoác vai Hiếu nói.
- Nhỡ bà ta chết thì sao?_ Minh tay chống cằm tỏ vẻ suy nghĩ.
- Càng tốt chứ sao_ Diệu Anh cốc đầu Minh.
- Chật...chật...Giết người không ghê tay mà_ Huy nhìn 5 tiểu thư lắc đầu.
- Không giết người ta đợi người ta giết mình à?_ Nhi
- ờ ha?_ Huy tự cốc vào đầu mình.
- Cơ mà bao giờ thì được nghỉ hè nhỉ?_ Vy thắc mắc.
- Khi nào kết thúc lễ hội._ Khánh vừa nghịch điện thoại vừa trả lời Vy.
- Lệ hội gì?_ Mấy đứa con gái đồng thanh.
- Couple love_ Khang trả lời hộ Khánh.
- Sao cậu biết?_ Lệ nhìn Khang.
- Người nghĩ ra ý tưởng đó._ Khang đáp lại ánh mắt của Lệ.
- Thi thế nào? Thắng thì sao?_ Diệu Anh tò mò hỏi lại, đang có ý định tham gia đây mà.
- Có ba phần thi, cụ thể thì lên web trường mà coi. Thắng là vua và hoàng hậu của trường, tóm lại là đứng đầu_ Huy trả lời.
- Hình như có mỗi mấy người tụi tui không biết thì phải?_ Nhi chu mỏ lên nói. Trông đáng yêu lắm ý, làm mặt hoàng tử mặt trời của trường siêu lòng oỳ, hehe.
- Ừ_ Cả đám gật đầu đồng thanh trả lời.
- Mấy người muốn tham gia sao?_ Minh nhìn một lượt từng tiểu thư một với vẻ mặt đầy nghi ngờ, nhìn chị Nhi lâu nhất.
- Có thể._ 4 đứa con gái đồng thanh.
- Chị không._ Ngân giơ tay hình dấu X.
- Toàn Fa?_ Khang ngạc nhiên.
" Reng....Reng"
May mà chuông vào lớp reo lên chứ không mấy chị túm vào oánh cho anh Khang một trận tơi tả ấy chứ. Tiết học Văn bắt đầu với màn kiểm tra miệng gay gấn của mấy đứa không biết gì mà vẫn không học bài về nhà. Riêng mười đứa tụi chúng thì ai làm việc nấy tuy nhiên lần này giáo viên văn hông có làm gì chúng, tại toàn gương mặt handsome thế này làm sao mà phạt được, cô mới 25 tuổi mờ. Đột nhiên Lệ bị gọi dậy trả lời 1 câu hỏi.
- Em có thể đọc cho cô bài thơ Tôi yêu em của Puskin chứ?_ Giọng cô giáo hiền hậu.
Lệ đứng dậy cất giọng đọc. Sao cô lại có giọng đọc thơ hay đến như thế? Nó như cuốn người ta vào theo chuyện tình đó, một nỗi buồn man mác. Học sinh trong lớp và cô giáo đều im lặng nghe Lệ đọc. Đây sao có thể là từ một người mọi khi lạnh lùng cơ chứ.
" Tôi yêu em: Đến nay chứng từ có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài.
Tôi yêu em âm thầm, không hi vọng
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm
Cầu em được người tình như tôi đã yêu."
Càng về sau giọng Lệ run lên, giọng càng về sau càng giống khóc. Khang nhận ra nên ngước lên nhìn Lệ. Vừa đọc xong bài thơ, Lệ đẩy Khang ra để đi ra ngoài. Khang biết ý nên để Lệ ra ngoài rồi cũng đi theo. Học sinh trong lớp thì hững hờ không hiểu chuyện gì xảy ra. Duy chỉ có Nhi, Vy, Anh biết vì sao Lệ lại như thế.
Lệ chạy ra sau trường, ngồi xuống giữa vườn hoa cánh bướm màu đỏ và trắng. Người con gái gục mặt xuống đầu gối, người khẽ run lên, cô nấc vì khóc. Khang bước lại ngồi xuống cạnh Lệ.
- Tôi...tôi...muốn ở một...mình_ Lệ cố nói một câu mà khồng nấc.
- Tại sao cậu lại khóc?_ Khang hỏi.
Lúc này Lệ giật mình bởi cô tưởng là mấy đứa bạn nhưng giờ nghe giọng con trai cô mới biết là Dương đang ngồi cạnh cô. Lệ không trả lời.
Khang khẽ hái những bông hoa đỏ kết lại thành một chiếc vương miệng. Cậu đặt nó lên đầu Lệ, lúc này Lệ đã gần ngừng khóc.
- Cậu hay nhìn những bông hoa quanh đây đi, ngắm những bông hoa này tỏa sắc trong nắng, Tầm hồn cậu sẽ nhẹ nhàng bay bổng theo từng cánh hoa kia._Khang nhìn quanh mình.
Không hiểu tại sao nhưng Lệ ngẩng lên nhìn quanh. Đúng như Khang nói, những bông hoa ý thật đẹp, nó làm tâm trạng cô tốt lên. Cô quay sang nhìn Khang, cậu ý cũng rất giống người đó, nổi buồn của cô....