“Nàng hài lòng với chuyện này chứ!” – Thất điện hạ Lãnh Kỳ Lạc đứng bên cửa sổ mắt nhìn ánh trăng đã treo tuốt trên cao nói.
“Nước đẩy thuyền chúng ta chỉ tạo thêm tí gió thôi mà!” – Nhan Diệp Doanh đứng tựa bàn nhìn chiếc giường của mình, cả hai cùng xoay lưng không ai nhìn ai nhưng có thể cảm nhận được thái độ của mỗi người.
“Ừ!” – Thất điện hạ Lãnh Kỳ Lạc hừ nhẹ rồi vẫn tiếp tục khoang thai đứng đó nhìn trời đất trầm ngâm như thể đang tính toán điều gì đó.
“Tại sao người biết được những chuyện này!” – Nhan Diệp Doanh bất chợt dứt ánh mắt ra khỏi chiếc giường nói.
“Tình cờ nghe thấy được! Nàng lại nợ ta một ân tình!” – Nói đoạn Thất điện hạ nhảy lên tường viện đứng trên đó giây lát – “Chiếc giường đó thật nên đổi đi!” – Nói đoạn rồi phất tay áo cái đã bỏ đi.
“Lại nợ ân tình!” – Nhan Diệp Doanh chép miệng nói một mình nhìn theo bóng dáng người đã không còn thấy nữa, rồi lại quay lại chiếc giường của mình. Quả thật nàng cần đổi chiếc giường khác, nàng không thể tưởng tượng được cảnh hai người nàng thù nhất trong đời ân ái trên chiếc giường của nàng, kêu nàng phải ngủ trên nó mỗi ngày quả thật nàng không cách nào chợp mắt được.
“Người đâu! Có ai bên ngoài không? Người đâu?” – Diệp Doanh la thật to kêu mọi người.
“Tiểu thư người có gì sai bảo?” – Tình nhi ngáy ngủ chạy vào.
“Cho người đổi chiếc giường khác cho ta!” – Nhan Diệp Doanh mắt vẫn không rời khỏi chiếc giường nói. Tình nhi không tin vào tai mình trố mắt ra nhìn nàng. Diệp Doanh vẫn nhàn nhạt khoác áo choàng ngồi trên ghế tựa như đợi mọi người thay giường khác thì nàng mới có thể an giấc. Thấy vậy Tình nhi vội vàng chạy ra bên ngoài cho người vào thu dọn mọi thứ.
……
“Nhan đại tiểu thư thật thoải mái!” – Lãnh Kỳ Song bất ngờ lên tiếng khiến Diệp Doanh đang ngồi suy ngẫm về chuỗi của hàng kinh doanh lương thực của Diệp gia giật mình.
“Tham kiến thái tử điện hạ!” – Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà hành lễ.
“Nàng đang suy nghĩ gì có vẽ đâm chiêu quá! Nếu có thể ta sẽ chia sẽ với nàng!” – Kỳ Song cười cười tiến lại gần ngồi xuống ghế bên cạnh nói.
“Tiễu nữ nghĩ hình như Thái tử điện hạ có chút nhầm lẫn phải không? Đây là viện của Diệp Doanh không phải viện của Diệp Dung muội muội!” – Nhan Diệp Doanh có chút không vui nói, giọng nói dù đã cố gắng ôn nhu nhưng vẫn có chút không thoải mái.bg-ssp-{height:px}
“Diệp Doanh, nàng đừng như không hiểu lòng ta như vậy!” – Thái tử Kỳ Song khổ sở nói. Ánh mắt đầy sự đau khổ nhìn Diệp Doanh.
“Thái tử thứ tội Diệp Doanh ngu muội! Mời Thái tử đi vào viện của Lý di nương, Diệp Dung thấy người đến sẽ vui lắm!” – Diệp Doanh đứng lên gương mặt tối sầm lại nói.
“Nàng phải hiểu người ta muốn chỉ có nàng, ta không biết vì sao lại là Diệp Dung! Nàng phải hiểu cho ta!” – Thái tử Kỳ Song thống thiết nói chặn đứng đường đi ra ngoài của Diệp Doanh.
“Thái tử xin người tự trọng!” – Diệp Doanh nhíu mày khó chịu nhìn y.
“Tự trọng vì muốn được nàng ta đã làm ra những chuyện như vậy để cho phụ vương vô cùng tức giận, nàng bảo ta phải tự trọng!” – Thái từ Lãnh Kỳ Song cười khổ nói. Chuyện xảy ra tại Nhan phủ đến tai hoàng đế người vô cùng tức giận, sự không hài lòng của người về thái tư càng tăng cao hơn, Lãnh Kỳ Song vì chuyện đó bị cắt tháng lương bổng cả người đầy phẫn nộ.
“Thái tử người đến đây tim thiếp sao? Nhưng thiêp không ở nơi này, thiếp ở viện bên kia cơ!” – Nhan Diệp Dung vừa nghe thái tử điện hạ đến phủ đã vô cùng vui vẻ trong lòng náo nức ăn diện đẹp nhất để gặp chàng. Nhưng đợi mãi không thấy người ghé qua viện liền đi hỏi biết được người đi về phía viện Nhan đại tiểu thư, trong lòng nàng đã không vui vẻ đi đến đây, thấy từ xa một màng này thì sao nàng chịu cho nỗi. Nàng không nghĩ một người tỷ tỷ lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao không màng đến Thái tử vậy mà sau lưng nàng lại dây dưa không dứt dụ dỗ Thái tử như vậy.
“Thiếp ở viện đợi Ngài mãi mà không thấy không ngờ người đi lạc qua đây hàn thuyên với tỷ tỷ!” – Diệp Dung cúi đầu e thẹn nói, cái miệng nhỏ chúm chiếm của nàng cười e thẹn nhìn vô cùng xinh đẹp. Quả thật Diệp Dung sở hữu được nét đẹp của Lý di nương nên thật sự rất động lòng người, cũng vì nét đẹp này mà ngày trước Nhan tướng quân đã phụ nương của Diệp Doanh.
“Tiểu nữ xin phép!” – Thấy Diệp Dung lên tiếng cả hai người đều giật mình, Diệp Doanh nhanh chóng lấy lại trạng thái cúi người hành lễ xoay đi.
“Tỷ tỷ khoan đã! Nhân tiện có thái tử ở đây! Muội cũng muốn xin tỷ tỷ dù biết hai người có chút thân quen nhưng dù sao cũng sắp trở thành người một nhà gặp nhau như vậy thật quá không được tốt!” – Diệp Dung cười cười nói mặt tỏ ý đáng thương như đang muốn giữ ý tứ thay cho tỷ tỷ.
“Muội yên tâm! Chỉ cần Thái tử điện hạ đây đừng tìm đến ta là được!” – Nhan Diệp Doanh nghe muội muội mình nói thế thì nhướng mày buồn cười đáp. Nhớ kiếp trước người cướp phu quân của tỷ tỷ mình lại đi nói những lời này nghe thật sự không được thích hợp lắm. Nói đoạn Diệp Doanh bước vào trong phòng đóng cửa lại.
“Tỷ!... Người coi thiếp có ý tốt muốn nhắc nhở tỷ ấy mà tỷ ấy lại….” – Diệp Dung nũng nịu nói. Lãnh Kỳ Song nãy giờ chỉ im lặng quan sát lúc trước y có phần thích Diệp Dung hơn Diệp Doanh vì nàng rất xinh đẹp nét đẹp làm xao xuyến y nhưng nay lại nhìn thấy là một cô gái nông cạn cộng với việc không biết vì sao nàng ấy lại thay thế Diệp Doanh nên cũng có chút không vừa ý.
…..