* Biệt thự Thủy tiên*Lệ vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, nhỏ vẫn hôn mê. Huy mệt mỏi ngủ trên ghế sofa.
" Tôi đang nghe từ đâu đấy một bài nhạc thật hay
Tôi đang nghe từ đâu đó giống tâm trạng lúc này
Tôi đang nghe bài hát ấy trên tivi chiều này
Lắng nghe hoài, lắng nghe hoài bớt mệt nhoài.
Khi không vui đừng than vãn hãy lắng nghe nhạc đi
KHi tâm tư đầy suy nghĩ lòng nghe lòng muốn gì
Quên đi ưu phiền sống trong âm nhạc đi
Let's get loud, watch it oat MTV...."
( M tuyệt vời- Noo, Tóc Tiên)
- Alo_ HUy ngái ngủ trả lời điện thoại.
- Cô ấy sao rồi?_ Giọng của Khang ở đầu dây bên kia.
- Khang? Cô ấy vẫn ổn, chưa có dấu hiệu gì, cậu đã tìm thấy nó chưa?_ Huy ngồi phắt dậy khi nghe tiếng của Khang.
- Đang trên máy bay, tìm thấy rồi, chỉ có một vài lá và một quả thôi_ Giọng Khang lo lắng.
- Một quả là đủ rồi, nhanh nhanh lên, bên này loạn hết lên rồi_ HUy giục Khang vì nghĩ đến những việc đã xảy ra.
- Sao vậy?_ Khang đầy ý nghĩ không hay trong đầu.
- Cái Vy nó đang ở phòng cấp cứu_ Huy nói giọng đầy chán đời.
- Cái gì?_ Khang ngạc nhiên.
- Thôi có gì về sẽ biết sau._ HUy sợ giải thích dài dòng quá nên thôi.
- Ờ._ Khang đáp một tiếng rồi tắt máy.
Huy quay qua nhìn Lệ, vẫn trắng bệch khuân mặt, đôi môi khô nhợt nhạt, cậu khẽ lắc đầu rồi gọi cho Minh.
- Thế nào rồi?_ Huy hỏi.
- Không ổn_ Giọng Minh nhàn nhạt.
- Bao nhiêu phần trăm?_ HUY nhăn mặt.
- Khoảng 20 %_ MInh ngấp ngừng trả lời Huy.
- Sao có thể chứ?_ HUy không tin vào sự thật trước mắt.
- Vy nó bị bệnh ung thư máu mãn tính_ Minh lòng nặng nề nói từng chữ cho Huy.
- Ôi thật là...._ Huy ngạc nhiên không tả nổi.
- Thôi nhé._ Minh mệt mỏi.
- Ừ._ Hủy trả lời rồi bỏ điện thoại xuống bàn.
Trong lòng cậu giờ nặng nề hơn bao giờ và hơn nữa cậu cũng cảm thấy đỡ buồn khi Diệu ANh vẫn nguyên vẹn. Cậu thầm cầu nguyện cho tất cả mọi người trở lại như xưa. Thấy bụng mình nó biểu tình đi ăn nên cậu xuống bếp kiếm chút đồ ăn. Đang ngồi ăn chiếp cup cake thứ hai thì có tiếng ô tô đi vào. Cậu cầm theo chiếc bánh chạy ra. Là Khang, cậu ấy đã về. Bước xuống từ trên xe, vội vàng chạy vào nhà. Hai người họ ôm nhau, mừng mừng, tủi tủi.
- Thôi lên phòng nào _Huy chỉ lên tầng
Khang khẽ gật đầu rồi họ lên phòng Lệ. Bật điện lên, căn phòng sáng hẳn, giờ là 2 giờ sáng mà.
- Làm gì bây giờ?_ Khang cầm lá Busman' s poison lên nhìn HUy.
- Giờ ta phải xay lá lấy nước cho Lệ uống._ HUy vừa nói vừa cắm cái máy sinh tố.
Hai người rửa lá rồi xay chúng ra nước, một màu xanh ngắt. Huy nâng người Lệ lên, Khang thì cầm cốc nước cho Lệ uống. Cũng uống được nhiều nhiều Huy đặt Lệ xuống, Khang bỏ cốc nước ra bàn. Hai người nhìn nhỏ ngầm mong ước. Lệ vẫn nằm đó chưa tỉnh lại. Khang khóc, những giọt nước mắt cậu chảy ra, không phải nước mắt thường mà là máu, cậu khóc ra máu. Huy ngồi sụp xuống ghế sofa gần đấy nhìn nhỏ.
- Lệ ơi, em mau tỉnh lại đi, rốt cuộc anh đã làm gì sai?_ Khang khóc, đôi mắt anh đỏ ngầu.
Nhỏ vẫn im lặng, vẫn không hồi đáp. Khang cúi mặt xuống cạnh giường, tiếng nấc vang lên.
- Em mau dậy đi, đừng làm anh sợ, trên đời này anh chỉ có mình em thôi_ Khanh sụt sùi nói.
Chợt Huy mỉm cười, Lệ mở mắt ra thì hiểu chuyện gì, nhỏ ra hiệu cho Huy ra ngoài. Biết ý Huy ra ngoài. Khang vẫn đang khóc. Nhỏ ngồi dậy, vỗ nhẹ vào lưng Khang, cậu giật mình, nhưng vẫn không ngẩng lên, tưởng mình đang mơ.
- Đừng khóc, khóc buồn lắm, trời sẽ mưa mất_ Nhỏ dỗ anh một cách trẻ con.
Khang vội ngẩng lên nhìn nhỏ, nhỏ liền lấy tay gạt đi giọt nước mắt đỏ trên má Khang.
- Có phải là anh đang mơ không?_ Khang cầm lấy tay Lệ.
- Không, là em_ Lệ đưa tay Khang đặt lên má mình.
Sự ấm áp đã về trên người nhỏ, đôi môi nhỏ khẽ nhen lên một nụ cười. Khang ôm chầm lấy nhỏ thật chặt như sợ chỉ cần buông nhỏ ra, nhỏ sẽ biến mất như nàng tiên không bằng. Lệ vỗ nhẹ vào vai Khang, dỗ cậu để cậu không khóc nhưng nhỏ lại khóc mất rồi, nước mắt nhỏ chảy ra ướt vai áo sơ mi Khang.
- Sao em lại khóc?_ Khang bỏ cô ra nhìn cô.
- Em vui vì vẫn gặp được anh, em sợ...._ Lệ nói đến đây thì bị ngắt lời.
- Đừng nói, anh không muốn nghe đâu, ta sẽ ở bên nhau mãi nhé, đừng ngủ nhiều như thế nhé?_ Khang ngây thơ nói nhìn Lệ âu yếm.
- Em yêu anh nhiều lắm._ Lệ gật đầu trả lời Khang.
Khoảng cách hai bên càng gần, nhẹ nhàng họ trao nhau nụ hôn của sự hạnh phúc.
Huy lúc này đã lên xe đến bệnh viện trước rồi. Đập vào mắt cậu ở trước phòng cấp cứu là bạn anh, người ngồi, người đứng nhưng đều có chung một vẻ mặt, vẻ mặt lo lắng.
- Sao cậu tới, Lệ thì sao?_ Diệu Anh nhíu mày khi nhìn thấy HUy.
- Cô ấy tỉnh lại rồi, đang ở nhà mới Khang_ HUy giải thích làm mọi người bớt phần nào lo lắng hơn.
- Còn Vy?_ Huy nhìn mọi người, lục tìm câu trả lời ở mỗi người.
-...._ Đáp lại câu hỏi của cậu là sự im lặng và cái lắc đầu nặng nề của mỗi người.
Đứng đó đợi cùng mọi người. Cỏ vẻ như ca phẫu thuật này là lâu nhất. Thời gian cứ thế trôi qua, đã sắp 3 giờ sáng rồi. Bỗng một cô y tá từ trong chạy ra, họ chạy lại gần y tá.
- Cô ấy thế nào?_ Mọi người đồng thanh hỏi.
- Hy vọng cao, nhưng có vẻ cô ấy cần chuyền thêm máu, giờ tôi phải đi lấy rồi_ Cô y tá nói rồi chạy đi.
Họ thanh thản được thêm một chút khi nghe tin này. Thế rồi ánh đèn bệnh viện trong đầu Diệu Anh bất chợt vụt tắt. Anh ngã xuống nhưng may Huy đứng bên cạnh nên đỡ được Anh.
- Diệu Anh_Mọi người hoảng hốt gọi cô.
Nhưng chả thấy cô trả lời.
- Tôi đưa cậu ấy đi gặp bác sĩ, các cậu cứ ở đây đi_ HUy bế ANh lên.
- Ừm_ Họ đồng thanh trả lời.
Qua gặp bác sĩ, Huy nhẹ nhàng đặt Anh xuống chiếc giường bệnh. Trong lòng anh lại nhen lên vài nỗi lo. Bác sĩ khám cho cô, đo huyết áp, coi mắt.
- Cô ấy sao ạ?_ Huy nhìn bác sĩ hỏi.
- CHỉ là mệt mỏi qua, huyết áp giảm do không ăn nên đói. Chỉ cần chuyền nước rồi nghỉ ngơi là được rồi_ Bác sĩ vừa nói vừa cùng y tá cắm dây chuyền cho Lệ.
- Cảm ơn bác sĩ_ HUy thở dài.
Ngồi bên cạnh cô, anh khẽ nghĩ nhiều thứ vẩn vơ.
" Đừng bỏ anh khi anh vẫn còn nhiều thứ muốn nói với em. Đừng như họ làm nửa kia đau. Anh sẽ không để em bị như thế đâu..."
Lúc này Khang và Lệ cũng đã tới chỗ phòng cấp cứu. Qua màn chào hỏi, họ lại ngồi đó chờ đợi, mặc sự dày vò của thời gian. Và rồi một lần nữa, phòng cấp cứu mở ra, Bác sĩ phẫu thuật chính bỏ khẩu trang nhìn họ, nở một nụ cười. Họ đã vây quanh ông.
- Ca phẫu thuật thành công, tuy nhiên vẫn phải chờ vào cô bé. Nếu có quyết tâm lớn và sự may mắn, chỉ vài tháng sẽ tỉnh lại. Còn cô bé không muốn tỉnh lại, có thể sẽ là ba năm nữa, khi cơ thể cô bé khỏe mạnh hẳn lại._ Bác sĩ nói.
- Cảm ơn bác sĩ, giờ chúng tôi được vào thăm chứ ạ?_ Hiếu hỏi bác sĩ.
- Mọi người qua phòng hồi sức đi, bệnh nhân sẽ được chuyển qua đó, chứ trong đó không ai muốn vào đâu_ Ông bác sĩ cười rồi đi luôn.
Mọi người lê bước mệt nhọc qua phòng hồi sức. Vy đã được chuyển qua đó rồi, giờ y tá đang làm các thủ tục máy móc bên trong.
- Ba người về đi_ Nhi nhìn tam quân nói
- CHúng tôi vào thăm bang chủ sao rồi về sau cũng được_ Nam quân nhanh nhẹn trả lời.
- Ừm_ Nói rồi họ cung vào trong.
Căn phòng dường như chỏ có mỗi tiếng kêu của máy móc, một bầu không khí nặng nề.
- Cầu trời, cầu phật cho cậu sớm khỏe._ Minh nhìn Vy nói.
- Con nhỏ đáng ghét_ Nhi vừa nói vừa khóc.
- Tỉ ấy sẽ tỉnh lại giống em phải không Khang?_ Lệ núp vào ngực Khang, nước mắt khẽ rơi.
- Không sao đâu, bác sĩ nói rồi mà_ Khang an ủi mọi người, tay vỗ nhẹ vai Lệ.
- Em gái ơi, ta biết nói sao với bác trai đây_ Hiếu nhìn nó mà lắc đầu.
- Tạm thời đừng nói cho Bác ý biết_ Ngân nhìn Hiếu nói.
- Tam quân cố gắng giữ kín việc này được chứ?_ Lệ nhìn tam quân.
- Chuyện này có dấu cũng chỉ được vài ba ngày, ông ấy có thông tin của cả thế giới _Vương quân khoanh tay trước ngực trả lời.
- Chi bằng ta nói cho ông ấy luôn đi, ôg ấy sáng mai không nối cũng biết thôi._ NHi chắc chắn khẳng định sự việc chưa xảy ra.
- Tại sao?_ Khánh im lặng giờ mới nói.
- Ba cô ấy là chủ tịch giấu mặt của bệnh viện này_ Nhi vuốt tóc Vy nói.
- Tôi tưởng ông ấy chỉ ở ngành đá quý thôi chứ_ KHang ngạc nhiên.
- Ngày trước mẹ của Vy từng là một vị bác sĩ trẻ ở đây. Lúc sinh hạ Vy, ông ấy rất vui, lại biết bà từng mơ ước có một bệnh viện riêng, nên ông đã mua bệnh viện này tặng bà. Khi bà mất, tên sở hữu chuyển lại tên ông, ông còn nói khi mất nó sẽ lại thuộc về VY_ Nhi ôn tồn giải thích cho mọi người.
- Có một người cha như thế thật tốt _Khang ngước lên trần nhà, nói nho nhỏ nhưng Khánh cũng thừa biết.
- Ngoài ra bác Dũng còn là nhà sản xuất vũ khí cho Angel rose bán cho nguyên thủ các nước. Bác ý cũng là nhà sưu tập các loại xe ô tô nổi tiếng, một nhà buôn tranh ẩn. Tên ẩn khi làm những việc đó của bác Dũng là William Richard mọi người nghĩ đi._ Hạo quân thản nhiên nói, bản mặt thì vẫn bình thường.
- William Richard?_ Khánh, Khang, Minh đồng thanh nói.
- Đó chả phải là cái người cứu anh hồi anh bị lạc ở trung tâm mua sắm sao_ Khang nhìn Khánh.
- Nhà đầu tư đầu tiên vào tập đoàn nhà tôi trong khi những người khác nghĩ nó sẽ không phát triển được mà_ Minh nhìn tam quân.
- Người đã ủng hộ Huy làm chủ tịch tập đoàn nhà nó nữa ý_ Hiếu thêm vào, vì biết mà.
- Đúng, người đó là một trong những người xây lên trường Vĩnh Thiên_ Khánh nhìn Vy.
- Thông minh quá, cha tớ, cha Vy là bạn của cha Khánh và Minh đó_ Nhi mỉm cười nhìn họ làm họ ngạc nhiên tột cùng.
- Không ngờ..._ Khang sốc.
- Quả là mẹ thì trùm mafia, bố thì đại gia thế giới, thả nào Vy nó giỏi thế là phải rồi _Minh suy đoán.
- Anh Hiếu giấu kĩ nhờ? Họ chả biết gì._ Lệ nhìn Hiếu.
- Tại họ không hỏi thôi_ Hiếu bao biện luôn kẻo mấy đứa bạn nó sâu xé.
- Ba ma em thì sao?_ Khang chọc lại Lệ.
- Nghèo rớt mùng tơi._ Mặt Lệ dễ thương
- Ọe...Nhà mày mà nghèo á?_ Ngân, Nhi đồng thanh nói.
- Thì nghèo mà...._ Lệ chu mỏ cãi.
- Nhà Lệ là đại gia mấy đời rồi đấy. Khang phải biết là con bé này ngày trước ở ANh nó ăn chơi lắm, một tuần phải mở tiệc ba lần. Thế giới cứ phải nói chuyển động theo nó_ Nhi nhân hóa quá khủng.
- CHuyển động theo là sao?_ Khang không hiểu hỏi lại.
- À, nghĩa là các bài báo của các nước hay thế giới hầu như toàn có nó. Nào là chân dài một tuần lái mấy xế hộp sang đi quậy phá bar, hay bài Căn phòng phục trang hàng hiệu của thiếu nữ 15 tuổi. Còn Hoa hậu Việt làm từ thiện khắp các châu lục cho trẻ em._ Ngân kể ra dài dằng dặc.
- Ôi trời..._ Khánh cũng phải ngạc nhiên vì em dâu tương lai.
- CÒn nữa cái bài: " Ba mẹ kiếm tiền chỉ để cho cô con gái xinh đẹp tiêu, mua cả resort tặng cho con gái để đi nghỉ hè ở Australia ý_ Nhi thêm vào.
- Thế này liệu em có lấy nổi cô ấy không anh trai?_Khanh hỏi Khánh.
- Đừng, em lấy về là phá sản đấy, em không cả đủ tiền mua một đôi giày cao gót cho cô ấy còn gì_ Khánh trêu Lệ theo.
- Thôi đi mà_ Lệ quát ngậu lên.
Thế là mọi người cười nói mong Vy nghe thấy để có ý chí tỉnh lại càng sớm, càng tốt. Mải nói chuyện mà họ không biết tam quân về lúc nào.
- Là Phan Thiết Thanh, con gái của Phan Thiết Phong._ NHi nói mặt đầy lo lắng.- Layla bang Ruby, con gái Leo_ Nó hững hờ, giọng run run. Không phải run vì sợ mà vì tức.
- Phải._ NHi gật đầu.
Nó đứng dậy, bước ra ngoài, mọi người thấy nó như người mất hồn tưởng Vy sao liền vào trong coi Nhi.
Về phòng, nó gục xuống sàn sa cánh cửa. Lòng nó đau như cắt, những giọt nước mắt rơi lên đôi môi nhợt nhạt. Nó lấy tay lau đi những giọt nước. Khuân mặt nó giờ ánh lên chỉ là sự hận thù, vẻ mặt của ác quỷ.
" Mẹ, thù này con đã hứa sẽ trả, giờ là lúc thực hiện nó, chỉ tại cô ta tự dẫn xác tới, không phải con độc ác."
Nó nghĩ xong thì đứng dậy lấy chiếc điện thoại gọi cho Tam quân.
- Bang chủ có việc gì ạ?_ Giọng Vương quân vang lên từ đầu dây bên kia.
- Nghe đây, hẹn bang Ruby đêm này giờ tại gầm cầu Solomon, Quyết chiến, chuyện này không được để Daisy, Mary, Elena biết. Tập hợp toàn bộ nhân lực._ Alice lạnh lùng nói, nó đã không còn là Vy nữa rồi.
- Nhưng...._ Vương quân thắc mắc bị nó chặn họng luôn.
- Đừng làm ta tức giận, không tốt đâu_ Alice nhắc nhở Vương quân nhớ tới cơn thịnh nộ của bang chủ lần trước.
Một chiều thu êm đềm tĩnh lặng ở vẻ ngoài của một ngôi nhà còn bên trong là tiếng nói của một nữ nhi hùng hổ đầy sát khí.
- Mấy người ta nuôi để làm gì vậy? Để trang trí à?_ Alice chỉ vào mấy hàng người mặc vest đen đứng ở một hàng bên trái.
- À, Nam quân vẫn cười cơ?_ Alice bỗng nghe tiếng cười quay sang bên phải nhìn Nam quân.
-...._ Nam quân không dám nói gì nữa.
" Choang "
Cái lọ hoa gần đó bị Alice ném xuống dưới chân tam quân. Họ giật mình, né ra sau.
- Ta mới tuổi nên mấy người coi thường ta ý gì?_ Alice ngồi lên bàn làm việc ở giữa hai bên nói.
-....._ Vẫn im lặng.
- Đã thấy chưa, nói gì thì cứ nghe đi, bảo là đặt mìn vào dưới cái nhà hàng đấy thì chúng mới không thoát được. Nói nào có nghe, đã bảo chúng chạy nhanh nhưng không nhanh = bom mìn rồi. Hay là thương hoa tiếc ngọc, toàn hot girl còn gì?_ Alice thấy thế xỏ cho họ câu.
Nam quân đã không cười mà lại một người vest đen cười, đứng nga đầu hàng nữa cơ. Ngay cạnh là khẩu súng, Alice cầm lên, nhẹ nhàng lên đạn. Đôi môi nở một nụ cười ác quỷ mà họ chưa từng nhìn thấy.
" Bộp"
Cái người mới cười vừa dính đạn ngay thái dương. Máu bắn ra, rồi ngã xuống đất. Mọi người xung quanh run lảy bảy.
- Có ai muốn cười nữa?_ Alice dịu dàng hỏi
-.......
Thế là ngày hôm đó đàn em và tam quân bị Alice giảng cho tiếng từ lúc giờ. Từ đó cô nói gì họ cũng làm theo mà không một ý kiến hỏi han gì.
Nó không ăn đồ người mang lên, đột nhiên nó thấy chán ăn. Mặc chiếc váy con mắt, nó bước xuống nhà định ra khỏi nhà nhưng bị bọn bạn chặn.
- Chị đi đâu? _ Diệu Anh nhìn nó nói.
- Đi ăn_ Nó nói rồi cố chen qua nhưng bị Ngân chặn lại.
- Chưa khỏe, không đi, ăn gì bảo đầu bếp. _Ngân nghiêm khắc nhìn nó.
- Em khỏe mà, cho đi đi, một lúc thôi._ Nó năn nỉ.
Đứng đó nài nỉ, nịnh bợm tới hết nước bọt mà mãi vẫn không ra được. Chợt Vy cảm thấy nóng nóng gần mũi.
- Ơ... Chị chảy máu kìa_ Anh hét lên.
- Em chảy máu cam rồi_ Ngân vội đi lấy giấy ăn, Anh đi lấy hộp thuốc.
Nghe thế Vy mới quệt tay vào, đưa ra nhìn, quả nhiên máu của cô. Thấy họ đi hết, Vy nhanh chân chạy đi lấy xe rồi rời khỏi biệt thự. Lúc sau Anh và Ngân ra thì đã không thấy Vy đâu nữa rồi.
- Tại em cả đấy_ Ngân trách Diệu Anh
- Tại chị thì có. _ Anh cũng không nhận tội.
- Đi tìm Vy đi, Huy trông nhà cho_ Huy và Hiếu từ trên nhà xuống. Huy nhìn hai người họ nói.
- Hừm... Em đi vào thành phố, chị ra ngoại ô._ Ngân kéo tay Hiếu.
- có gì gọi._ Diệu Anh nói rồi cũng leo lên mô tô đi.
Huy dặn người làm có thể về rồi lên phòng canh chừng Lệ. Cậu vẫn cố gọi cho Khánh nhưng không có hồi đáp, Khang thì gọi điện báo đang trên đường về. Tình trạng của Nhi đã khá hơn rồi, có thể đi lại được. Giờ này đang trong phòng sorry baby.
Tại gầm cầu Solomon hai thế lực đang đứng trước mặt nhau. Những bóng đèn được bật lên quanh đó.
" Kít..."
Tiếng xe ô tô dừng kêu lên. Một người của bang Angel rose chạy tới mở cửa xe. Nó với bộ đồ da mà đen bó, chiếc áo khoác dài tay, chiếc quần giản dị, đi boots ngắn đỏ, tay đeo nhẫn bang, tóc búi cao, trang điểm đậm, hai bên hông là hai khẩu súng lục, tay cầm một cây kiếm, nó bước tới chỗ tam quân.
Phía bên kia, cũng một nữ bang chủ, có cao, có xinh đẹp nhưng không bằng nó. Trong bộ đồ da bó màu đen, tóc cột đuôi gà đó chính là Layla.
- Đến sớm quá nhỉ?_ Alice nở nụ cười nhếch mép, đầy khinh bỉ.
- Người của mày còn sớm hơn_ Giọng nói lạnh giá của Layla.
- Leo không hơn được Mafia thì chơi bẩn ám sát bang chủ, giờ tới lượt Layla cũng thế nhưng lại hèn hạ hơn đi ám sát phó bang với tay chân của tao thế?_ Alice mỉa mai Layla đầy đau đớn.
- Mày....mày..._ Layla tức đỏ mặt mà không biết làm gì vì vốn dĩ là như thế.
- Tao đến đây không phải để nói chuyện với loại người như mày đâu_ Alice nhắc nhở.
- Được, xông lên..._ Layla gật đầu, cầm kiếm chỉ về phía trước.
Thế là đoàn người của bang Ruby xông lên. Lúc này nó mới vẩy tay ra hiệu. Ngay lập tức hàng người đầu tiên của bang nó giơ súng lên ngắm.
s.....
s......
s.......
Hàng loạt tiếng súng vang lên, những người đi đầu phe kia ngã xuống hàng loạt, làm những người sau phải run sợ tưởng chừng như tim ngừng đập.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
* Biệt thự Thủy tiên*Lệ vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, nhỏ vẫn hôn mê. Huy mệt mỏi ngủ trên ghế sofa.
" Tôi đang nghe từ đâu đấy một bài nhạc thật hay
Tôi đang nghe từ đâu đó giống tâm trạng lúc này
Tôi đang nghe bài hát ấy trên tivi chiều này
Lắng nghe hoài, lắng nghe hoài bớt mệt nhoài.
Khi không vui đừng than vãn hãy lắng nghe nhạc đi
KHi tâm tư đầy suy nghĩ lòng nghe lòng muốn gì
Quên đi ưu phiền sống trong âm nhạc đi
Let's get loud, watch it oat MTV...."
( M tuyệt vời- Noo, Tóc Tiên)
- Alo_ HUy ngái ngủ trả lời điện thoại.
- Cô ấy sao rồi?_ Giọng của Khang ở đầu dây bên kia.
- Khang? Cô ấy vẫn ổn, chưa có dấu hiệu gì, cậu đã tìm thấy nó chưa?_ Huy ngồi phắt dậy khi nghe tiếng của Khang.
- Đang trên máy bay, tìm thấy rồi, chỉ có một vài lá và một quả thôi_ Giọng Khang lo lắng.
- Một quả là đủ rồi, nhanh nhanh lên, bên này loạn hết lên rồi_ HUy giục Khang vì nghĩ đến những việc đã xảy ra.
- Sao vậy?_ Khang đầy ý nghĩ không hay trong đầu.
- Cái Vy nó đang ở phòng cấp cứu_ Huy nói giọng đầy chán đời.
- Cái gì?_ Khang ngạc nhiên.
- Thôi có gì về sẽ biết sau._ HUy sợ giải thích dài dòng quá nên thôi.
- Ờ._ Khang đáp một tiếng rồi tắt máy.
Huy quay qua nhìn Lệ, vẫn trắng bệch khuân mặt, đôi môi khô nhợt nhạt, cậu khẽ lắc đầu rồi gọi cho Minh.
- Thế nào rồi?_ Huy hỏi.
- Không ổn_ Giọng Minh nhàn nhạt.
- Bao nhiêu phần trăm?_ HUY nhăn mặt.
- Khoảng 20 %_ MInh ngấp ngừng trả lời Huy.
- Sao có thể chứ?_ HUy không tin vào sự thật trước mắt.
- Vy nó bị bệnh ung thư máu mãn tính_ Minh lòng nặng nề nói từng chữ cho Huy.
- Ôi thật là...._ Huy ngạc nhiên không tả nổi.
- Thôi nhé._ Minh mệt mỏi.
- Ừ._ Hủy trả lời rồi bỏ điện thoại xuống bàn.
Trong lòng cậu giờ nặng nề hơn bao giờ và hơn nữa cậu cũng cảm thấy đỡ buồn khi Diệu ANh vẫn nguyên vẹn. Cậu thầm cầu nguyện cho tất cả mọi người trở lại như xưa. Thấy bụng mình nó biểu tình đi ăn nên cậu xuống bếp kiếm chút đồ ăn. Đang ngồi ăn chiếp cup cake thứ hai thì có tiếng ô tô đi vào. Cậu cầm theo chiếc bánh chạy ra. Là Khang, cậu ấy đã về. Bước xuống từ trên xe, vội vàng chạy vào nhà. Hai người họ ôm nhau, mừng mừng, tủi tủi.
- Thôi lên phòng nào _Huy chỉ lên tầng
Khang khẽ gật đầu rồi họ lên phòng Lệ. Bật điện lên, căn phòng sáng hẳn, giờ là 2 giờ sáng mà.
- Làm gì bây giờ?_ Khang cầm lá Busman' s poison lên nhìn HUy.
- Giờ ta phải xay lá lấy nước cho Lệ uống._ HUy vừa nói vừa cắm cái máy sinh tố.
Hai người rửa lá rồi xay chúng ra nước, một màu xanh ngắt. Huy nâng người Lệ lên, Khang thì cầm cốc nước cho Lệ uống. Cũng uống được nhiều nhiều Huy đặt Lệ xuống, Khang bỏ cốc nước ra bàn. Hai người nhìn nhỏ ngầm mong ước. Lệ vẫn nằm đó chưa tỉnh lại. Khang khóc, những giọt nước mắt cậu chảy ra, không phải nước mắt thường mà là máu, cậu khóc ra máu. Huy ngồi sụp xuống ghế sofa gần đấy nhìn nhỏ.
- Lệ ơi, em mau tỉnh lại đi, rốt cuộc anh đã làm gì sai?_ Khang khóc, đôi mắt anh đỏ ngầu.
Nhỏ vẫn im lặng, vẫn không hồi đáp. Khang cúi mặt xuống cạnh giường, tiếng nấc vang lên.
- Em mau dậy đi, đừng làm anh sợ, trên đời này anh chỉ có mình em thôi_ Khanh sụt sùi nói.
Chợt Huy mỉm cười, Lệ mở mắt ra thì hiểu chuyện gì, nhỏ ra hiệu cho Huy ra ngoài. Biết ý Huy ra ngoài. Khang vẫn đang khóc. Nhỏ ngồi dậy, vỗ nhẹ vào lưng Khang, cậu giật mình, nhưng vẫn không ngẩng lên, tưởng mình đang mơ.
- Đừng khóc, khóc buồn lắm, trời sẽ mưa mất_ Nhỏ dỗ anh một cách trẻ con.
Khang vội ngẩng lên nhìn nhỏ, nhỏ liền lấy tay gạt đi giọt nước mắt đỏ trên má Khang.
- Có phải là anh đang mơ không?_ Khang cầm lấy tay Lệ.
- Không, là em_ Lệ đưa tay Khang đặt lên má mình.
Sự ấm áp đã về trên người nhỏ, đôi môi nhỏ khẽ nhen lên một nụ cười. Khang ôm chầm lấy nhỏ thật chặt như sợ chỉ cần buông nhỏ ra, nhỏ sẽ biến mất như nàng tiên không bằng. Lệ vỗ nhẹ vào vai Khang, dỗ cậu để cậu không khóc nhưng nhỏ lại khóc mất rồi, nước mắt nhỏ chảy ra ướt vai áo sơ mi Khang.
- Sao em lại khóc?_ Khang bỏ cô ra nhìn cô.
- Em vui vì vẫn gặp được anh, em sợ...._ Lệ nói đến đây thì bị ngắt lời.
- Đừng nói, anh không muốn nghe đâu, ta sẽ ở bên nhau mãi nhé, đừng ngủ nhiều như thế nhé?_ Khang ngây thơ nói nhìn Lệ âu yếm.
- Em yêu anh nhiều lắm._ Lệ gật đầu trả lời Khang.
Khoảng cách hai bên càng gần, nhẹ nhàng họ trao nhau nụ hôn của sự hạnh phúc.
Huy lúc này đã lên xe đến bệnh viện trước rồi. Đập vào mắt cậu ở trước phòng cấp cứu là bạn anh, người ngồi, người đứng nhưng đều có chung một vẻ mặt, vẻ mặt lo lắng.
- Sao cậu tới, Lệ thì sao?_ Diệu Anh nhíu mày khi nhìn thấy HUy.
- Cô ấy tỉnh lại rồi, đang ở nhà mới Khang_ HUy giải thích làm mọi người bớt phần nào lo lắng hơn.
- Còn Vy?_ Huy nhìn mọi người, lục tìm câu trả lời ở mỗi người.
-...._ Đáp lại câu hỏi của cậu là sự im lặng và cái lắc đầu nặng nề của mỗi người.
Đứng đó đợi cùng mọi người. Cỏ vẻ như ca phẫu thuật này là lâu nhất. Thời gian cứ thế trôi qua, đã sắp 3 giờ sáng rồi. Bỗng một cô y tá từ trong chạy ra, họ chạy lại gần y tá.
- Cô ấy thế nào?_ Mọi người đồng thanh hỏi.
- Hy vọng cao, nhưng có vẻ cô ấy cần chuyền thêm máu, giờ tôi phải đi lấy rồi_ Cô y tá nói rồi chạy đi.
Họ thanh thản được thêm một chút khi nghe tin này. Thế rồi ánh đèn bệnh viện trong đầu Diệu Anh bất chợt vụt tắt. Anh ngã xuống nhưng may Huy đứng bên cạnh nên đỡ được Anh.
- Diệu Anh_Mọi người hoảng hốt gọi cô.
Nhưng chả thấy cô trả lời.
- Tôi đưa cậu ấy đi gặp bác sĩ, các cậu cứ ở đây đi_ HUy bế ANh lên.
- Ừm_ Họ đồng thanh trả lời.
Qua gặp bác sĩ, Huy nhẹ nhàng đặt Anh xuống chiếc giường bệnh. Trong lòng anh lại nhen lên vài nỗi lo. Bác sĩ khám cho cô, đo huyết áp, coi mắt.
- Cô ấy sao ạ?_ Huy nhìn bác sĩ hỏi.
- CHỉ là mệt mỏi qua, huyết áp giảm do không ăn nên đói. Chỉ cần chuyền nước rồi nghỉ ngơi là được rồi_ Bác sĩ vừa nói vừa cùng y tá cắm dây chuyền cho Lệ.
- Cảm ơn bác sĩ_ HUy thở dài.
Ngồi bên cạnh cô, anh khẽ nghĩ nhiều thứ vẩn vơ.
" Đừng bỏ anh khi anh vẫn còn nhiều thứ muốn nói với em. Đừng như họ làm nửa kia đau. Anh sẽ không để em bị như thế đâu..."
Lúc này Khang và Lệ cũng đã tới chỗ phòng cấp cứu. Qua màn chào hỏi, họ lại ngồi đó chờ đợi, mặc sự dày vò của thời gian. Và rồi một lần nữa, phòng cấp cứu mở ra, Bác sĩ phẫu thuật chính bỏ khẩu trang nhìn họ, nở một nụ cười. Họ đã vây quanh ông.
- Ca phẫu thuật thành công, tuy nhiên vẫn phải chờ vào cô bé. Nếu có quyết tâm lớn và sự may mắn, chỉ vài tháng sẽ tỉnh lại. Còn cô bé không muốn tỉnh lại, có thể sẽ là ba năm nữa, khi cơ thể cô bé khỏe mạnh hẳn lại._ Bác sĩ nói.
- Cảm ơn bác sĩ, giờ chúng tôi được vào thăm chứ ạ?_ Hiếu hỏi bác sĩ.
- Mọi người qua phòng hồi sức đi, bệnh nhân sẽ được chuyển qua đó, chứ trong đó không ai muốn vào đâu_ Ông bác sĩ cười rồi đi luôn.
Mọi người lê bước mệt nhọc qua phòng hồi sức. Vy đã được chuyển qua đó rồi, giờ y tá đang làm các thủ tục máy móc bên trong.
- Ba người về đi_ Nhi nhìn tam quân nói
- CHúng tôi vào thăm bang chủ sao rồi về sau cũng được_ Nam quân nhanh nhẹn trả lời.
- Ừm_ Nói rồi họ cung vào trong.
Căn phòng dường như chỏ có mỗi tiếng kêu của máy móc, một bầu không khí nặng nề.
- Cầu trời, cầu phật cho cậu sớm khỏe._ Minh nhìn Vy nói.
- Con nhỏ đáng ghét_ Nhi vừa nói vừa khóc.
- Tỉ ấy sẽ tỉnh lại giống em phải không Khang?_ Lệ núp vào ngực Khang, nước mắt khẽ rơi.
- Không sao đâu, bác sĩ nói rồi mà_ Khang an ủi mọi người, tay vỗ nhẹ vai Lệ.
- Em gái ơi, ta biết nói sao với bác trai đây_ Hiếu nhìn nó mà lắc đầu.
- Tạm thời đừng nói cho Bác ý biết_ Ngân nhìn Hiếu nói.
- Tam quân cố gắng giữ kín việc này được chứ?_ Lệ nhìn tam quân.
- Chuyện này có dấu cũng chỉ được vài ba ngày, ông ấy có thông tin của cả thế giới _Vương quân khoanh tay trước ngực trả lời.
- Chi bằng ta nói cho ông ấy luôn đi, ôg ấy sáng mai không nối cũng biết thôi._ NHi chắc chắn khẳng định sự việc chưa xảy ra.
- Tại sao?_ Khánh im lặng giờ mới nói.
- Ba cô ấy là chủ tịch giấu mặt của bệnh viện này_ Nhi vuốt tóc Vy nói.
- Tôi tưởng ông ấy chỉ ở ngành đá quý thôi chứ_ KHang ngạc nhiên.
- Ngày trước mẹ của Vy từng là một vị bác sĩ trẻ ở đây. Lúc sinh hạ Vy, ông ấy rất vui, lại biết bà từng mơ ước có một bệnh viện riêng, nên ông đã mua bệnh viện này tặng bà. Khi bà mất, tên sở hữu chuyển lại tên ông, ông còn nói khi mất nó sẽ lại thuộc về VY_ Nhi ôn tồn giải thích cho mọi người.
- Có một người cha như thế thật tốt _Khang ngước lên trần nhà, nói nho nhỏ nhưng Khánh cũng thừa biết.
- Ngoài ra bác Dũng còn là nhà sản xuất vũ khí cho Angel rose bán cho nguyên thủ các nước. Bác ý cũng là nhà sưu tập các loại xe ô tô nổi tiếng, một nhà buôn tranh ẩn. Tên ẩn khi làm những việc đó của bác Dũng là William Richard mọi người nghĩ đi._ Hạo quân thản nhiên nói, bản mặt thì vẫn bình thường.
- William Richard?_ Khánh, Khang, Minh đồng thanh nói.
- Đó chả phải là cái người cứu anh hồi anh bị lạc ở trung tâm mua sắm sao_ Khang nhìn Khánh.
- Nhà đầu tư đầu tiên vào tập đoàn nhà tôi trong khi những người khác nghĩ nó sẽ không phát triển được mà_ Minh nhìn tam quân.
- Người đã ủng hộ Huy làm chủ tịch tập đoàn nhà nó nữa ý_ Hiếu thêm vào, vì biết mà.
- Đúng, người đó là một trong những người xây lên trường Vĩnh Thiên_ Khánh nhìn Vy.
- Thông minh quá, cha tớ, cha Vy là bạn của cha Khánh và Minh đó_ Nhi mỉm cười nhìn họ làm họ ngạc nhiên tột cùng.
- Không ngờ..._ Khang sốc.
- Quả là mẹ thì trùm mafia, bố thì đại gia thế giới, thả nào Vy nó giỏi thế là phải rồi _Minh suy đoán.
- Anh Hiếu giấu kĩ nhờ? Họ chả biết gì._ Lệ nhìn Hiếu.
- Tại họ không hỏi thôi_ Hiếu bao biện luôn kẻo mấy đứa bạn nó sâu xé.
- Ba ma em thì sao?_ Khang chọc lại Lệ.
- Nghèo rớt mùng tơi._ Mặt Lệ dễ thương
- Ọe...Nhà mày mà nghèo á?_ Ngân, Nhi đồng thanh nói.
- Thì nghèo mà...._ Lệ chu mỏ cãi.
- Nhà Lệ là đại gia mấy đời rồi đấy. Khang phải biết là con bé này ngày trước ở ANh nó ăn chơi lắm, một tuần phải mở tiệc ba lần. Thế giới cứ phải nói chuyển động theo nó_ Nhi nhân hóa quá khủng.
- CHuyển động theo là sao?_ Khang không hiểu hỏi lại.
- À, nghĩa là các bài báo của các nước hay thế giới hầu như toàn có nó. Nào là chân dài một tuần lái mấy xế hộp sang đi quậy phá bar, hay bài Căn phòng phục trang hàng hiệu của thiếu nữ 15 tuổi. Còn Hoa hậu Việt làm từ thiện khắp các châu lục cho trẻ em._ Ngân kể ra dài dằng dặc.
- Ôi trời..._ Khánh cũng phải ngạc nhiên vì em dâu tương lai.
- CÒn nữa cái bài: " Ba mẹ kiếm tiền chỉ để cho cô con gái xinh đẹp tiêu, mua cả resort tặng cho con gái để đi nghỉ hè ở Australia ý_ Nhi thêm vào.
- Thế này liệu em có lấy nổi cô ấy không anh trai?_Khanh hỏi Khánh.
- Đừng, em lấy về là phá sản đấy, em không cả đủ tiền mua một đôi giày cao gót cho cô ấy còn gì_ Khánh trêu Lệ theo.
- Thôi đi mà_ Lệ quát ngậu lên.
Thế là mọi người cười nói mong Vy nghe thấy để có ý chí tỉnh lại càng sớm, càng tốt. Mải nói chuyện mà họ không biết tam quân về lúc nào.