- Sao cậu đi theo tôi?_ Lệ nhìn những cành hoa đang nghiêng leo làn gió, ánh mắt tưởng chừng vô hồn.
- Không thích nước mắt_ Khang hái một vài bông hoa.
Nghe câu này, Lệ quay lại nhìn Khang. Một sự ngạc nhiên nữa.
- Vì sao khi đọc bài thơ đó cậu lại khóc?_ Khang vừa buộc hoa thành túm vừa nói.
Lệ ngập ngưng một lực rồi quyết định kể cho Khang biết. Cô ngả lưng xuống nền cỏ xanh biếc, hai tay để lên bụng.
- Một người con trai 16 tuổi yêu một cô gái 15 tuổi say đắm. Chàng theo đuổi cô gái với niềm hy vọng cao cho đến một ngày người bạn của anh ấy cũng theo đuổi cô. Nhưng chả thể nào cô cứ chơi với hai người mãi được. Cô nhận thấy người con trai yêu cô đầu tiên là người cô yêu, định từ chối người đến sau những những bức ảnh từ đâu được gửi tới nhà cô, những bức ảnh của người cô yêu chung giường chung chăn với người con gái khác. Trái tim cô tan nát biết nhường nào, cô nhận lời người kia và rồi chàng trai đầu mới biết có người hại anh, đó không phải sự thật. Anh viết một bức thư gửi cho cô, bức thư viết bài thơ tôi yêu em của Puskin. Khi cô gái đọc xong lá thư cũng là lúc cô nhận được điện thoại báo anh ấy đã tự tự..... Cô gái điều tra mới biết mọi chuyện đều được người cô đã nhận lời dàn dựng lên cho cô coi... Lúc này cô mới hiểu tình yêu mà anh giành cho cô..._ Lệ dứt lời, những giọt nước mắt khẽ chảy ra từ cuối mắt cô. Lệ nhắm mặt lại
Khang thấy vậy lấy trong túi áo một chiếc khăn tay kẻ caro trắng xanh ngồi sát lại Lệ rồi lau những giọt nước đó đi.
Phảng phất trên người Khang là mùi nước hoa Baccarat Les Larmes Sacrees de Thebes. Lệ nhận thấy mùi trầm hương dịu nhẹ từ chiếc khăn tay. Cô mở mắt bất chợt thấy Khang đang nhìn cô chằm chằm còn cười nữa.
Bốn con mắt chạm nhau, hai người họ nhìn nhau không chớp mắt.
1s.....
2s.........
3s............
6s...............
Và rồi Lệ chớp mắt quay đi chỗ khác, Khang cũng quay đi chỗ khác nhìn. Mặt Lệ khẽ đỏ lên.
- Sao cậu không giữ nụ cười đó trên môi_ Lệ nói trước.
- Cười cho ai xem chứ?_ Khang thấy có chút nực cười.
- Tôi xem_ Lệ không hiểu sao mình lại nói thế.
Khang mắt bỗng mở to ra quay qua nhìn Lệ. Mái tóc trắng khẽ bay nhẹ theo gió, hàng mi cong vút. Cậu nở một nụ cười hoàn hảo.
" Có lẽ cậu là người con gái tớ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy"_ Khang nghĩ.
- Cậu làm người yêu của mình đi, mỗi khi ở cạnh cậu mình sẽ cười cho cậu xem._ Khang đánh liều hỏi.
Lệ càng ngạc nhiên hơn, một người con trai mới quen chưa được một tần đang tỏ tình với mình ư? Thật là khó tin. Lệ đứng dậy bước đi.
- Cậu đừng đùa như vây, tôi không phải trẻ con.
Khang nhanh chóng chạy theo ôm lấy Lệ từ đằng sau, 1 tay cầm bó hoa lúc lẫy cậu buộc đưa cho Lệ ở trước mặt. Cô cố thoát khỏi vòng tay ý nhưng vô vọng.
- Làm người yêu anh nhé?_ Khang thì thầm vào tai Lệ.
- Chắc chứ?_ Lệ hỏi lại.
- Tôi yêu em từ cái ngày đầu gặp, em thì sao?_ Khang đặt cằm xuống vai trái Lệ.
Một mùi hương cam chanh và bạc hà, mùi nước hoa của Lệ. Khang nhắm mắt hít hơi sâu, là hương thơm lưu luyến của đàn hương và xạ hương đầy quyến rũ.
- Có lẽ, em nhận lời yêu anh rồi đấy_ Lệ lây bó hoa rồi chạy đi.
Khang ngạc nhiên, vui mừng, cái cảm giác hạnh phúc và giờ chỉ còn thoáng mùi hổ phách đầy quyến rũ. Khi bóng dáng của người con gái đó biến mất Khang quay lưng bước về lớp.
Lớp học mỗi người một vẻ, Lệ chưa về lớp thì còn biết vì sao nhưng Vy đi đâu mất rồi. Nhi vừa ngủ được một giấc dạy nhìn quanh không thấy Vy đâu.
- Khánh, con Vy đâu?_ Nhi hỏi.
- Ai biết._ Nói rồi cậu cũng đi ra ngoài luôn.
Hóa ra Vy nhận được tin nhắn của An ( anh chàng mọt sách ý.) nhờ đến thư viện có chuyện muốn Vy giúp. Đọc xong tin nhắn Vy tới đó luôn.
Vy bước vào thư viện, mọi thứ đều tối, cửa đóng, điện tắt nhưng trên sàn nhà là một con đường được xếp nến hai bên. VY bước theo nó, vào sâu trong là các trồng sách xếp thành hình trái tim, trên cùng là những cây nên vàng. Từ trong tối một người con trai bước ra, tay cầm bó hoa hồng tiến lại gần Vy, đó là An.
- Cậu làm gì thế?_ Vy dường như đã hiểu nhưng vẫn tránh.
An quỳ xuống dưới chân Vy.
- Cậu làm người yêu tớ nhé?_ An nở một nụ cười.
- Tớ...tớ xin lỗi, nhưng tớ đã yêu người khác rồi._ Vy ngại ngùng tự biện một lí do để chối.
- Người đó là ai?_ An buông tay, bó hoa rơi xuống đất, sắc mặt cậu đau khổ nhường nào.
- Xin lỗi cậu, ta làm bạn thôi nhé! _Nói rồi Vy quay lưng bước ra khỏi thư viện.
An tức tối, đau lòng, anh làm đồ hết sách hình trái tim kia, làm tắt nến, dẵm bó hoa hồng xinh tươi không có tội. An cũng chạy luôn ra khỏi thư viện, cậu lấy xe ra khỏi trường.
Bên cạnh cửa sổ phòng vẫn là người con trai đó, anh nên vui mừng hay đau khổ đây. Người ta cũng yêu, cũng bị từ chối. Anh thì sẽ thế nào nếu nói ra. Còn nữa " yêu người khác rồi" cái câu nói không hay làm cả hai người con trai tổn thương. Người ấy là ai? Khánh thầm nghĩ " Nếu người ấy là mình?" Nói rồi cậu bước đi tìm Vy.
* Lớp 11A1 *
- Nhi, đi theo tớ một chút._ Minh nói rồi cầm tay Nhi kéo đi.
Minh kéo Nhi chả nói câu gì còn Nhi cứ nói mãi không ngừng.
- Đi đâu?
- Làm gì?
- SẮp tới chưa?
Bỗng Minh dừng lại trước một cánh cửa phòng. Cậu bịt mắt Nhi lại.
- Gì nữa?_ Nhi cáu.
- SẮp tới rồi mà._ Minh dỗ.
Minh bỏ tay ra, Nhi nở một nụ cười thật tươi. Trước mặt Nhi là một vườn hoa tử đằng màu tím. Những chùm hoa rũ xuống phía dưới tạo thành những cơn mưa hồng đẹp lung linh. Cô bước vào trong những giàn hoa ý, chúng thật đẹp.
- SAo cậu đưa tôi tới đây?_ Nhi nhìn Minh nói.
- Cậu có biết hoa tử đằng còn được gọi là gì không?_ Minh với một vài bông hoa
- Là gì?_ NHi hỏi lại
- Người Nhật Bản gọi nó là loài hoa tình yêu, nó tượng trưng cho tình yêu bất diệt._ Minh nhìn NHi hòa trong màu hồng hoa tử đằng nói.
- Ừ_ Nhi thản nhiên trả lời.
Hai người đi sâu vào trong vườn hoa. Nhi chợt đứng khựng lại, lại một bất ngờ. Dưới đất có một mình trái tim xếp từ hoa tử đằng màu trắng. Ở thẳng mặt cô là một tờ giấy ghi chữ Minh yêu Nhi to. Minh thì vẫn đứng sau quan sát cô từ đầu tới giờ. Nhi quay lại nhìn Minh.
- Làm bạn gái anh nhé?_Minh mở cái hộp xoàng bên trong là một chiếc nhẫn đính kim cương xung quanh, điểm nhấn là viên ngọc lục bảo đỏ hình vuông.
Trên tay của Minh đã đeo sẵn chiếc nhẫn đôi của cái đó rồi. CHiếc nhẫn đính kim cương rồi đến ngọc lục bảo đỏ rồi kim cương cứ lần lượt như thế.
- Cái này gọi là tỏ tình đó hả?_ Nhi khoanh tay trước ngực hỏi.
- Ừ_ Minh gật đầu.
- Đứng thế kia đấy._ NHi hất hàm nhìn Minh đang đứng.
Minh nghe thế đành quỳ một đầu gối cao, một thấp.
- Được chưa?_ MInh hỏi.
- Nói là nếu Nhi làm người yêu Minh, Minh sẽ chiều Nhi tất, nói gì làm đấy_ Nhi xoa cằm nở nụ cười tinh nghịch
- Nếu Nhi làm người yêu anh, anh sẽ nghe lời Nhi tất_ Minh buộc phải làm theo.
- Được rồi, yêu Minh lắm, miễn lễ._ Nhi đanh định bước đi thì bị Minh giữ tay lại.
- Đợi đánh dấu đã_ MInh mặt xị ra.
Nói rồi cậu đeo nhẫn vào tay Nhi.
- Đấy đi đâu thì đi đi._ MInh mặt giận dỗi nhìn NHi đang cười.
Thấy thế Nhi bước lại gần Minh, kiễng chân hôn nhẹ vào môi Minh một cái. Minh ngạc nhiên lắm, hạnh phúc lắm.
- Em yêu anh._ Nhi tặng Minh một câu rồi đi ra khỏi vườn hoa tử đằng.
Minh đứng nhìn bóng dáng của Nhi miệng không quên nở một nụ cười tươi, lấy tay sờ vào môi mình, nghĩ đi nghĩ lại cái cảnh băn nãy.
" Reng...Reng....Reng"
CHuông ra về vang lên bọn chúng ai lại về nhà đấy như thường. Có người thì vui vẻ lạ thường nhưng có người mọi khi cười cười nói nói bữa nay lại buồn vu vơ, câm như hến, cậy miệng không ra nửa lời. Cũng có người trong lòng như bối rối rồi lại ghen tuông....