Kho gạo của Diệp Doanh bán được gần hết lợi nhuận gấp lần sau đó Diệp Doanh cho mở thêm một chuỗi cửa hàng bán gạo trong kinh thành cũng như những vùng lân cận, chuyên cung cấp gạo đúng giá hoặc thấp hơn thị trường để mọi người đều có thể ăn gạo ngon, chẳng mấy chốc gia tài của Diệp Doanh có thể xem là ngang ngữa với Tâm An tửu lâu, là tửu lâu giàu có và đông khách nhất của kinh thành. Cũng trong khoảng thời gian này danh tính của Thái tử phi cũng được ban bố thiên hạ con gái của Đinh bộ thương thư, Đinh Tử Uyên đã được chọn, mọi người trong Nhan phủ suýt xoa nhìn Diệp Doanh tiếc nuối, ai cũng nhận ra ý của Thái tử khi hai ba lượt ghé sang tệ xá nhưng chẳng may ngày tuyển phi nàng lại lăn ra bệnh rất nặng. Nhan Diệp Dung khóc ngất khi mình không được chọn, ấm ức mất mấy hôm.
“Trông tiểu thư khi nhận được tin Đinh tiểu thư trúng tuyển có vẻ rất vui vẻ!” – Thất Hoàng tử Lãnh Kỳ Lạc dựa cửa nói ánh mắt nhìn xoáy vào Diệp Doanh đang hý hửng ngổi bên cửa sổ.
“Tiểu nữ đang nghĩ tường viện quá thấp hay sao mà Ngài đi ra vào viện tiểu nữ như chốn không người!” – Diệp Doanh đang ngồi thư thái bên ghế tựa nhè nhàng lật tráng sách, không còn giật mình như nhiều lần trước mắt vẫn chú tâm vào trang sách nói.
“Dù có cao thêm cũng vậy thôi!” – Lãnh Kỳ Lạc đưa mắt nhìn lại tường viện rồi bình thản ôn tồn ngồi xuống.
“Đây là khuê phòng tiểu nữ, ngài cứ đương nhiên ra vào như vậy thật sự...” – Có vẻ không hài lòng lắm câu trã lời của Kỳ Lạc, Diệp Doanh có chút phật ý.
“Ừ!” – Lãnh Kỳ Lạc như không quan tâm đến câu nói của Nhan Diệp Doanh, ung dung nhấp nháp trà ầm ừ tỏ vẻ tán thưởng trà ngon.
“Ta chuẩn bị đủ tiền trã cho ngài rồi!” – Nói đoạn nàng toang đứng lên lấy ngân phiếu.
“Không ta không muốn lấy bây giờ! Ta không thiếu tiền!!” – Nhìn hành đồng của Diệp Doanh, khí lạnh trên người Kỳ Lạc càng tỏ ra mạnh mẽ.
“Ta không hiểu Thái tử đã đắc tội gì với tiểu thư! Sao tiểu thư lại ghét y rõ đến vậy!” – Kỳ Lạc nhàn nhạt nói.
“Ghét... Không tiểu nữ không có!” – Diệp Doanh có chút ngạc nhiên trước câu nói của Kỳ Lạc quả thực y như nhìn thấu được tim gan của nàng. Nàng có cảm giác đó giờ những hành động của nàng luôn được y nhìn thấy.
“Ta nghĩ trong thế gian này ngoài trừ tiểu thư tìm cách không ứng tuyển ra chắc không thiếu nữ nào trốn ứng tuyển như vậy! Vị trí thái tử phi có thể xem một bước có thể bay lên ngọn cây!”
“Tiểu nữ không thích, tiểu nữ chỉ mong được sống xa cái nơi đó càng xa càng tốt! Đặc biệt là những người thuộc hoàng tộc. Vì người trong hoàng tộc không có tình cảm chân thành!” – Diệp Doanh nhẹ nhàng tựa đầu vào cửa sổ nhìn vô định ra bên ngoài. Một kiếp trước nàng đã u mê, một kiếp trước đã vì một cái gọi là tình cảm mà tự mình bị giam giữ trong hoàng cung để rồi chết không ai thương tiếc như vậy. Ông trời đã cho nàng một cơ hội sống lại cớ sao nàng lại thì nàng sao lại mu muôi nữa.
“Tiểu thư nghĩ ta cũng vậy!?” – Câu hỏi của Kỳ Lạc làm Diệp Doanh có chút ngỡ ngàng nàng như quên mất thân phận của người ngồi trước mặt của mình nên có chút lỡ lời.
“Ngài cũng chính là thuộc hoàng thất này thôi!” – Diệp Doanh cúi đầu nói, nàng nhớ kíp trước Lãnh Kỳ Lạc không lập vương phi với lý do không muốn nên chung quy nàng cũng không biết huynh ấy như thế nào nhưng kiếp Hoàng thất nàng đã lãnh quá đủ rồi.
“Nếu vậy ta nghĩ nàng nên cảm nhận thử xem ta như thê nào!” – Nói đoạn Lãnh Kỳ Lạc đứng rất gần Diệp Doanh khí thế có phần bức người, khí lạnh trên cơ thể tỏa ra khiến nàng có chút bất ngờ lúng túng không biết hành xử như thế nào là đúng!
“Ngài đừng có làm loạn!” – Diệp Doanh lùi về sau tránh né, tim nàng cứ thế đánh rầm rầm trong lòng ngực, hai má nóng đỏ rực lên, Diệp Doanh cố gắng tránh né người trước mặt.bg-ssp-{height:px}
“Ta không giông như nhưng gì tiểu thư nghĩ, ít ra cho đến hiện tại!” – Nói đoạn y bỏ đi, nghe rất rõ trong ngữ điệu chứa nặng nề sự tức giận khó chịu. Diệp Doanh đứng bất động tại chỗ nhìn bóng lưng quay bỏ đi vô cùng lạnh lùng nhưng lại mang một vẻ cô đơn đến bức người.
…..
“Tỷ tỷ” – Diệp Doanh đang nhàng nhã tựa lưng vào ghê trường kỷ đọc sách thì nghe giọng nói nhẹ nhàng thánh thót vang lên, không cần xoay đầu Diệp Doanh cũng nhận ra được đó là ai.
“Muội đến đây có việc gì!?” – Gấp cuốc sách đông y trong tay lại, mày liễu nhíu nhẹ.
“Tỷ tỷ, muội muội có việc nhờ tỷ tỷ!” – Diệp Dung e thẹn bước vào bên trong viện, dáng đi uyển chuyển đích thị là dáng vẻ tiểu thư danh giá, quả thật Lý di nương không uổng công đầu tư dạy dỗ.
“Muội muốn nhờ vã tỷ! Chuyện này quả thực khiến ta đây ngạc nhiên! Muội nói ra xem thế nào!” – Diệp Doanh nghe nhướng bên mày, ngồi thẳng lưng lên chăm chủ nghe.
“Chuyện là… Chuyện là muội có ý với thái tử ca ca, nhưng vì thân phận nên muội không đủ tư cách để mà làm thái tử phi nhưng muội thật sự rất thích huynh ấy! Muội… Muội muốn xin tỷ có thể giúp muội bước vào Đông cung được không?” – Nhan Diệp Dung thẳng thừng nói không chút rụt rè.
“Sao muội nghĩ ta có thể giúp được muội?” – Diệp Doanh lạnh lùng nhìn thẳng Diệp Dung hỏi.
“Ta biết tỷ tỷ rất lợi hại, chuyện gì tỷ cũng có thể làm được! xin tỷ giúp ta với!”
“Dù là bằng cách nào? Dù là chức vụ gì?”
Nghe Diệp Doanh nói, mắt Diệp Dung sáng lên, mím môi gật đầu chắc chắn, trong lòng Diệp Doanh cười lạnh, người tiểu muội này tuy nhỏ tuổi nhưng tham vọng cũng như thủ đoạn không vừa vậy mà kiếp trước nàng lại không nhận ra điều đó, còn tin vào sự ngây thơ trong sáng đó mà hại bản thân vô cùng thê thảm. Kiếp trước cũng vì những lời cầu xin giống vậy nàng lại ngây thơ nghĩ rằng Lãnh Kỳ Song yêu nàng chân thành nên cho dù có gã muội muội vào phủ cũng chỉ giúp nàng củng cố địa vị mà thôi, không phải là một mối đe dọa mặc khác muội muội của nàng lại ngây thơ hiền lành như vậy. Nghĩ vậy Diệp Doanh đã vô cùng vui vẻ sắp xếp cho Diệp Dung vào phủ và cũng vì danh phận nên được làm di nương, và từ lúc đó cuộc sống như địa ngục của cô bắt đầu. Trước mặt mọi người Diệp Dung luôn tỏ ra mình hiền lành đáng thương bị ủy khúc khiến ai cũng tin rằng ngày trước Diệp Doanh ỷ con trưởng dòng chính ức hiếp dòng thứ.
“Tỷ vậy tỷ giúp muội nhé!” – Nhìn thấy Diệp Doanh thừ người trầm lâu, không chịu nổi nữa nên nhanh chóng lên tiếng kéo Diệp Doanh quay về với thực tại.
“Ta không hứa nhưng ta sẽ cố gắng nghĩ cách! Muội về trước đi!” – Diệp Doanh đứng lên đi vào trong viện ngụ ý không muốn Diệp Dung đi theo vào trong, Diệp Dung đành quay về nhưng cũng vui mừng vì lời hứa của tỷ tỷ nàng, tuy rằng nàng không hiểu vì sao dạo gần đây Diệp Doanh như một con người khác, lạnh lùng và thần bí hẳn ra không còn vẻ dễ tin như trước nữa dù vậy đã có được lời hứa của nàng, Diệp Dung cũng có chút hy vọng quay về viện của mình.