Thời gian trôi nhanh lắm đã được một tuần từ cái ngày tỏ tềnh rồi. Lệ đã không còn là tảng băng nữa, không hẳn lắm vì trừ 10 đứa bạn và gia đình ra thì vẫn thế. Vy đã thân với Khánh một chút. Nhi và Khánh thì yêu nhau nồng cháy khổ mỗi Khánh bị Nhi đè đầu cưỡi cổ. Diệu Anh lại hiền hơn với Huy, không dùng vũ lực thường xuyên như trước.
* Trường Vĩnh Thiên*
Mấy đứa tụi nó vừa qua cổng trường, học sinh cũng chưa đông, giờ này còn sớm chán. Khánh đi cạnh Vy, Anh đi cạnh Huy. Từ đằng sao Lệ chạy lên phía trước bốn người đó rồi ôm lấy tay Khang khư khư. Ngay lập tức 4 đôi mắt đằng sau và 4 đôi mắt bên cạnh đều nhìn vào hai người đó, Lệ và Khánh. Khánh lấy tay xoa đầu Lệ rồi nở một nụ cười.
- Đi trễ vậy?_ Khang hỏi.
- Tại anh tối qua còn gì, 1 giờ sáng vẫn chưa ngủ được_ Lệ phụng phịu
Hóa ra mấy tối rồi hai người nay nhắn tin cho nhau, một ngày gần trăm tin nhăn á. (Có cặp đôi nào thế chưa???)
- Anh có bắt đâu, lần sau buồn ngủ thì phải đi ngủ nghe chưa?_ Khang véo mũi Lệ.
- Ok_ Lệ giơ tay.
Mọi người đang há hốc mồm quan sát từng chi tiết.
- Này, hai người hôm nay uống lộn thuốc hả?_ Vy gọi.
Lệ với Khang nhìn họ.
- Khang à, hay anh đưa em đi bệnh viện luôn nhá?_ Khánh thẫn thờ.
- Hai người bị điên à?_Lệ và Khang đồng thanh.
- không, không có gì..._ Vy ngập ngừng.
- Hai đứa yêu nhau à?_ Khánh hỏi.
- Còn phải nói sao._ Khang với Lệ nhìn nhau nói.
- Hả?_ Cả đám đồng thanh.
Thấy thế Lệ hôn vào má Khang. Khang hôn vào môi Lệ. Thế rồi hai đứa tay trong tay chạy lên lớp trong ánh mắt lạ thường.
Lúc này Minh với Nhi cũng đang cầm tay nhau lắc qua, lắc lại.
- Tình tứ gớm nhỉ?_ Huy nhìn Minh chọc.
- Kệ người ta_ Minh lè lưỡi trêu ngươi lại Huy. Nhi thì chỉ cười.
- Giữa băn ngày băn mặt._ Diệu Anh nhìn vu vơ nói.
- Chị hai lại cho em xuống mồ sớm bây giờ nữa._ Nhi giơ tay hình nắm đấm về phía Anh.
Thấy vậy Anh chạy lại lắc tay cầu cứu Vy. Vy hiểu ý liền.
- Dám sao, tao lù lù ở đây mà mày không thấy à?_ Vy chu mỏ lên nói.
- Vâng, tao biết mày giỏi nhưng mày vẫn Fa đấy chế à?_ Nhi nói với giọng điệu kinh khủng.
Nghe xong câu này Vy rượt Nhi mấy vòng sân trương rồi mới lên lớp. Mấy chàng lại một phen khiếp đảm.
" Reng...Reng"
Cái chuông gắn ở mỗi lớp vang lên. Học sinh vội về chỗ. Cô Thanh bước vào lớp, miệng tươi cười.
- Các em cũng đã biết cuộc thi sắp tới rồi, năm nay sẽ đổi tên thành The Best couple nhé. Khoảng hai, ba tuần nữa sẽ bắt đầu. Lớp mình ai tham gia thì đăng kí đi nghe chưa. Phần thưởng sẽ là một chuyến du lịch 1 tuần ở đâu thì tùy các em._ Cô Thanh cười vui.
- Thôi các em vào học nào._ Cô ngừng một lúc xem ai có ý kiến gì không rồi nói tiếp.
Tiết học cứ thế diễn ra. Khánh thì đang có ý định tỏ tềnh với chị Vy. Không biết làm thế nào nữa. Tuy nhiên dám cá chắc rằng người con gái ý cũng chờ đợi ngày đó lắm biểu hiện đều là giả cả thôi.
Quay lại với tình hình cuối lớp nào!
- Cậu lấn qua vạch rồi kìa._ Anh nhìn vào tay Huy trên bàn.
Vâng chị ý rất chi là trẻ con, đến ngần này tuổi rồi vẫn lấy phấn kẻ chia bàn. Chia thôi không nói đây lấy nguyên 2/3 cái bàn à. Thế này thì làm sao ở được.
-....._ Huy im lặng.
Huy nằm dài ra bàn, chiềm đủ 1/2 cái bàn giành cho mình, như thế cậu mới thấy công bằng.
- Này, cậy có nghe tôi nói không đây hả Huy hóm hỉnh._ CHị đặt luôn tên cho Huy.
-...._ Huy nhắm mắt lại, vẫn im lặng.
-Cậu bị điếc à?_ Anh hét lến.
- Cậu mà còn nói nữa tôi hôn cậu đấy._ Huy đe dọa. Miệng khẽ vẽ lên nụ cười.
Thế là Diệu Anh đơ người, cô không nói gì cả. " Từ nhỏ đến giờ, lần đầu tiên bị người khác đe dọa cái kiểu này. Có ngày cậu chết với tôi. Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn." Những lời ANh nghĩ trong đầu đấy. Huy thấy Diệu Anh không nói gì nữa mới biết cô ấy còn biết sợ, lúc đầu tưởng chị ý không sợ gì ai dè sợ bị cưỡng hôn.
Bên này số phận lại ngược lại, Nhi đè đầu cưỡi cổ Minh. ( có ác quá không.)
- Ảnh nhỏ nào đây?_ Nhi nhìn màn hình điện thoại của Minh hỏi.
- Ảnh mạng ý mà._ Minh vội bao che.
- Mạng cơ, anh không có gấu à mà để ảnh mạng. Mật khẩu là gì?_ NHi nhìn Minh.
- Nhi...Nhi..._ Minh ấp úng nói không hết câu.
- Nhi gì?_ Nhi vừa đánh chữ Nhi vừa hỏi.
- Nhi phù...thủy_ Minh vừa nói dứt câu.
- Phù thủy này
" Á"
Tiếng kệ của Minh vang lên. Nhi đang véo một bên tai Minh. Cảnh này được học sinh trong lớp xem không khỏi tiếc thương cho Minh.
- Đau, bảo bảo bối tha đi mà, bảo bối xinh đẹp ơi._ Vẫn là chiêu cũ nhưng vẫn luôn hiểu quả
Nhi bỏ tay ra mở khóa màn hình rồi vô camera. Minh thì nhìn Nhi xoa xoa cái tai đỏ ửng của mình. Trông thấy tội. Tuy nhiên nhìn người con gái mình yêu ngồi bên cạnh tự sướng như thế kia cũng rất hay. Minh chui ké vô chụp cùng Nhi.
Sau những phút giây chụp rồi xóa, lưu rồi xem cuối cùng chiếc điện thoại của Minh đã có một tấm ảnh của Nhi đang cười còn bên cạnh là MInh hôn vào má để làm ảnh nền điện thoại. Trong bộ sưu tập còn hàng chục bức của Nhi cơ. Minh không xóa, để làm kỉ niệm.
Nếu bên đó đau thương vì vũ lực thì bên này, Lệ và Khang là bộ phim tình cảm dìu dàng lãng mạng nhất ở trong trường lớp này.
Khang đã đổi ngồi trong, Lệ ngồi ngoài dựa đầu vào vai Khang, đầu Khang cũng tì lên đầu Lệ. Cả hai đều đang ngủ ư, không nhắm mắt thôi chứ đang nghe nhạc chung một tai nghe, mỗi đứa một bên. Dù là nhắm mắt hay mở hai vẻ đẹp này vẫn lộng lẫy đầy quyến rũ.
Hiếu với Ngân thì khỏi nói. Hai đứa nó trốn xuống căng tin ăn uống từ lúc nào tác giả như êm cũng bó chân.
Lại ngày học mới bắt đầu. Tiếng chuông reo lên cô giáo bước vào lớp. Chỉ mấy giây trước thôi lớp còn như cái chợ vỡ thế mà cô Đinh Thu Thảo vừa bước vào lớp im thin thít ai nấy như bị câm. - Các em đặt đồ cô nhắc chuẩn bị lên bàn cô sẽ kiểm tra_ Cô Thảo kéo cặp mắt kiếng nói.
- Cái gì?_ Lệ ngạc nhiên.
- Em kia sao nói tự do trong giờ học?_ Vâng, cô Thảo nghe ghê thật.
-...._ Lệ không nói gì.
Chả là tiết học trước cô kêu cả lớp bắt con vât nào đó mang tới lớp. Học sinh học ý mà. Cô Thảo bước qua từng dẫy học sinh nhìn mẫu vật trên bàn, mặt ưng ý gật đầu nhẹ nhàng. Đột nhiên tiếng giày cao gót dừng lại ở dãy bàn cuối. Đôi mắt Giáo viên tức tối.
- Con vật của mười em đâu?_ Cô hỏi Vy, Nhi. Lệ, Ngân, ANh, Khánh, Khang, MInh, Huy, Hiếu.
- Không có._ Cả mười đứa đồng thanh.
- SAo lại không mang?_ Cô giáo vẫn kiềm chế ra vẻ nhẹ nhàng hiền lành.
Vy đang cầm quyển chuyện thì ném thẳng xuống chỗ chân cô Thảo.
- Vật đầy quanh đây việc gì phải mang ạ._ Vy cũng giả cười trả lời cô giáo.
- Mỗi người phải có một con em à._ Cô sôi máu rồi đấy nhưng vẫn tươi cười.
- Cô có chắc?_ Nhi xoắn xoắn đuôi tóc.
- Em...em, tôi là giáo viên của em đấy._ Cô Thảo đánh trống lảng.
- Giáo viên mà không biết gương mẫu_ Lệ bỏ tai nghe lườm cô Thảo.
- Không gương mẫu ai nghe cô?_ Ngân thêm câu nữa.
- Đủ rồi, không ai dạy các em môn đạo đức sao?_ Cô Thảo quát.
- Cô đã học môn đạo đức nghề nghiệp rồi chắc?_ Diệu Anh ngồi lên bàn nói.
Cô Thảo tức đỏ mặt, Vy đang cầm hộp đựng con rết của đứa khác.
- Cô có ý kiến gì không?_ Vy nở nụ cười hiện dịu.
- Các em ra ngoài cho tôi!_ Cô Thảo quát chúng rồi chỉ ra ngoài cửa lớp.
" Choang "
Cái hộp thủy tinh đựng con rết bị Vy ném xuống chỗ chân cô Thảo. Cô nhảy lên nhảy xuống...
- Rết...rết, mau bắt nó đi_Cô giáo la hét mà học sinh thì ngồi ôm bụng cười.
" Á.....A"
Con rết cát vào chân cô Thảo lần rồi chạy qua chỗ Vy. Vy tặng nó cái gót giày cao gót, Rết chết tươi đành đạnh.
Cô Thảo nhìn mặt là biết tụt huyết áp, đang chóng mặt đứng không vững.
- Nếu các người không muốn thấy bà ta chết ở lớp này thì đưa đi gặp y tế đi_ Lệ lại đeo tai nghe vào nghe nhạc.
- Đưa đi bệnh viện đi, rết độc nặng đấy_ Vy bồi thêm một câu làm học sinh trong lớp xanh mặt trừ đứa ý.
Một lúc sau ông bảo vệ chạy lên rồi đưa cô Thảo đi bệnh viện. Học sinh trong lớp được nghỉ vui lắm tuy nhiên mặt vẫn rất sợ cái vụ rết độc. Mười người bọn nó vẫn ở trong lớp nói chuyện. Chúng ngồi tụm lại bàn của Khánh với Khang.
- Trông rõ hiền mà độc ác vậy?_ Khánh hỏi cả hội.
- Thế là thường_Ngân khoác vai Hiếu nói.
- Nhỡ bà ta chết thì sao?_ Minh tay chống cằm tỏ vẻ suy nghĩ.
- Càng tốt chứ sao_ Diệu Anh cốc đầu Minh.
- Chật...chật...Giết người không ghê tay mà_ Huy nhìn tiểu thư lắc đầu.
- Không giết người ta đợi người ta giết mình à?_ Nhi
- ờ ha?_ Huy tự cốc vào đầu mình.
- Cơ mà bao giờ thì được nghỉ hè nhỉ?_ Vy thắc mắc.
- Khi nào kết thúc lễ hội._ Khánh vừa nghịch điện thoại vừa trả lời Vy.
- Lệ hội gì?_ Mấy đứa con gái đồng thanh.
- Couple love_ Khang trả lời hộ Khánh.
- Sao cậu biết?_ Lệ nhìn Khang.
- Người nghĩ ra ý tưởng đó._ Khang đáp lại ánh mắt của Lệ.
- Thi thế nào? Thắng thì sao?_ Diệu Anh tò mò hỏi lại, đang có ý định tham gia đây mà.
- Có ba phần thi, cụ thể thì lên web trường mà coi. Thắng là vua và hoàng hậu của trường, tóm lại là đứng đầu_ Huy trả lời.
- Hình như có mỗi mấy người tụi tui không biết thì phải?_ Nhi chu mỏ lên nói. Trông đáng yêu lắm ý, làm mặt hoàng tử mặt trời của trường siêu lòng oỳ, hehe.
- Ừ_ Cả đám gật đầu đồng thanh trả lời.
- Mấy người muốn tham gia sao?_ Minh nhìn một lượt từng tiểu thư một với vẻ mặt đầy nghi ngờ, nhìn chị Nhi lâu nhất.
- Có thể._ đứa con gái đồng thanh.
- Chị không._ Ngân giơ tay hình dấu X.
- Toàn Fa?_ Khang ngạc nhiên.
" Reng....Reng"
May mà chuông vào lớp reo lên chứ không mấy chị túm vào oánh cho anh Khang một trận tơi tả ấy chứ. Tiết học Văn bắt đầu với màn kiểm tra miệng gay gấn của mấy đứa không biết gì mà vẫn không học bài về nhà. Riêng mười đứa tụi chúng thì ai làm việc nấy tuy nhiên lần này giáo viên văn hông có làm gì chúng, tại toàn gương mặt handsome thế này làm sao mà phạt được, cô mới tuổi mờ. Đột nhiên Lệ bị gọi dậy trả lời câu hỏi.
- Em có thể đọc cho cô bài thơ Tôi yêu em của Puskin chứ?_ Giọng cô giáo hiền hậu.
Lệ đứng dậy cất giọng đọc. Sao cô lại có giọng đọc thơ hay đến như thế? Nó như cuốn người ta vào theo chuyện tình đó, một nỗi buồn man mác. Học sinh trong lớp và cô giáo đều im lặng nghe Lệ đọc. Đây sao có thể là từ một người mọi khi lạnh lùng cơ chứ.
" Tôi yêu em: Đến nay chứng từ có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài.
Tôi yêu em âm thầm, không hi vọng
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm
Cầu em được người tình như tôi đã yêu."
Càng về sau giọng Lệ run lên, giọng càng về sau càng giống khóc. Khang nhận ra nên ngước lên nhìn Lệ. Vừa đọc xong bài thơ, Lệ đẩy Khang ra để đi ra ngoài. Khang biết ý nên để Lệ ra ngoài rồi cũng đi theo. Học sinh trong lớp thì hững hờ không hiểu chuyện gì xảy ra. Duy chỉ có Nhi, Vy, Anh biết vì sao Lệ lại như thế.
Lệ chạy ra sau trường, ngồi xuống giữa vườn hoa cánh bướm màu đỏ và trắng. Người con gái gục mặt xuống đầu gối, người khẽ run lên, cô nấc vì khóc. Khang bước lại ngồi xuống cạnh Lệ.
- Tôi...tôi...muốn ở một...mình_ Lệ cố nói một câu mà khồng nấc.
- Tại sao cậu lại khóc?_ Khang hỏi.
Lúc này Lệ giật mình bởi cô tưởng là mấy đứa bạn nhưng giờ nghe giọng con trai cô mới biết là Dương đang ngồi cạnh cô. Lệ không trả lời.
Khang khẽ hái những bông hoa đỏ kết lại thành một chiếc vương miệng. Cậu đặt nó lên đầu Lệ, lúc này Lệ đã gần ngừng khóc.
- Cậu hay nhìn những bông hoa quanh đây đi, ngắm những bông hoa này tỏa sắc trong nắng, Tầm hồn cậu sẽ nhẹ nhàng bay bổng theo từng cánh hoa kia._Khang nhìn quanh mình.
Không hiểu tại sao nhưng Lệ ngẩng lên nhìn quanh. Đúng như Khang nói, những bông hoa ý thật đẹp, nó làm tâm trạng cô tốt lên. Cô quay sang nhìn Khang, cậu ý cũng rất giống người đó, nổi buồn của cô....