Việt Nam, 10 năm sau.Trường THPT Vĩnh Thiên, vẫn ngôi trường của bậc cha mẹ tụi nhỏ đến bây giờ. Những nhân vật lững lãy đã nhường ngôi lại cho con mình mà cai quản công việc của tập đoàn nhà mình rồi, giờ chắc họ khoảng 36 tuổi gì đó, trẻ chán.
Bảo ở biệt thự Snow với em gái của mình là Thư, thỉnh thoảng lại qua biệt thự Thủy Tiên của mẹ ở. Bách thì ở biệt thự của Lệ. Thanh thì ở biệt thự của Diệu Anh. Mai thì ở biệt thự của mama, Vương ở biệt thự của bố, giờ thì vẫn ở cùng Mai.
* Trường Vĩnh Thiên*
Các băng rôn, hình ảnh của bộ tứ trường này có ở khắp cổng trường. Rồi cả tiếng reo hò nữa chứ.
- ANh Gia Bảo, em yêu anh_ hs 1
- Bách ơi, tớ yêu cậu_hs2
- Mai ơi, anh yêu em_ hs3
- Thanh à, làm người yêu anh đi_ hs4
-.....
Đủ các tiếng vang lên cho đên khi họ bước xuống xe. Mai khoác tay Bảo, Bách cầm tay Thanh.
- Tôi cảnh cáo các người, từ nay bỏ mấy cái trò này đi, cách xa chúng tôi 3m, còn nữa, Nguyễn Hoàng Ngọc Mai này chính là người yêu của tôi, cho nên mọi người đừng có nói mấy câu vô nghĩa như lúc nãy nữa. Nếu không đừng trách tôi vô tình_ Nói rồi BẢo ngang nhiên bước đi cùng Mai, mọi người thì rẽ ra hai bên, nhường đường.
- Các anh chị, các bạn à, mình cũng muốn thông báo, Nhật Bách đây là hoa đã có chậu, ai muốn chết thì xin mời đập chậu cướp hoa._ Thanh Thanh nói rồi cũng kéo Bách bước qua mọi người, Bách cười tươi.
Nghe xong câu này mà đám học sinh mặt cứ xị ra, cũng ko làm gì được nên đành nghe theo.
Mai với Bảo ngồi cạnh bờ hồ nước sau trường chơi. Mai tựa đầu vào vai Bảo, cậu thì vòng tay ôm eo Mai.
- Tại sao anh ít nói chuyện với em vậy?_ Mai nói nhỏ nhẹ (Chuẩn girl rồi mà)
- Tại anh lạnh lùng từ nhỏ_ Bảo vô tư trả lời.
- Đối với anh em có quan trọng không?_ Mai ngẩng đầu lên hỏi.
- Không_ Bảo mặt lạnh trả lời.
- Vậy anh không yêu em sao?_ Mai nước mắt lưng chừng.
Lúc này Bảo mới nhìn qua Mai, cậu ôm Mai vào long vỗ nhẹ.
- Ngốc, Anh yêu em nhất trên đời, em không quan trọng vì em đã là cuộc đời của anh._ Bảo cười nói.
- Anh này...Chỉ giỏi đùa em thôi_ Mai lấy tay đánh vào vai của Bảo.
- Ơ thế Mai không yêu anh sao?_ Bảo hỏi lại.
- Không, không thèm yêu cái đồ đáng ghét nhà anh_ Mai quay lưng lại.
- Thật không?_ Bảo vòng tay ôm Mai từ sau nhẹ nhàng hỏi.
- Em chỉ chồng của em thôi_ Mai thích thú trả lời.
- Hửm? ANh đẹp trai hơn mà_ Bảo biết MAi đùa hùa theo.
- Không, chồng em đẹp trai nhất_ Mai cười.
- Nó là đứa nào vậy?_ Bảo làm mặt thắc mắc.
- Là tên Hoàng Minh Gia Bảo _ Mai hét lớn.
- Không quen_ Bảo cười theo rồi lắc đầu nói.
Trong lúc này mấy anh chị cấp ba đang ở trường chơi vui vẻ thì trong một trường cấp 2 tại lớp 7a đang diễn ra những câu chuyện bi hài.
- Cả lớp trật tự cái coi, có muốn mỗi đứa 5 tên vô sổ đầu bài hơm?_ Giọng oanh vàng của tiểu thư Diễm Thư ở bàn thứ hai tổ hai vang lên đầy sát khí.
Cuối lớp:
- Ê chúng mày, tao mới mua iphone 5 nè, đẹp chưa?_ Giọng một đứa con gái tóc cột đuôi ngựa thấp.
- wầy, được đấy..._ hs2
- Ây, tự sướng mày ơi..._ hs3.
- Chuẩn luôn.._ Đứa đầu tiên nói.
Thế là ba đứa này ngồi chụp ảnh vô tình lọt vào mắt đệ của Thư. Đứa con trai ngồi cạnh Thư cũng là hot boy đấy chứ, tên là Hải Nam. Nam kéo tay áo Thư.
- Sao cưng?_ Thư quay qua hỏi.
- Vợ à, nhìn cuối lớp kìa, Hạnh, Uyên, Ly đang chụp ảnh đó_ Nam là người yêu của Thư đó, trai tài gái sắc rồi.
- Chựt...chựt...chựt...._ Thư lắc đầu rồi cầm quyển sách ngữ văn 7 quận lại.
Thư đứng dậy, lấy đà rồi....
" Bốp....Bộp"
Thôi xong, quyển sách đập vào cái iphone 5 rơi luôn xuống đất. Hạnh vội vã nhặt con dế yêu lên, vỡ hết màn hình rồi.
- Đứa nào dám?_ Hạnh vừa hét lên, vừa quay người lại.
- Mẹ đây con_ THư trả lời bá đạo, hai tay khoanh trước ngực, khuân mặt xinh đẹp nhen lên nụ cười chết chóc.
- Mẹ cái con mẹ nhà mi_ Hạnh không chịu nổi chửi luôn
- Này, chửi nhau thì chửi chớ lôi ba má vô, tôi trừ hết hạnh kiểm của bạn đấy nhé_ Vương gục mặt xuống bàn tương chừng đeo tai nghe thì không biết gì thế mà đột nhiên ngồi bật dậy phán một câu xanh rờn.
- Lần này kể cả Hiệu phó hay hiệu trưởng tao cùng đéo nhịn nữa_ Hạnh vừa nói vừa lao về phía Thư như muốn ăn tươi nuốt sống.
" Bốp bốp bốp"
Một tràng vỗ tay của Nam vang lên ngay lập tức mấy anh vệ sĩ đen từ đầu tới chân lao vào ngăn Hạnh lại. Thư lè lưỡi trêu ngươi Hạnh.
- Có nhìn hay không thì cũng không làm gì được hết trơn à_ Thư yểu điệu trả lời.
- Mày...mày thích làm gì thì làm_ Hạnh nằm gọn trong tay của mấy anh vệ sĩ mà vẫn già mồm nói được.
- Hời....Thư Thư à, chi bằng em đưa nó về gặp ba ma em ý, như thế cho họ có việc_ Vương lại lên tiếng nhưng mắt vẫn cắm vào cái điện thoại.
- Đúng đây_ Nam gật đầu nói khi thấy Thư nhìn mình ý hỏi.
- CHiều ý hai công tử vậy_ Thự nói rồi ngồi xuống ghế.
- Nghe rồi đó_ Nam nói với mấy vệ sĩ của mình.
Thế là họ lôi nhỏ Hạnh ra khỏi lớp. Cô giáo rõ ràng trong lớp mà chả nói năng gì, bây giờ kh nhận được kí hiệu của Vương thì lại dạy tiếp.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Cuộc sống cứ thế trôi qua ngày, sau nhưng trắc trở họ lại hạnh phúc bên nhau. Từ đó về sau con cháu của họ cũng vậy, tập đoàn càng hùng mạnh hơn nữa, tình yêu của họ thì đẹp giống như câu chuyện cổ tích vậy. Cháu chắt thì vẫn cứ học giỏi chả hề lười biếng, đặc biệt hơn chúng đều xinh đẹp, đáng yêu, trông ai cũng y chang người mẫy vậy. Chuyện đến đây là hết rồi, ai đó cho Veronica một lời động viên nhé. Yêu các khán giả đọc chuyện <3 <3 <3
Hai tháng sau ông Dũng về nước mang theo vô số hành lí đồ đạc làm đứa con gái không khỏi tò mò. Vy lao tới ôm cổ ba mình vui sướng.- Con nhớ ba lắm đấy_ Vy phụng phịu.
- Ta cũng nhớ con_ Ông Dũng cười nói.
- Ba có mua quà cho con không?_ Vy bỏ tay xuống kéo ông vào nhà.
- Không, Khánh đâu?_ Ông Dũng nói trêu.
- Hừm?...Anh ý con nào biết được._ Vy bực bội.
- Không cần trang phục cưới nữa, ta chuẩn bị hết cho con rồi, coi như là quà cưới đó_ Ông Dũng cười rồi ra hiệu cho người làm gỡ các vỏ ngoài của những đồ ông mang về.
Một chiếc váy cưới hoa D khoe nội y đầy gợi cảm màu tím đính kim cương và đá ngọc lục bảo. Chiếc vương niệm có gắn viên kim cương đỏ rất to ở cao nhất và chính giữa. Đôi giày cao gót cm, toàn bộ gắn gần viên kim cương trắng.
" Oa..."
Vy bịt miệng mình sau khi thốt lên.
- Ba à..._ Đôi mắt cô như sắp tràn lệ, nhào tới ôm ba mình mếu máo.
- Không đẹp hả?_ Ông Dũng mặt cũng xị xuống khi thấy con mình sắp khóc.
- Không...Đẹp, đẹp lắm ba ơi_ Nó sụt sùi khóc.
Ông Dũng đẩy nhẹ nó ra rồi lau nước mắt cho nó, đôi mắt ông cũng long lanh rồi nhưng cố kìm hãm trước măt con gái mình.
- Con gái ta lớn rồi, sắp lấy chồng rồi, hạnh phúc nhé con_ Ông Dũng vỗ về nó nói.
- Ba ơi...con muốn ở với ba cơ_ Nó nũng nĩu.
- Ôi...Thật là...con định bỏ thằng rể quý của ba đi đâu?_ Ông Dũng phì cười hạnh phúc.
- Không...nhưng mà..._ Vy không thể chối gì.
- Thôi, mau đi chuẩn bị cho đắm cưới đi. ta bận lắm, hôm ý không về được con không được trách ta đâu nhé_ Ông Dũng đứng dậy, cài khuy vest.
- Vâng, con cảm ơn ba nhiều lắm_ NÓi rồi nó tiến ba một đọan ra cửa.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thời gian trôi nhanh quá. Trong hai tháng ngắn ngủi, Minh và Nhi đã thành vợ chồng, Diệu Anh và Huy cũng mới cưới tuần trước. Chỉ còn hai anh em Khánh và Khang thôi.
Nhưng cuối cùng hai anh em họ cũng không phải chờ đợi nữa. Hai người làm đắm cưới đôi. Địa điểm tổ chức là đảo Bali xinh đẹp.
Dưới nắng sớm nhẹ nhàng tràn đầy sức sống, những người bạn thân, anh em họ hàng đều đã có mặt đầy đủ ngồi dưới, Ngân và Hiếu cũng tới. Đứng trên là hai chàng trai anh tuấn: Khang trong bộ vest đen, Khánh vest trắng, đứng giữa là một bác tuổi xế chiều người chủ hôn.
Khi câu nói mời cô dâu tiến vào vừa dứt, cánh cửa cao m màu trắng mở ra. Một cặp bé chừng tuổi rất xinh đẹp tay cầm giỏ hoa tay vung hoa xuống thảm đỏ. Sau đó là hai cô dâu xinh đẹp lộng lãy nhất, nổi bật nhất của bữa tiệc.
Lệ mặc váy cưới màu đỏ đuôi cá phần sau dài có thêm ren, từ đầu tới cuối váy đều đước đính kim cương, cúp ngực, nổi bật là ở eo phần sau lưng là một chiếc nơ vừa vặn. Lệ đeo chiếc vòng cổ đơn giản nhưng vẫn rất đẹp khi có ngọc lục bảo, khuyên tai cũng vậy, tay cầm bó hoa cưới làm từ vải, kim cương đỏ. Vy thì mặc đồ của ba chuẩn bị cho, ngoài ra cũng chỉ thêm hoa cầm tay là hoa lavender tím xen lẫn những bông hồng trắng với một vài bông hoa có ngọc trai ở trên nữa.
Nhin chung cả địa điểm cưới đã có rất nhiều hoa tươi rồi. Chỉ còn nụ cười trên môi hai cô dâu là chưa tươi lắm thôi. Thế rồi khi hai hoàng tử nhìn công chúa khẽ cười hạnh phúc, nụ cười tỏa nắng thì nụ cười của hai nàng lập tức dạng ngời luôn.
Đi đi lại lại rồi, đồng ý dù sung sướng, khó khăn gì cũng đồng can cộng khổ rồi. Giờ là màn chao nhẫn.
Từng ngón tay thon thon được đeo nhẫn vào, chiếc nhẫn càng ddẹp hơn khi về với chủ của mình.
- Hôn đi..._ Khoảnh khắc thiêng liêng nhất, mọi người đều im lặng thì đột nhiên Minh ngồi dưới hét lên.
Cả hội trường nhốn nháo hô theo, họ đứng dậy chờ đợi.
- Hôn đi...Hôn đi....
Khánh và Khang không hẹn quay xuống lườm Minh một cái rõ đắng lòng thanh niên, có ý "cậu cứ đợi đấy"
Và thế rồi họ nhìn nhau, dần dần khoảng cách của hai gương mặt càng sát nhau. Lệ và Vy nhắm mắt lại, môi Khánh chạm môi vy, môi Khang chạm môi Lệ.
Đám đông như vớ được kim cương vỗ tay, reo hò, chụp ảnh, lộn tùng phèo hết cả lên. Họ đã, đang trao nhau một nụ hôn say đắm, nồng ấm, hạnh phúc nhất họ từng có.
Nước mắt từ khóe mắt Lệ bỗng ứa ra, tuy nhiên đôi mắt vẫn chưa mở. Khang dừng lại khi thấy điều đó, cậu lau nước mắt của nhỏ.
- Cô dâu khóc xấu lắm, sao em lại khóc thế?_ Khang nhìn Lệ ánh mắt đầy nhu tình.
- Mẹ em...mẹ em mất rồi_ Cô lí nhí.
- Cái gì?_ Khang hai tay giữ chặt lấy vai Lệ.
-...._ Nhỏ lau nước mắt, im lặng.
- Sao em không nói cho anh biết._ Khang cau có hỏi.
- Vừa nãy em nhận được điện thoại của ba báo, tai nạn...._ Lệ tưởng chừng như không nói nổi gì nữa.
- Sao không nói với anh, ta có thể hoãn.
- Hoãn? Làm thế thì có ích gì, mẹ em chết có sống lại được không, đắm cưới thì hoãn cũng để làm gì.
- Em..._ Khang đang định nói bị Lệ chen ngang.
- ANh đừng nhắc nữa, em không muốn nhắc lại chuyện này, ít nhất là trong ngày hôm nay_ Lệ nói rồi quay qua phía báo chí nở một nụ cười rõ tươi, hạnh phúc đấy nhưng trong ấy mất mát cũng có phần nhiều không kém.
Khang thấy cảnh này thì không khỏi đau lòng thay vợ mình, nhỏ diễn giỏi thật, mẹ mất vẫn cười được. Cậu đành nghe theo lời Lệ.