- Vy Vy à anh nói cái này em không được giận anh nhá?Khánh ngồi ở ghế sofa trong phòng mình nói chuyện với Vy đang thay đồ trong nhà tắm. Khánh thay trước rồi.
- Anh cứ nói đi_ Giọng Vy từ trong nhà tắm vọng ra.
- Thực ra sáng nay anh quên mất sinh nhật em, mãi tới gần chưa anh mới biết_ Khánh đầy hối hận.
Đáp lại câu nói của Khánh chỉ là tiếng nước chảy rồi 1 lúc sau Vy mở cửa bước ra. Khuân mặt vẫn như cũ tiến về phía Khánh.
- không sao hết. Chỉ cần anh mãi bên em là được rồi_ Vy 2 tay vuốt má Khánh hiền dịu nói.
- Anh yêu Vy nhất luôn_ Khánh nắm hai tay cô cười.
- Em cũng.....hắt..xì_ chị đang định nói em cũng yêu anh thì hắt xì, thông cảm he.
" Hắt xì..."
Lại hắt xì cái nữa rồi này.
- Em không sao chứ?_ Khánh lo lắng nhìn Vy.
- Không...hắt xì..._ Vy xua tay nhưng miệng vẫn hắt xì.
- Thế mà kêu không sao, chắc lại cảm rồi đây mà._ Khánh rút khăn giấy đưa cho Vy.
- làm gì, em khỏe lắm chứ...hắt..._ hắt xì lần thứ 4.
- Đấy, còn chối, mau lên giường đắp chăn ngủ đi. Không biết nói gì với em nữa_ Khánh kéo cô về giường mà lắc đầu.
- Anh cũng thật là, đi ngủ thì đi ngủ_ Vy nhéo má anh rồi chèo lên giường, kéo chăn.
Khánh thấy thế cũng tắt điện, bật đèn ngủ rồi chui vô chăn, tay ôm eo cô từ sau.
- Gì thế?_ VY giật mình vì tay Khánh lạnh quá.
- Không phiền nếu anh ôm em như này ngủ chứ?_ Khánh cười nói.
- Bỏ ra, tay anh lạnh chết đi được_ Vy vỗ vào hai tay Khánh ôm bụng cô.
- Lạnh thì em làm nó ấm hộ đi cái, anh ngủ đây_ Khánh nói xong rồi nhắm tịt mắt lại.
- Ơ...Hắt...._ Lại hắt xì nên thôi Vy nằm im ngủ luôn, không nói gì nữa.
Ở phòng của Diệu Anh với Huy còn khổ hơn cơ.
- Hắt xì....._ Diệu Anh đang ngồi nghịch điện thoại.
- Đã thế còn ngồi chơi nữa...hắt..._ Huy thấy thế nhắc cô ai dè mình cũng thế.
- Lo thân mình trước đi đã_ Diệu ANh cười cười nói.
- Hơn 11 giờ rồi em đi ngủ cho anh nhờ cái_ Huy chùm kín chăn nói vọng ra.
- Anh cứ ngủ đi.
- Em bật điện sáng chưng hết lên rồi còn mở loa điện thoại to làm sao anh ngủ_ Huy vén chăn càu nhàu.
- Hừm....Hắt....xì_ Diệu Anh lườm Huy một cái rồi cũng đi ngủ luôn.
Trong khi đó Minh và Nhi đã ngủ từ lâu tuy nhiên anh Minh chỉ cần quay người một cái thôi là lăn xuống đất liền, còn Nhi quay tới ba vòng có khi mới ngã khỏi giường. Khang với Lệ thì khác, Khang bị cảm, Lệ không bị vì cô bị miễn cảm mà. Một người nằm giường một người chăm sóc.
- Uống đi này._ Lệ chìa viên thuốc với cốc nước về phía Khang.
- Ở đâu vậy?_ Khang ngạc nhiên hỏi.
- Mấy cô hầu ở nhà nhét vào lúc nãy em tìm đồ thấy, uống đi_ Lệ giục tiếp.
- Ừ, cảm ơn Lệ Lệ nhé_ Khang không quên xoa đầu Lệ một cái sau đó mới uống thuốc.
- Thương anh người yêu quá đi, làm thế nào cho anh nhanh khỏi giờ?_ Lệ ngồi trên giường nhìn Khang nằm cạnh.
Nghe câu này mà Khang phải mở mắt ra nhìn Lệ mà cười.
- Hôn môi cái khỏi liền._ Khang nhanh trí.
- Làm như thuốc tiên ý nhề?_ Lệ bữu môi cười.
- Hơn cơ mà_ Khang diễn luôn.
" Moazz..."
Lệ cúi người hôn Khang một cái rồi nằm xuống ngủ. Khang hạnh phúc lém quay qua ôm Lệ.
- Anh chỉ cần em thôi_ Khang nói nhỏ nhưng cũng đủ cho Lệ nghe thấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------4
- Ông chủ, ông chủ...._ Giọng một nhân viên nam réo lên đầy vui mừng nhưng cũng hối hả.
- Sao? từ từ nói._ Giọng mộ người đàn ông hiền từ.
- Đã xong được trang phục cho cô chủ rồi ạ_ Nhân viên cười tươi nhìn ông chủ.
- Tốt quá, tốt quá rồi....Còn những thứ kia? _Ông chủ cũng vui mừng không kém.
- Dạ, các món đồ kia đều đang làm, cũng sắp xong, chỉ là cái vòng cổ chưa biết làm thế nào._ Lúc này nhân viên có phần khổ sở chút.
- Cứ từ từ, ta đã biết người có nó, đang mua rồi_ Ông chủ vỗ vai nhân viên.
- Cô chủ Vy thật là có phúc quá khi có mộ người cha như ông chủ_ Nhân viên vui vẻ trả lời.
- ha..ha...ha... Cậu chỉ khéo nịnh. đi làm tiếp đi_ Ông chủ cười lớn.
- Vâng, chào người_ Nhân viên thưa rồi cúi người lui ra khỏi phòng.
Chắc hẳn ai cũng biết đó là ai rồi. Ông chủ chính là ông Dũng, bố Vy. còn cậu nhân viên là thư kí Shaw của ông. Hai người đang chuẩn bị quà cho Vy nhà mình đây ý mà. Ông Dũng cầm tấm ảnh của Vy lên coi, ông lại thấy nhớ nó rồi, đành lôi điện thoại ra gọi.
- Dạ con nghe_ Giọng Vy từ đầu dây bên kia.
- Thế nào? kì nghỉ vui chứ?_ Ông Dũng vui vẻ hỏi.
- Vui lắm ba ạ, chỉ tiếc thiếu ba. Mà ba về với con đi ba _Vy nhõng nhẽo.
- Ta bận lắm lúc khác đi. Mà các con định bao giờ thì về?_ Ông Dũng nhanh chóng đổi chủ đề.
- Dạ, khoảng tối nay về ạ_ Vy ngấp ngứ vài giây.
- Thế ta gọi sớm vậy, con đã dậy chưa, có làm phiền con không? _Ông Dũng lo lo.
- Không đâu, con... Hắt... con đang ăn sáng_ Vy đang nói thì bị hắt xì.
- COn bị cảm à? _Ông Dũng lo lắng.
- Dạ _Vy thật thà trả lời.
- Cái Khánh này, ba phải cho cậu ta một trận mới được. _Ông Dũng giờ lại có chút bực mình.
- Ấy ba, anh ý cũng giống con nốt _Vy cười.
- Đúng thật...thôi các con ăn sáng đi, gửi lời chào buổi sáng của ba tới các bạn con nhé._ Bây giờ lại trở về vui vẻ nói.
- Vâng ạ, bye ba_ Vy nói rồi chỉ thấy tiếng tắt,máy.
" Con bé này thật là trẻ con, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi. Còn cậu ta nhờ cậu chăm sóc nó cuối cùng cả cậu cũng hùa theo mà nghịch với nó vậy thì ta biết tin tưởng ai." Ông Dũng nhìn ra ngoài cửa sổ khẽ cười nhưng rồi lại lắc đầu vài cái.
Một lúc sau hai nhân viên nam mang đồ ăn ra đặt vào cái bàn dài trước mọi người không quên chúc họ ăn ngon miệng.
Ai nấy đều ăn no nê, tuy nhiên có người vẫn không thỏa mãn, Vy với Khánh vẫn giận nhau.
- Tôi muốn uống choco cookie_ Tiếng Lệ vang lên
- Vâng, còn ai muốn gì nữa không ạ?
- lấy cho tôi một li Long island iced tea_ Vy cũng nói ( cái chị này gọi là rượu đó)
- Cái này là rượu mà tiểu thư_ Chị loan nhìn Vy, mọi người cũng thế.
- Không có à?_ Vy hỏi lại
- Có Negroni thôi ạ_ CHị Loan ngạc nhiên trả lời
- Cũng được. Lấy đi_ Vy mỉm cười.
Nghe vậy người kia cũng đành đi vào pha. Vy đang định đứng dậy bước lại chỗ Diệu ANh thì vừa đứng dậy đã bị Khánh giữ tay.
- Em bị làm sao vậy?_ Khánh nhiu mày nhìn cô.
- Có sao nhưng không biết làm sao._ Vy cười rồi bước đi tiếp.
- Em thật là..._ Khánh không nói gì nữa.
Rượu mang ra cũng đã uống hết ly đó rồi. Nhưng mà vẫn muốn uống tiếp.
- Lấy thêm margarita_ Vy nói tiếp nhưng mắt thì vẫn đang đấu với Khánh.
Người phục vụ lại mang ra. Cô đang định cầm lên uống thì đã bị một bàn tay khác cướp mất, ngước lên hóa ra là Khánh. Cậu ngửa cổ uống hết ly một lần rồi nhìn Vy.
- Em đừng vậy nữa, anh cólàm gì em đâu mà em giận anh nhề?_ KHánh bức bối.
- Em đi ngủ_ Nói rồi cô ra sau người Diệu ANh nằm ngủ ngon lành.
Khánh vẫn đứng im nhìn cô mà thấy lạ, không lí do gì cũng giận là sao, chỉ tại mìn quá chiều cô ấy mà.
- Về chỗ đi anh trai_ Khang kéo tay Khánh.
Thấy thế Khánh đành về chỗ ngồi. Dù gì thời gian ngồi máy bay khá lâu nên ai nấy đều ngủ hết, chẳng ai tỉnh cả.
Tầm khoảng gần trưa, máy bay hạ cánh. Vy vừa cầm vào vali thi bị Khánh giành kéo hộ, thế là Vy đi trước mọi người. Mấy đứa bạn lấy đồ rồi mới đi ra. Nhi từ đâu chạy tới vỗ vai Khánh nhìn Vy đăm chiêu.
- Ê. Hôm nay là ngày bao nhiêu?_ Nhi nghi ngờ hỏi Khánh. Cô không biết ngày là đúng có bao giờ làm gì đâu, chỉ biết hôm nay là thứ hai.
- tháng......ôi, chết tôi rồi, hôm nay là sinh nhật em ấy_ Khánh đang trả lời câu hỏi của Nhi thì thốt lên đứng sững lại.
- Thôi xong..._ Cả hội bạn chỉ biết nhìn Khánh nói hai từ này rồi lắc đầu đầy đáng thương cho Khánh.
Họ tiếp tục đi tiếp về resort để dọn đồ. Vy thì ra bờ bể bơi ngồi rồi, dù sao cũng có người cất đồ hộ. Tuy nhiên Vy chả mấy vui, từ sáng chờ đợi mãi, cứ tưởng sẽ có người chúc cô một câu nào ngờ, toàn một lũ vô tâm....Đang chia nhau phòng ngủ thì có người nhắc chuyện không liên quan.
- Anh hai, em nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu nổi sao anh lại có thể quên sinh nhật chị dâu chứ?_ Khang bất mãn hộ Vy lên tiếng.
- Bận, không nghĩ tới._ Khánh buồn rầu nói.
- Như em không được sao._ Khang tự vỗ ngực khen mình.
- Gớm, Anh có nhớ sinh nhật em ngày nào không đấy, nói luôn em còn tha?_ Lệ đứng cạnh bữu môi nhìn Khang.
- Có, tất nhiên phải nhớ. Lệ Lệ của anh sinh ngày tháng năm bao nhiêu thì anh không biết._ Khang giả ngu nhìn Lệ.
- Thôi đi_ Lệ cốc vào đầu Khang không nương tay.
- Em có phải con gái không vậy._ Khang uất ức nói nhỏ.
- Thế chắc anh gay rồi_ Lệ nghe thấy liền vừa bước về phòng vừa nói.
- Ờ ha..._ Khang cười.
Diệu ANh với Huy tặng Khánh một cái nhìn đáng tiếc rồi cũng kéo vali về phòng. Minh vuốt lưng Khánh rồi về phòng. Nhi thì lắc đầu vỗ vai Khánh an ủi.
- Thực ra câu Thôi xong của cậu băn nãy không hẳn là xong, thực ra vẫn còn rất nhiều cách_ Nhi nho nhỏ nói.
- Cách?_ Khánh nhíu mày nhìn NHi đứng cạnh.
-Cậu thấy đó, sinh nhật là cả một ngày không phải là một buổi sáng._ Nhi nháy mắt tinh nghịch rồi chạy lại khoác vai Minh về phòng.
Lúc này phòng mới nghĩ lại đúng là anh đã bị tình yêu làm mờ lí trí mà. Lấy điện thoại gọi cho ai đó, khuân mặt khẽ hiện lên vui vẻ. Nhìn người con gái xa xa đang nghịch nước khẽ cười rồi hắn cũng về phòng sắp đồ cho hai người. Đến giờ ăn trưa hắn vẫn giả bộ chưa biết gì, nhắn tin kêu Vy qua nhà ăn của Resort.
Ngồi xuống bàn ăn Vy không quên liếc xéo người con trai ngồi đối diện một cái, ánh mắt hắn vẫn thản nhiên. Tụi bạn thấy vậy có chút ngạc nhiên nhưng cũng thầm đoán được anh định bày trò gì. Cô ăn rất ít đồ mặn, chưa đầy phút đã chuyển qua ăn đồ ngọt rồi.
- Em muốn ăn kem._ Lệ cau có nhìn bàn ăn tráng miệng.
- Thôi xong..._ Khang dừng ăn mặt ngây ra.
- SAo vậy?_ Lệ ngạc nhiên.
- Anh quên không bảo người ta mang kem tới rồi_ Khang hối lỗi nhìn Lệ.
- Thôi..._ Lệ buông thìa xuống bàn ngồi tay chống cằm.
- Anh đùa thôi mà_ Khang nói rồi nhìn người phục vụ đứng trước cửa nhà bếp.
Ngay lập tức một đĩa kem cuộn vị bạc hà ở trước mắt cô. Đôi mắt đầy vui vẻ hạnh phúc nhìn Khang.
- Ăn nào._ Khang lấy thìa đút cho Lệ
Vui vẻ há miệng cô nhận lấy miếng kém mát lạnh đầy vị ngọt ngào ấm áp.
Mọi người ngồi quanh nhìn họ chỉ biết cười. Vy thì càng thêm bực mình mà. Vy vẫn cứ cố ăn bánh ngọt.
Chiều về họ dắt nhau ra biển chơi. Bãi biễn cát trắng, nắng vàng tất nhiên nước trong xanh mát mẻ. Ngồi trên bờ biển dưới bóng cái cây dừa nhìn về phía xa nói chuyện với nhau. Vy mặc bộ váy hai dây màu trắng có túi ở hông và dây buộc eo, đi giày búp bê, mái tóc thả ra tung bay theo gió. Nhi thì buộc cao mái tóc, đi chân trần, giày cao gót thì nằm trong tay anh Minh cầm, Nhi mặc quần short hồng với cái áo khoét nách trắng đầy năng động. Đậm chất tiểu thư nhất lại là Lệ, chiếc đầm maxi vai cách điệu dài hơn đầu gối màu hồng phấn, mái tóc trắng được buộc lỏng tưởng chừng như sắp tuột, được chiếc mũ vành rộng màu trắng giữ lại. Diệu Anh cũng xinh đẹp không kém, khiến Huy dám sát cô /h bởi Anh mặc chiếc váy áo sơ mi trắng dáng dài, hai túi trước ngực. Thỉnh thoảng cũng làm Huy hết hồn kéo vội vai áo sơ mi của cô lên khi nó trễ xuống.
- Sao từ lúc cứ cau có nhìn em thế?_ Diệu Anh bỏ kính đen bản to ra nhìn Huy.
- Còn hỏi nữa, không phải đều tại cái áo em đang mặc_ Huy bức xúc.
- Tại anh cả thôi_ Diệu Anh thản nhiên nói rồi cười.
- Nhi, anh thấy em nên đổi thời trang đi_ Minh dựa đầu vào vai Nhi nói
- Sao?_ Nhi phì cười hỏi anh.
- Chả giống con gái chút nào_ Minh nói nho nhỏ.
- Thế phải nói là quay lại với phong cách cũ_ Nhi nói xong câu này bốn đứa con gái nhìn nhau cười riêng bốn người con trai không hiểu chuyện gì.
- Nếu chiều nào cũng được ra biển ngắm bình minh với nghịch nước biển thế này thì thật tuyệt vời._ Vy cũng nghĩ kĩ yêu thì đâu liên quan gì tới sinh nhật nên đã chịu nói chuyện bình thường với Khánh.
- Em thích sao?_ Khánh hỏi.
- Có lẽ_ Vy cười nhạt.
- Vậy anh sẽ mua nó tặng cho em coi như làm quà...._ Khánh vội ngừng lại, anh nói hơi quá rồi.
- Hửm?_ Vy ngạc nhiên khẽ hiểu vài việc.
- Không có gì. Thôi ta về đi còn tắm với đi ăn tối_ Khánh lảng tránh đứng dậy trước.
- Phải đó_ Huy tán thành đầu tiên.
- Người em cũng nhiều cát dính rồi_ Nhi hiểu chuyện đứng dậy theo.
- Vậy thì đi_ Vy lên tiếng và thế là họ về phòng nghỉ của mình.